Chương 676 Song song thụ khốn (Cùng nhau đối diện khó khăn)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Ngọc Vô Song cười cười, nụ cười làm người khác cảm thấy thê lương.

– Thật ra ta rất hận ngươi, ngươi biết không?

Lục Vân không nói, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, một lúc sau mới gật đầu nói:

– Tôi biết, chính là do tôi mà Thương Nguyệt mới đem thân hứng chịu mũi tên đó.

Ngọc Vô Song cười bi thảm một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Vân, giọng có chút tang thương nói:

– Từ nay về sau, Phượng Hoàng thư viện vĩnh viễn không còn tồn tại rồi!

Lục Vân có chút thương cảm, giọng kiên định nói:

– Chỉ cần tìm được Thương Nguyệt, tôi có thể giúp nàng quật khởi trở lại.

Ngọc Vô Song cười khổ một tiếng, thê lương nói:

– Đã quá trễ rồi.

Lục Vân vẻ mặt buồn bã, đau khổ hỏi:

– Người đuổi đến trước, nhưng có gặp được Thương Nguyệt không?

Ngọc Vô Song cúi đầu nhìn xuống dưới chân, ai oán nói:

– Khi ta bắt đầu đuổi theo, khoảng cách giữa ta và Thương Nguyệt đã rất xa. Lúc đó toàn thân nó lấp lánh một tầng hào quang rất quái dị, tựa hồ như thân thể bị bao phủ bởi cái gì đó không rõ ràng, ta thật sự không biết là cái gì. Ta đã cố gắng đuổi theo nhưng dù đuổi theo khá lâu, vào đến đây thì không còn thấy hình bóng nữa. Theo suy đoán của ta, có khả năng nó đã rơi xuống bên dưới. Chỉ có điều kết giới này rất kỳ lạ đặc biệt, ta cũng thử qua rất nhiều lần nhưng không cách nào xuyên qua được.

Lục Vân cúi đầu nhìn xuống bên dưới, thần tình trầm trọng rồi do dự nói:

– Trong đó rất tà đạo, tầng kết giới này có hấp lực cực mạnh, hơn nữa còn liên tục phá vỡ lồng sáng phòng ngự hộ vệ thân thể của tôi. Khi bắt đầu tiến thử vào động này tôi đã phát hiện ra rồi, nhưng lúc đó chưa thấy mạnh mẽ như vậy nên không để ý lắm. Bây giờ đến tận đáy, tôi phát hiện ra hấp lực đã mạnh lên gấp mười lần, hơn nữa liên tục xuất hiện xu thế xông thẳng lên trên.

Ngọc Vô Song kinh hãi và ngạc nhiên nói:

– Ta không hề để ý chuyện đó. Bây giờ nghe ngươi nói nghĩ lại cảm thấy đúng như vậy. Thật ra đây là nơi nào, sao có đặc tính cổ quái như vậy?

Sắc mặt Lục Vân phức tạp, trầm ngâm nói:

– Sợ rằng hôm nay chúng ta đã vào nơi tuyệt địa.

Ngọc Vô Song nhướng đôi mày thanh tú hỏi:

– Tuyệt địa? Ngươi nói chúng ta bây giờ đang ở trong hiểm cảnh?

Lục Vân cười khổ một tiếng, mắt chăm chú ngắm nhìn bên dưới, nhẹ than:

– Tạm thời khoan nói những chuyện đó. Trước mắt, chúng ta cần xem có biện pháp nào tìm thấy Thương Nguyệt. Theo tình huống hiện giờ mà nói, đám mây ánh sáng bên dưới xao động, đỏ xanh đan xen, rất giống với tình trạng hỗn độn của thái cực. Theo ước đoán của tôi, lực lượng hiện ẩn giấu trong địa phương này vô cùng mạnh. Chỉ cần giải được bí ẩn này sẽ có thể thu được ích lợi phi thường. Chỉ là hiện tại có tầng kết giới ngăn cách, e rằng chúng ta không thể dễ dàng đột phá xuống bên dưới để tìm kiếm tung tích Thương Nguyệt.

Ngọc Vô Song mặt đầy lo lắng, nóng nảy nói:

– Nếu không đột phá được kết giới này, chúng ta làm sao tìm được Thương Nguyệt? Hơn nữa, làm sao Thương Nguyệt lại xuyên qua được tầng kết giới này?

Lục Vân vẻ mặt cổ quái, có chút thất vọng nói:

– Thương Nguyệt thì khác, bởi vì khi muội ấy rơi xuống, tình trạng thân thể khác với chúng ta. Hơn nữa, trên người muội ấy có bảo vật mà ngày xưa tôi đã tặng. Lúc trước, người cũng đã thấy một tầng hào quang quái dị bao quanh nàng, chính là áo choàng thần bí đó phát ra.

– Áo choàng thần bí? Bảo vật? Đó là vật gì vậy, ta vì sao chưa từng biết đến?

Ngọc Vô Song giật mình nhìn Lục Vân hỏi.

Lục Vân ngẩng đầu đưa mắt ngắm nhìn bên trên, trên mặt lộ vẻ cười cười, mơ màng nói:

– Sau khi cùng nhau vượt qua Ma vực, khi chia tay, tôi tặng nàng vật đó để phòng thân. Vật này tôi đoạt được ở Sanh Tử gian trong Quỷ vực, có thể nói là huyền diệu vô cùng, đáng tiếc …

Cảm nhận được tâm tình của chàng, Ngọc Vô Song than thở:

– Lục Vân, những điều đó đã là quá khứ rồi. Bây giờ chúng ta cần suy xét cách nào để tìm được Thương Nguyệt. Ngươi có vô số pháp quyết vậy hãy tìm biện pháp nào có thể xuyên qua kết giới xuống bên dưới đi.

Lục Vân thân thể chấn động nhẹ, rời khỏi hồi ức bình tĩnh lại. Cúi đầu, Lục Vân nhìn thấy chung quanh chỉ toàn là hào quang đỏ xanh, cả người như đang trong một không gian dị vực nào đó, không hề cảm nhận được chút khí tức nhân gian.

Lục Vân trầm ngâm một lúc, phân tích cẩn thận tính chất của kết giới bên dưới, cuối cùng lắc đầu nói:

– Rất kỳ quái, kết giới này rõ ràng là do hai khí âm dương hợp lại, với tu vi của tôi muốn xuyên qua hẳn phải rất dễ dàng. Nhưng kỳ lạ không ngờ tôi lại làm không được. Xem ra, tôi phải thử lại thuật Không Gian Khiêu Dược một lần nữa, nếu vẫn không thể làm được gì thì chỉ còn cách miễn cưỡng đột phá thôi.

Nói xong còn liếc nhìn Ngọc Vô Song một cái, sau đó toàn thân lấp lánh ngân quang, cả người biến mất, không biết đi đâu.

Quay đầu liếc nhìn xung quanh, Ngọc Vô Song không thấy bóng dáng Lục Vân đâu, lòng thoáng mừng rỡ nghĩ rằng chàng có thể đã xuyên qua được kết giới xuống bên dưới. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hô nhẹ vang lên, sau đó bên cạnh lập tức lấp lánh ánh sáng, Lục Vân lại xuất hiện trước mặt. Kinh ngạc ngắm nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song ngập ngừng nói:

– Ngươi vừa rồi không phải đã …

Lục Vân vẻ mặt trầm trọng chứa nhiều tâm sự đáp:

– Tôi vừa rồi đã liên tục thử mười tám lần, nhưng đều vô dụng. Xem ra địa phương này thật là quỷ dị. Hơn nữa …

Thấy chàng ngừng lại không nói nữa, Ngọc Vô Song hỏi dồn:

– Hơn nữa cái gì, ngươi đã phát hiện chuyện gì rồi?

Lục Vân từ từ gật đầu, xoay người nhìn xung quanh, lo lắng hỏi:

– Người không phát hiện khí tức ở đây ngày càng quỷ dị, ngày càng lạnh lẽo tà ác sao?

Ngọc Vô Song cảnh giác liếc nhìn xung quanh, đang muốn lắc đầu nói không cảm giác thấy, nhưng đột nhiên một luồng khí tức mạnh mẽ xông đến làm cho thân thể nàng rung lên, liền la lên thất thanh.

Tay trái Lục Vân phất lên phát ra nhu lực ổn định thân thể nàng, thở dài nói:

– Người giờ đây đã cảm thấy được rồi?

Ngọc Vô Song vẻ mặt thất kinh, sợ hãi nói:

– Kỳ lạ thật, sao trước đó ta không cảm giác thấy?

Lục Vân phán đoán:

– Điều này có lẽ liên quan đến thể trạng của người. Tôi rất mẫn cảm với mọi vật bên ngoài, có bất kỳ dị thường nào cũng cảm nhận được rất nhanh, đặc biệt là nguy hiểm.

Ngọc Vô Song vẻ mặt thoáng hồng, nhè nhẹ tránh khỏi ánh mắt của Lục Vân, lo lắng nói:

– Ngươi nói chúng ta đã thật sự rơi vào tuyệt địa rồi phải không? Nếu đúng như vậy, không những chuyện tìm Thương Nguyệt, mà cả chúng ta tự mình cũng không tiến lùi gì được.

Lục Vân cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Lát sau, Lục Vân nói với vẻ cổ quái:

– Đúng là đã tiến vào tuyệt địa, tôi đoán Kiếm Vô Trần nhất định biết chuyện này, chỉ có điều hắn cố ý giấu đi để hy vọng có thể bức tôi tiến vào. Ai ngờ Thương Nguyệt xuất hiện giúp hắn hoàn thành được tâm nguyện.

Ngọc Vô Song thân thể lúc này khẽ run lên, toàn thân xuất hiện hào quang màu đỏ chói mắt, tầng tầng liệt hỏa xoay quanh thân nàng. Ngọc Vô Song toàn lực đụng thẳng vào kết giới phòng ngự, vẻ mặt tái nhợt, thần sắc hơi hơi kinh hoàng nói:

– Lực lượng này thật mạnh, ta cảm thấy ngày càng nguy hiểm, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?

Lục Vân trầm mặc không nói, chỉ chăm chú ngắm nhìn phía trước, trong mắt kim mang chuyển động tựa hồ đang dò xét điều gì. Ngọc Vô Song nhìn theo ánh mắt chàng, ngoại trừ quang vụ xanh đỏ đan nhau tầng tầng lớp lớp ra, không phát hiện được điều gì.

Ngọc Vô Song ngạc nhiên hỏi:

– Lục Vân, ngươi sao vậy, biểu tình là lạ, đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?

Lục Vân nghe thấy thoáng nhìn qua nàng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nói:

– Nếu bây giờ bỏ đi, người nghĩ còn có cơ hội không?

Ngọc Vô Song chần chừ một chút, nhẹ giọng nói:

– Chúng ta bỏ đi rồi thì Thương Nguyệt làm thế nào đây?

Lục Vân nói:

– Không nói tới muội ấy, người trả lời cho tôi trước đã. Nếu như bây giờ bỏ đi, người nghĩ còn có chút hy vọng nào không? Nếu không cách nào bỏ đi, người có thể làm gì?

Nghi hoặc ngắm nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song trực giác phát hiện hình như trong lòng chàng ẩn giấu điều gì, nhưng vì sao không chịu nói rõ ra? Thu hồi suy nghĩ, Ngọc Vô Song không nhịn được nhìn xuống bên dưới trầm giọng nói:

– Theo cảm giác của ta, muốn rời khỏi cũng rất khó khăn, nhưng hẳn còn có một chút hy vọng. Nếu không còn hy vọng nào, số phận an bài ta phải lưu lại đây ta cũng không quan tâm. Dù sao Phượng Hoàng thư viện cũng không tồn tại nữa rồi, cũng giống như ta đã chết trong cuộc chiến.

Lục Vân cười cười, thần tình có vẻ cô đơn, buồn bã nói:

– Người thật có thể nhìn ra việc sinh tử sao?

Ngọc Vô Song vẻ mặt thản nhiên, nhẹ giọng nói:

– Hy vọng lớn nhất của ta cũng đã hết rồi, còn có gì chưa thông suốt?

Lục Vân hỏi:

– Cuộc đời này người không gì hối hận sao?

Ngọc Vô Song cười thê lương nói:

– Người ta còn sống thì còn có hối hận, chẳng qua là giống nhau nhiều ít thôi. Còn ngươi, sợ là vẫn chưa thông suốt được phải không?

Lục Vân nhìn lên trời, có chút lạnh nhạt nói:

– Cuộc đời tôi, từ khi sinh ra đã cùng trời tranh đấu, vô số lần đối diện với cái chết, người nghĩ tôi không thông suốt sao?

Ngọc Vô Song nghi ngờ nói:

– Ngươi thật sự không sợ chết, ngươi còn nhỏ còn có chuyện quan tâm mà.

Lục Vân cười ngạo nghễ, thần sắc kiên định nói:

– Tôi có chuyện quan tâm, nhưng tôi không sợ hãi. Tôi muốn thoát khỏi sự kiềm tỏa của số mệnh, cười nhạo ông trời.

Ngọc Vô Song ngắm nhìn chàng kỳ quái, nhẹ giọng than:

– Có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của ngươi, cũng chính là vì nó mà Thương Nguyệt tự nguyện hy sinh thân mình mạo hiểm, dù chết cũng cam tâm tình nguyện.

Lục Vân nghe thấy thần sắc liền ảm đạm. Mỗi lần đề cập đến cái chết của Thương Nguyệt, tâm tình chàng đều đau đớn buồn bã, một loại nhớ nhung buồn lo rất nhiều. Trong đời chàng đây là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, làm sao có thể không đau lòng được?

Trầm mặc giây lát, Lục Vân dẹp bỏ tâm trạng cô độc vừa nhen nhóm, nghiêm túc nói:

– Ở đây càng lúc càng nguy hiểm, chúng ta thử một lần xem có khả năng quay về hay không.

Ngọc Vô Song tần ngần một chút rồi gật đầu nói:

– Tốt, bắt đầu thôi.

Nói rồi hai tay liền múa lên, ngay khi chưởng vừa xuất thì thân thể mượn lực xoay tròn, toàn thân hóa thành một cơn lốc thổi thẳng lên trên. Lục Vân không động đậy, chỉ lưu tâm quan sát tình huống của nàng, ánh mắt mờ ẩn nét sầu riêng.

Trong kết giới thần bí, Ngọc Vô Song sử dụng hình thức xoay tròn phát xuất toàn bộ chân nguyên, phát ra hào quang đỏ đậm, tựa như một cột sáng trong chốc lát bay thẳng hướng lên.

Khí thế đó thật kinh người, không hổ là một chưởng giáo Phượng Hoàng thư viện. Thế nhưng khi bay lên được khoảng trăm trượng thì cột sáng chói mắt đó liền dừng lại, bị lực lượng vô hình cản trở, cứ như vậy dừng lại giữa không trung.

Trong khi bay lên, Ngọc Vô Song vốn có chín phần tự tin, nếu sử dụng toàn lực của mình, cho dù gian khổ cũng không quá khó khăn. Nhưng đến lúc này, nàng đã liên tục ba lần đề tụ chân nguyên tăng lên, vốn đã đến mức giới hạn, thế mà tình thế lại không hề có chút chuyển biến. Điều này làm nàng lạnh người, trong lòng mất đi hy vọng, khí thế ban đầu giảm đi rất nhiều, trong chốc lát lại rơi trở xuống.

Cười khổ một tiếng, Lục Vân chuyển sang nhìn xa xa bên trái. Nơi đó, trong não của chàng đã phát hiện thấy quang bích thần bí mà mắt thường không thể thấy được. Quang bích đó rất kỳ quái, Lục Vân toàn tâm lưu ý thật lâu nhưng chỉ phát hiện trên mặt có hàng ngàn hàng vạn đám mây sáng biến hóa tựa hồ như đang che phủ một số chữ nào đó, nhưng lại nhìn không rõ ràng, vẫn chỉ là mập mờ.

Quay lại bên cạnh Lục Vân, Ngọc Vô Song khổ sở nói:

– Ta thấy cứ như vậy không được rồi, chỉ còn chờ ngươi thử một lần xem sao. Nếu ngươi có thể rời khỏi nơi đây, hãy đi tìm Kiếm Vô Trần, giết chết hắn báo thù cho Thương Nguyệt.

Lục Vân nhìn sâu vào mắt nàng thấy sự hối tiếc vốn đang được dấu đi. Hai người đứng yên, bốn mắt nhìn nhau mãi cho đến khi thân thể Ngọc Vô Song bắt đầu run lên kịch liệt, Lục Vân mới có chút không tự nhiên quay nhìn nơi khác trầm giọng nói:

– Tôi sẽ không bỏ qua cho Kiếm Vô Trần, chỉ là tôi cũng không tính đến việc thử nữa bởi vì kết quả cũng vậy thôi.

Ngọc Vô Song rất kinh hãi nghi hoặc nói:

– Ngươi còn chưa thử sao lại biết được kết quả rồi? Tu vi của ngươi còn cao hơn Thiên Kiếm Khách, lẽ nào cũng không cách nào rời đi?

Lục Vân vẻ mặt trang trọng từ tốn nói:

– Điều này và tu vi không có liên quan, cho dù ai đi nữa, khi đến đây rồi thì tình huống cũng như thế thôi.

Ngọc Vô Song không tin, cất tiếng biện bác:

– Không có khả năng đó, trên đời có chuyện như vậy sao?

Lục Vân ngắm nhìn nàng, thần sắc trang nghiêm nói:

– Chuyện như vậy thật sự khó gặp, nhưng nơi này cũng là duy nhất trong thiên hạ, nên có một số chuyện tự nhiên cũng không giống bình thường.

Ngọc Vô Song ngẩn người chốc lát, hỏi lại:

– Ngươi đã biết được nguyên nhân rồi?

Lục Vân cười cười, nụ cười có chút sầu đau, lạc giọng nói:

– Tôi đã biết được nguyên nhân nhưng sợ người biết được sẽ càng thêm bất an.

Ngọc Vô Song thản nhiên nói:

– Giờ này phút này còn có chuyện gì cần phải che giấu nữa?

Lục Vân không nói gì, sắc mặt phức tạp, thần tình thật kỳ quái. Một lúc sau, khi cảm nhận được lồng sáng phòng ngự bên ngoài thân thể bị chấn động kịch liệt, mới thu lại vẻ mặt phức tạp, liếc nhìn thần sắc đầy bất an của Ngọc Vô Song thở dài nhè nhẹ nói:

– Tình huống của người đã ngày càng không tốt rồi.

Trên khuôn mặt kiều diễm của Ngọc Vô Song, cặp mày tú lệ khẽ nhíu lại, bộ dạng khiếp sợ nhưng càng tăng thêm phần kiều diễm. Phát hiện cái chết đến gần, Ngọc Vô Song hơi nóng nảy nói:

– Ngươi biết rồi sao còn không mau nói rõ ra.

Lục Vân đứng yên nhìn nàng, thần tình có chút ngần ngại chần chừ trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói:

– Trước khi nói cho người, tôi còn muốn hỏi một câu. Nếu như có hy vọng sống sót nhưng cần phải trả một giá rất đắt, người chọn lựa thế nào? Tìm cách sống sót hay tự nguyện chịu chết ở đây?

Ngọc Vô Song nghe thấy giọng nói của chàng có gì đó không bình thường, không tự chủ được ngưng thần nhìn liền phát hiện Lục Vân lúc này tựa như một màn sương mù, khiến nàng nhìn không rõ được. Ngọc Vô Song đầy nghi hoặc đáp lại:

– Chỉ cần có cơ hội, ai cũng muốn chọn lựa được sống an lành, có người nào muốn chết chứ?

Hiểu rõ quan điểm của nàng, Lục Vân bình tĩnh trở lại lạnh nhạt nói:

– Nếu vậy, chúng ta lại bắt đầu phân tích tình huống ở đây.

Ngọc Vô Song gật gật đầu, ánh mắt theo dõi thần tình của chàng, chờ chàng hồi đáp. Trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, Lục Vân trước giờ tự phụ, đã từng đơn thân đấu cả thiên hạ mà không chút sợ hãi. Vậy vì sao đúng vào lúc này, vẻ mặt chàng lại xuất hiện do dự, giọng điệu trở nên ngần ngại?

Rốt cuộc giá phải trả theo lời của chàng nói thật ra là gì đây? Lẽ nào lớn đến mức có thể làm người ta không thể nào chịu được, có thể làm Lục Vân cũng kinh sợ biến sắc?

Bên trong ngọn núi thần bí, Lục Vân cùng Ngọc Vô Song đều rơi vào tuyệt cảnh, tiếp tục chờ đợi xem bọn họ sẽ gặp chuyện gì đây?

Đối mặt với nguy hiểm, thần tình của Lục Vân vì sao khác hẳn với trước kia, trong bất khuất có phần do dự, trong kiên định có phần buồn bã, cuối cùng chàng đã phát hiện điều gì, vì sao lại trầm lặng đau khổ bất thường?