Chương 486 - Hãm Thân Tuyệt Cảnh (Rơi vào cửa chết)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Giữa bầu trời đột nhiên mây đen phủ kín, cả mặt đất âm u, bốn phía cuồng phong gào rú.

Đang bay về phía trước, Lâm Vân Phong nhìn chân trời, cất tiếng rủa:

– Ác thật, cũng là ngươi giúp bọn hắn, ngươi thật là có mắt như mù.

Trên người gã, Trương Ngạo Tuyết thần trí còn có chút mơ hồ, quay đầu nhìn bốn phía, thỉnh thoảng mấp máy môi tự nói với mình.

Lâm Vân Phong cười một tiếng tang thương, đau khổ nhìn nàng, rồi quay đầu nhìn lại hai người phía sau, ánh mắt thê lương.

Năm mươi trượng thôi, với cự ly này thì Lâm Vân Phong chỉ chạy được thêm tối đa vài dặm nữa sẽ bị Lý Trường Xuân và Kim Thạch đại sư bắt kịp. Sau đó chuyện gì xảy ra, không cần nghĩ cũng có thể biết.

Vừa nghĩ đến hậu quả cuối cùng, Lâm Vân Phong một mặt toàn lực chạy về phía trước, một mặt lưu ý mặt đất, tìm kiếm xem có nơi nào thích hợp an bài Trương Ngạo Tuyết.

Giờ phút này, hy vọng duy nhất của gã chính là tìm được một nơi kín đáo mang dấu Trương Ngạo Tuyết, sau đó tự mình mạo hiểm lôi kéo hai người kia. Như vậy cuối cùng dẫu có chết thì cũng có giá trị.

Đối với Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong ngoài tình cảm đồng môn ra, còn có lời hứa với Lục Vân. Để hoàn thành lời thề của mình, dù có chết gã cũng tận lực đến cùng.

Đang suy nghĩ thì một ngọn núi to lớn khác thường trước mặt đập vào mắt của Lâm Vân Phong. Đảo mắt một vòng, Lâm Vân Phong quay đầu nhìn lại phía sau, bất ngờ hạ mình xuống bay vào rừng rậm trên núi lớn.

Thấy vậy, Lý Trường Xuân cười lạnh lẽo, truyền âm cho Kim Thạch: “Tên tiểu tử này thật là giảo hoạt, ngươi cứ thẳng tiến tới trước, ta sẽ đuổi theo hắn. Một khi hắn phân thân bay lên thì sẽ ngay dưới chân của ngươi.” Kim Thạch dạ một tiếng, tiếp tục bay qua đỉnh đầu, Lý Trường Xuân hạ xuống bên dưới truy đuổi.

Nhanh chóng bay vào trong khu rừng rậm rạp, Lâm Vân Phong vừa di động với tốc độ cao vừa quan sát địa hình xung quanh, tìm kiếm nơi ẩn thân thích hợp. Tuy nhiên, không biết có phải là do vận khí hoặc là chọn sai chỗ. Trong rừng cây gỗ cao vút tận trời, chẳng ngờ lại không có một nơi nào thích hợp để ẩn thân làm cho Lâm Vân Phong tức giận không ngừng chửi rủa.

Quay đầu nhìn lại, một luồng kiếm trụ sắc bén màu tím đang xé gió bay đến, qua nơi nào thì cây cỏ nơi đó bị chém nát, những mảnh gỗ bị cơn lốc gió cuốn lên nhằm Lâm Vân Phong bay tới.

Hét lên một tiếng giận dữ, thân thể Lâm Vân Phong lập tức quanh trái quẹo phải tiến tới theo đường chữ chi nhằm loại bỏ Lý Trường Xuân. Nhưng Lý Trường Xuân cũng không đơn giản, chỉ thấy cơn lốc đang tiến thẳng tới đột nhiên tự động vòng lại tựa như rồng lượn theo sát phía sau không sai một ly.

Thấy nguy hiểm ngày càng đến gần, trong lòng Lâm Vân Phong cũng biết cứ như vậy không phải là biện pháp, thân thể đột nhiên bay thẳng lên trên, giữa không trung xoay tròn một vòng nhanh chóng bay ngược lại.

Nhìn thấy Lâm Vân Phong quay lại, Lý Trường Xuân hiện thân cười nói:

– Tiểu tử, ngươi hôm nay không còn lối thoát rồi, bên trên cũng không có lối đi, trong đây cũng không nơi ẩn nấp được, ngươi chỉ còn cách chấp nhận số mệnh mà thôi.

Lâm Vân Phong căm tức nhìn lão, một mặt để Trương Ngạo Tuyết xuống, một mặt hừ giọng đáp:

– Lý Trường Xuân ngươi chớ đắc ý, chỉ cần ta còn đứng được, người cũng không thắng đâu.

Lý Trường Xuân cười lạnh lẽo, hỏi ngược lại:

– Ngươi còn cái gì khác nữa chăng? Với tu vi của ngươi thì dù mạnh khỏe hoàn toàn cũng chưa phải đối thủ của ta. Huống gì bây giờ ngươi đã sức cùng lực kiệt. Ngươi nghĩ ngươi còn chống đỡ được bao lâu? Hắc hắc.

Lâm Vân Phong quát to:

– Có khả năng chống giữ bao nhiêu lâu thì tính bấy nhiêu, chỉ cần ta không chết, ngươi đừng mơ đến việc vào đụng vào sư tỷ của ta dù chỉ một cọng tóc.

Sắc mặt băng giá, Lý Trường Xuân lạnh giọng trả lời:

– Vậy sao, ta cũng muốn thử xem sao, xem ngươi có khả năng chống đỡ ta được bao lâu.

Lời còn chưa dứt, một chuỗi kiếm ảnh ngâm vang hội tụ thành một con tử long gầm thét nhằm vào Lâm Vân Phong bay đến. Sau đó, thân ảnh Lý Trường Xuân chia ra làm ba, trường kiếm trong tay đại triển kỳ uy, tam kiếm tinh diệu tuyệt luân hợp lại như một, hội tụ thành một cột kiếm xoay tròn, lại giống như một khối tinh thể phát ra ánh sáng dài cả trượng, nhấp nháy tỏa ra hàng ngàn hàng vạn kiếm khí bao phủ toàn bộ khu vực chu vi cả trăm trượng.

– Lời chưa dứt đã vội ra tay tấn công, tiếc cho ngươi cũng từng là chưởng giáo một phái, thật là bỉ ổi.

Chửi rủa một tiếng, Lâm Vân Phong không kịp né tránh, chỉ có cách múa kiếm đón đỡ, chốc lát một trăm chín mươi sáu kiếm tản ra như mưa, làm mê hoặc tầm mắt của Lý Trường Xuân. Lập tức, Lâm Vân Phong điểm nhẹ đầu ngón chân, thân thể gập về phía trước tạo thành góc ba mươi độ so với mặt đất, cả hai tay nắm chặt lấy kiếm, kêu lên một tiếng xoay thành trụ tròn, nháy mắt mạnh mẽ phát ra một luồng ánh sáng bạc lấp lánh đánh thẳng vào trong cột kiếm xoay tít của Lý Trường Xuân.

Giữa rừng, cột kiếm lấp lánh xoay vòng đến mười một ngàn vòng gặp ngay luồng sáng bạc do Lâm Vân Phong phát ra, lần lượt chạm nhau từng điểm, mạnh mẽ phát ra hàng ngàn hàng vạn chớp sáng có sức mạnh chấn động lòng người, hình thành cơn lốc xoay tròn bá đạo, chỉ trong nháy mắt đã làm cho toàn bộ cây cối thảo mộc trong khuôn viên trăm trượng bị phá nát.

Một tiếng nổ rung trời, thân thể Lâm Vân Phong run lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, chính là bị một luồng khí lưu to lớn công hất gã bay ngược lên không trung.

Phía bên kia, thân thể Lý Trường Xuân bị thổi bay, liên tục lùi lại ba bước cuối cùng cũng không có cách nào chế ngự được sức mạnh đó, bị ép cho lùi lại phía sau, miệng liên tục quát mắng giận dữ. Dưới tàn cây, Trương Ngạo Tuyết thân thể yếu ớt mà thần trí cũng không tỉnh táo bị gió lớn cuốn bay đi xa cả mười trượng, va mạnh vào một cây lớn, trong miệng kêu lên một tiếng thê thảm theo bản năng, thân thể rớt dọc theo cây xuống mặt đất, sau đó không thấy động tĩnh gì.

Giữa không trung, Lâm Vân Phong yếu ớt tự mình kiểm tra thương thế, phát hiện mình như đèn khô cạn dầu. Thương thế nghiêm trọng làm cho kinh mạch gã bị tắc nghẽn, khó mà vận dụng chân nguyên để tiến hành phản kích.

Quay đầu, Lâm Vân Phong mở to mắt nhìn về nơi xa, nhẹ giọng tự nói: “Lục Vân, huynh nếu nghe được lời của ta, hãy nhanh chóng đến đây, nếu không huynh lại hận ta!”

Mặt cười tang thương mang theo nổi khổ vô cùng, giờ phút này, mọi hy vọng đều đã mất đi, chỉ còn lại nỗi ưu thương và tuyệt vọng vô hạn.

Cuồng phong gào thét, trong lúc rơi xuống Lâm Vân Phong buông lỏng ý thức của mình, để mặc mọi chuyện cho số mạng. Nhưng vào lúc đó, bên trong não của gã có vô số oán hồn quay lại chiếm cứ lấy thân thể, các loại lực âm tà xuyên qua kinh mạch hình thành bên ngoài thân gã một luồng sáng màu xanh đen.

Dường như biết được thân thể Lâm Vân Phong đã bắt đầu chết đi, những hung linh oán hồn căn bản luôn đấu tranh với nhau lại tự động trở nên đoàn kết hỗ trợ, bắt đầu cải biến thể chất, đả thông các kinh mạch bị ách tắc của gã.

Một âm thanh buồn bã theo cơn gió vang lên giữa không gian trống rỗng, chính là âm thanh Lâm Vân Phong rớt xuống làm tung bay đất bụi, khiến cho Lý Trường Xuân nhìn lại. Thấy gã toàn thân lấp lánh ánh sáng màu xanh đen, Lý Trường Xuân ánh mắt âm u lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này cũng thật là lớn mạng.

Cổ tay xoay chuyển, Lý Trường Xuân ngập ngừng một chút, lập tức chém ra một kiếm tạo ra cột kiếm trăm trượng mang theo uy lực chọc trời xé đất nhằm thẳng vào Lâm Vân Phong.

Trên mặt đất, hai mắt Lâm Vân Phong đột nhiên mở to, ánh mắt trước đây trong sáng biến thành tà mị lại có phần quỷ dị, lấp lánh ánh xanh biếc.

Lướt sang ngang ba trượng, Lâm Vân Phong tránh thoát được cú chém đó, thân thể bất ngờ đứng dậy, toàn thân âm khí bao phủ, tựa như quỷ linh, lạnh lẽo nhìn vào Lý Trường Xuân.

Lâm Vân Phong miệng hét lên một tiếng giận dữ, bất ngờ hóa thành một khối khí xanh, thân thể biến hóa, phát ra vô số hung linh lệ phách(hồn ác phách bạo) vây xung quanh Lý Trường Xuân gầm rú.

Tâm thần chấn động, Lý Trường Xuân quát lớn:

– Nghiệt chướng, không được đến gần ta.

Trường kiếm trong tay nhanh chóng xoay chuyển tạo ra luồng khí phách xung thiên tràn ngập bốn phía. Chớp mắt, Thiên Kiếm Cửu Quyết cường đại với khí thế đáng sợ vây phủ hoàn toàn đỉnh núi, một tầng ánh sáng màu tím nhợt nhạt từ trong người Lý Trường Xuân phát ra mạnh mẽ, chỉ một cái đã chấn động các âm hồn lệ phách bên ngoài thân thể, bao vây chặt Lâm Vân Phong ở giữa.

Nhìn thấy Lâm Vân Phong bị mê man mất đi bản tính, Lý Trường Xuân quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay bay ra, xoay quanh Lâm Vân Phong một vòng rồi tự động bay về trên đỉnh đầu lão, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, thân kiếm xoay cực nhanh, chỉ trong giây lát đã hình thành một cột kiếm kinh thiên cùng với uy lực khủng khiếp phá mây xé trời, tạo thành một luồng ánh sáng cường mạnh kỳ lạ, ngay cả đứng xa ngoài mười dặm cũng có thể thấy.