Chương 923 – Thất Tà thiên quân

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Ngay lúc này,cơ thể Hắc Thạch thiên quân bỗng nhiên chấn động, sau khi cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của bạch tuộc, trong lòng thầm nghĩ: ”Đến đây, cho thứ súc sinh ngươi thấy, bổn thiên quân ta không dễ chọc vào.”

Chân nguyên chuyển dịch chuyển, khí thế phóng ra, thân thể ông phun ra một luồng lửa mãnh liệt vô cùng màu đen. Ngọn lửa này không bình thường, mà chính là tuyệt kĩ thành danh của Hắc Thạch thiên quân – Hắc Thạch Thần Diễm, còn bá đạo hơn tam muội chân hỏa nhiều lần. Chỉ cần bị nó dính vào, đừng nói là thân thể huyết nhục, dẫu có là kim cương thì cũng sẽ bị tan chảy nhanh chóng.

Nhìn thấy tất cả diễn ra thuận lợi, tám người Lăng Thiên tâm tình có tốt hơn đôi chút, chờ đợi kết quả, chuẩn bị lúc tối hậu sẽ ra tay cứu thoát.

Nhưng lúc này đột nhiên phát sinh bất ngờ. Tựa như hiểu rõ ý đồ của Hắc Thạch thiên quân, con bạch tuộc này cuốn ông lại gần, nhưng thật ra nó vẫn đang giữ một khoảng cách an toàn nhất định.

Đợi đến lúc Hắc Thạch thiên quân phát xuất ra cỗ khí thế kinh người, bạch tuộc bỗng dưng vung xúc tu lên, cả người Hắc Thạch thiên quân như một ngọn lửa màu đen văng thẳng về hướng cao thủ Trường Phong của Hư Vô Giới.

Kinh ngạc nhìn thấy Hắc Thạch thiên quân phóng đến, Trường Phong chỉ khi cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến, mới tỉnh lại, phóng nhanh cây gậy trúc trên lưng ra hóa thành một thanh trúc mềm mại màu hồng phấn dài đến vài trượng, vừa lắc lư vừa phát ra luồng sức mạnh ôn hòa, hóa giải được sức tiến mạnh mẽ của Hắc Thạch thiên quân.

Hành động của Trường Phong thể hiện phong cách của một cao thủ Hư Vô Giới Thiên. Nhưng có điều khiến cho ông bất ngờ, Hắc Thạch thiên quân tuy chỉ là cao thủ đến từ Vân Chi Pháp giới, tu vi thấp hơn ông rất nhiều, nhưng Hắc Thạch Thần Diễm lại bá đạo hiếm thấy vô cùng, lập tức phá hủy được pháp bảo tùy thân của ông.

Xúc tu hoa lên đầy trời, bạch tuộc dường như đắc ý mỉm cười, đôi mắt chợt lóe lên hào quang quỷ dị, cơ thể di dộng nhanh chóng, thừa dịp đám người Lăng Thiên chưa kịp trấn tĩnh, khai triển thế công.

Lần này, bạch tuộc không tấn công bằng xúc tu như trước nữa, mà đột nhiên phun ra rất nhiều mực, nhấn chìm vực thẳm vào màu đen tuyền, bản thân nhanh chóng lợi dụng cơ hội để ẩn nấp.

Đối mặt với con kì thú biển cả này, Lăng Thiên cảm thấy có chút tức giận, bằng như lúc này ở trên đất liền, ông đã sớm thu thập nó rồi. Nhưng nơi này lại là Hải vực, nước biển có thể hấp thu mọi sức mạnh, cho dù ông có bất mãn thế nào, cũng chỉ đành phải nhẫn nhịn.

Bạch Quang để ý đến tình hình khác thường của Lăng Thiên, chuyển đến bên cạnh, nhẹ giọng nói:

– Trưởng lão, hiện tại người xem …

Lăng Thiên nhìn thoáng bốn phía, thấy Hắc Thạch thiên quân vẻ mặt vô cùng tức giận, Trường Phong vẻ mặt buồn phiền, không nhịn được thở dài nói:

– Lúc này ngoài việc chờ đợi ra chỉ còn cách suy nghĩ, tạm thời không còn phương pháp gì nữa.

Bạch Quang cười chua chát, hờ hững xoay người, dịch chuyển về vị trí cũ, lẳng lặng suy tư.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, trải qua hồi lâu, nước biển mới từ từ nhạt màu, cuối cùng cũng khôi phục lại được trạng thái trong suốt.

Nhưng khi mọi vật trước mắt bừng sáng trở lại, mấy người Lăng Thiên đột nhiên phát hiện, con bạch tuộc khổng lồ nọ đã biến mất cùng với Toàn Phong vũ sĩ. Điều này khiến cho chín người kinh ngạc, hoàn toàn không biết con bạch tuộc này đã lẳng lặng rời đi tự khi nào.

Diệp Tâm Nghi là người có phản ứng đầu tiên, chỉ thấy nàng bơi tới vị trí của bạch tuộc trước đó, tra xét một cách cặn kẽ.

Lăng Thiên thấy thế liền hỏi:

– Có phát hiện được gì không?

Diệp tâm Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt có đôi chút thất vọng.

Lăng Thiên chỉ còn biết cười khổ, khẽ thở dài lên tiếng:

– Được rồi, Toàn Phong vũ sĩ đang bị định sẵn chịu kiếp nạn này, chúng ta nên tiếp tục đi tới, tìm kiếm Thiên Uy lệnh ở nơi nào mới quan trọng hơn.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy liền quay trở lại, cùng Bạch Quang tiến sát theo sau.

Bá Kiếm Vương Hầu của Vân Chi Pháp giới khẽ máy môi, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài u oán, lẳng lặng rời khỏi nơi đó với mọi người.

—————————–

Thiên Tà lĩnh, một địa phương kì quái. Nơi này đã từng là một ngọn núi lửa hoạt động, hàng năm đều phun ra một lượng nham tương rất lớn, khiến cho hầu hết các sinh vật biển quanh đó chết đi, từ đó hình thành nên một khu vực tương đối nguy hiểm, sinh vật biển bình thường đều kính cẩn thối lui.

Vì lẽ đó, nơi này trở thành biên giới phân chia Tây hải, Bắc hải, Hồng hải. Ba hải đều không quan tâm đến chuyện nơi đây, dần dần trở thành một địa phương hoang vắng theo thời gian.

Ba ngàn năm trước, ngọn núi lửa này bỗng nhiên dừng hoạt động, một quái nhân xuất hiện trước tiên. Hắn chiếm cứ nơi đây. Do tính tình cổ quái, thêm vào đó lại thông hiểu rất nhiều chuyện bí ẩn của Hải vực thất hải, nên được các cao thủ Hải tộc tôn xưng là Thất Tà thiên quân, cứ mãi ở đây được ba ngàn năm.

Thiên Tà lĩnh rất kì quái, ngoại trừ do Thất Tà thiên quân trú ngụ mà thành danh, khắp bốn phía xung quanh còn có hai khe nước hình tròn, tựa như hai tấm lá chắn, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thiên Tà lĩnh không xem là cao, vượt trên mặt nước vài trăm trượng. Nơi đây thoáng đãng, trừ trên đỉnh núi có một đại điện khí phách do nham thạch tạo thành, có thể nói không còn gì cả, ngay cả các sinh vật biển bơi lội xung quanh cơ hồ cũng không nhìn thấy được.

Tòa đại điện kia khí thế huy hoàng, tuy không thể nói quá hoa lệ nhưng toàn do nham thạch nặng vạn cân xếp đặt ngăn nắp, lớp trên đè lớp dưới, từng khối từng khối không một khe hở, việc này quả thật vô cùng khó khăn. Ở cửa ra vào của đại điện có khắc bốn chữ lớn “Thất Tà Đại Điện” lấp lánh hào quang ngũ sắc lóa mắt, cửa có một lớp kết giới ánh sáng nhàn nhạt, ngăn trở nước biển vào.

Bên trong đại điện, không gian vừa phải, phía trên có đặt một chiếc ghế chạm rồng, hai bên có hai thang lên xuống, phía dưới đặt bốn chiếc ghế đá phân thành hai bên, không gian có vẻ hoang vắng. Trên bốn vách tường, những vỏ sò xinh đẹp kết lại với nhau tạo thành các loại hình vẽ, vẻ rực rỡ chói mắt lại tạo cảm giác hơi thê lương.

Đằng sau ghế chạm rồng nhìn thẳng từ cửa điện, có một đồ án màu sắc diễm lệ vô cùng do màu sắc và luồng sáng phân bổ nên, chỉ có thể nhìn đại khái là một hình tròn, căn bản nhìn không rõ được hình ảnh vẽ bên trên biểu hiện gì.

Lúc này, phía trên đại điện, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế chạm rồng, khuôn mặt hắn đang cười tà dị. Người này có khuôn mặt ngay ngắn, cằm hơi nhọn, tổng thể tạo cảm giác rất anh tuấn, tuổi khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy đến bốn mươi, ánh mắt phát sáng xanh lục thẫm, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác, tóc dài màu đỏ tươi như máu, cùng với bộ đồ đen ngòm càng tạo thêm cho người ta cảm giác quỷ dị âm trầm.

Trên vai người đàn ông có một con rồng con khoảng một thước màu xanh lam, thỉnh thoảng lại phun ra nuốt vào lửa đỏ hồng, có vẻ khả ái lại mang theo vài phần quỷ bí.

Ở phía dưới, có một thanh niên tuấn tú trạc tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu đang ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, toàn thân vận y phục màu vàng nhạt, dáng người mảnh khảnh mà cao, có vài phần khí phái nho nhã. Lúc này, chỉ nghe thanh niên đó mở miệng:

– Thiên quân, về chuyện tôi vừa mới nghe, không biết…

Phía trên, người đàn ông cười tà mị đang ngồi trên ghế chạm rồng lên tiếng:

– Tả Quân Vũ, ngươi chẳng lẽ lại quên mất quy củ của ta sao?

Tả Quân Vũ nở một nụ cười làm lành đáp:

– Quy củ của thiên quân ta tự nhiên là không quên, nhưng lần này chuyện không hề tầm thường, gia sư nói thiên quân sẽ cho biết.

Thất Tà thiên quân cười quỷ quyệt đáp:

– Sư phụ của ngươi thật ra trong lòng đã có câu trả lời, cần gì sai ngươi đến đây hỏi ý kiến ta.

Tả Quân Vũ ánh mắt khẽ chớp động, ngờ vực hỏi:

– Đây là câu trả lời của thiên quân chăng?

Thất Tà thiên quân hỏi ngược lại:

– Ngươi cho là như vậy?

Tả Quân Vũ nhìn khuôn mặt cười tà mị của người đàn ông trên cao, có phần không chắc chắn, dè chừng hỏi:

– Thiên quân là người thế nào, há có thể dễ dàng bị ta nhìn thấu được đây?

Thất Tà thiên quân cười đáp:

– Không hổ là đồ đệ của Hàn Ngọc Dương, biết cách trả lời. Tốt, điều cần hỏi ngươi đã hỏi rồi, đi thôi.

Tả Quân Vũ chần chờ giây lát rồi lập tức đứng dậy lên tiếng:

– Cáo từ.

Rời khỏi đại điện, Tả Quân Vũ nhanh chóng bỏ đi, không lâu trước mắt xuất hiện một khe nước, dòng chảy ngầm mãnh liệt khiến hắn không thể không dừng lại.

Hơi trấn tĩnh lại một chút, Tả Quân Vũ bắn mình xuyên qua dòng chảy ngầm phía dưới, trong khi di chuyển không nhìn về phía trước mà lại nhìn xuống dưới chân.

Nơi đó, có một cặp mắt lúc ẩn lúc hiện kì bí thỉnh thoảng hiện ra, trông có vẻ quỷ dị, hệt như một gai độc nhằm thẳng trước ngực Tả Quân Vũ.

Sau chốc lát, Tả Quân Vũ đã xuyên qua được khe nước, không có điều gì bất thường xảy ra. Vì thế, hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục yên lặng tiến về phía trước, hồi lâu sau, khe nước thứ hai lại tiếp tục xuất hiện trước mắt.

Lần này, Tả Quân Vũ hết sức thản nhiên, trên khuôn mặt không hề có vẻ cảnh giác, trực tiếp xuyên thẳng qua khe nước, chớp mắt đã rời khỏi phạm vi của Thiên Tà lĩnh, tiến vào Tây hải.

Đến lúc này, Tả Quân Vũ đã an lòng. Nhưng đúng lúc hắn thư giãn, trước mắt có bóng người nhoáng lên, bốn người đột nhiên xuất hiện, khiến hắn trong lúc kinh ngạc mặt thoáng sắc giận quát lớn:

– Người nào, nhanh chóng báo danh.

Nhìn thấy thần sắc kinh hoàng của Tả Quân Vũ, cảm nhận được trong lời nói có mấy phần thù địch, Lục Vân nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói:

– Ngươi là kẻ nào, sao điệu bộ có vẻ khẩn trương vậy?

Tả Quân Vũ vẻ mặt cảnh giác, nhìn rõ Lục Vân cùng ba người nữ phía sau, lập tức mặt thoáng hiện nét si mê; con ngươi nhìn chằm chằm vào ba người nữ, hồi lâu thần trí mới quay trở lại.

Dời thân đứng trước mặt Tả Quân Vũ, ngăn ánh nhìn bất chính của hắn, Lục Vân hỏi lại lần thứ hai:

– Nhanh chóng đáp lời ta, ngươi là ai?

Tả Quân Vũ nghe vậy chấn động, lập tức tinh thần tỉnh táo, nhìn Lục Vân thần sắc lạnh lùng nói:

– Ta tên là Tả Quân Vũ, đến từ Nam Hải. Các ngươi có phải là đến từ nhân gian?

Lục Vân đáp:

– Không sai, chúng ta quả thật đến từ nhân gian, tên gọi Lục Vân. Nghe nói ngươi là đồ đệ của Hàn Ngọc Dương, vì sao lại xuất hiện ở chốn này?

Tả Quân Vũ thần sắc chấn động, ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi biết tên của ta? Ai đã nói cho người?

Lục Vân lạnh nhạt trả lời:

– Điều này không quan trọng.

Tả Quân Vũ ngờ vực nhìn chàng, ngóng nhìn về phía sau một lát rồi lại dời mắt sang ba người Bách Linh, Thương Nguyệt,Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt có chút lưu luyến nói:

– Ta tới đây tự nhiên là để tìm Thất Tà thiên quân, chẳng lẽ ngươi cũng đang đi tìm ông ta sao?

Lục Vân đáp:

– Đúng vậy, chúng ta cũng đang trên đường tìm ông ta. Nghe nói Thất Tà thiên quân này rất tà ác, chuyên môn làm khó dễ người khác.

Tả Quân Vũ khẽ gật đầu đáp:

– Lời này không sai, hắn đích thực là một ác ma khiến người trong Hải vực chán ghét nhất, đáng tiếc không ai dám đụng chạm mà cũng không chạm được hắn. Nếu các ngươi có lòng muốn đi, ta chân thành khuyên một câu, ba cô nương phía sau tốt nhất là không nên lấy khuôn mặt thật đi gặp hắn, để tránh phát sinh phiền toái không cần thiết.

Bách Linh nghe vậy liền cười nói:

– Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ngươi vừa mới từ nơi đó ra, ắt hẳn vị Thất Tà thiên quân này còn ở bên trong chứ?

Nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ của Bách Linh, Tả Quân Vũ liền có chút kích động đáp:

– Còn ở nơi đó, ta đúng là vừa mới rời khỏi, Thất Tà thiên quân vô cùng đáng ghét, muốn hỏi được điều gì từ miệng hắn, quả thật còn khó hơn là lên trời.

Bách Linh mỉm cười gật đầu, nhìn sang Lục Vân, hỏi ý kiến của chàng.

Lục Vân trầm ngâm đôi chút rồi nói với Tả Quân Vũ:

– Không biết Thiên Tà lĩnh còn bao xa? Trên đường liệu có hung hiểm gì chăng?