Chương 580 – Kinh văn ác tấn (Cả kinh khi nghe thấy tin dữ)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Thương Nguyệt cười lên một tiếng đau thương nặng nề, đưa tay cản hắn lại, nói:

– Đừng quá kích động, tâm trạng của huynh thế nào ta có thể hiểu được, ta đây cũng rất lo lắng cho Ngạo Tuyết. Nhưng trước mắt, xâm nhập Hoa Sơn còn chưa phải lúc, chúng ta phải thương nghị kế sách. Hôm nay đã như vậy, hay là huynh giúp ta truyền tin này ra ngoài, khiến Lục Vân biết có thể nhanh chóng trở về. Còn về Ngạo Tuyết, huynh cứ yên tâm, ta sẽ toàn lực bảo vệ tỷ ấy, chưa đến bước đường cùng thì sẽ chưa chịu thua.

Thiên Mục Phong vẻ mặt đầy đau khổ, giọng không đồng tình:

– Ý của cô nương ta hiểu rõ. Nhưng ta thật sự rất sợ tên Kiếm Vô Trần đó sẽ làm ra những chuyện còn bỉ ổi hơn nữa.

Thương Nguyệt than thở:

– Ta hiểu rất rõ ý của huynh, vì vậy hôm nay mới đến đây. Ngoài việc hy vọng rằng huynh có thể truyền tin này ra ngoài, ta còn muốn nói với huynh chuyện này. Ngày mai nếu huynh có thời gian, hãy bí mật lên núi, bởi vì bất an trong lòng ta ngày càng trở nên mạnh mẽ. Ta sợ ngày mai càng nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Đến lúc đó có thể ta sẽ không kịp thông báo cho huynh biết.

Ánh mắt Thiên Mục Phong biến đổi, lặng lẽ đứng nhìn Thương Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói:

– Được rồi, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để bí mật xâm nhập Hoa Sơn. Chỉ cần có cơ hội ta sẽ mang Ngạo Tuyết cô nương chạy đi.

Thương Nguyệt nói:

– Được rồi, đến lúc đó nếu thời cơ cho phép, ta sẽ phối hợp với huynh hành động.

Thiên Mục Phong lo lắng nhưng gượng cười hai tiếng, cáo biệt Thương Nguyệt:

– Được rồi, cô nương về đi, ta sẽ truyền tin tức này ra ngoài. Ngày mai chúng ta gặp lại trên Hoa Sơn.

Thương Nguyệt nhè nhẹ gật đầu, tiễn hắn đi khỏi liền quay người trở về Hoa Sơn. Vừa mới dời thân, bước chân Thương Nguyệt bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau lại thấy Thiên Mục Phong đột nhiên quay lại, từ xa đang vẫy tay gọi.

Thương Nguyệt dừng lại, đợi đến khi hắn đến gần, mới hỏi:

– Còn có chuyện gì sao, vội vàng quá vậy?

Vẻ mặt của Thiên Mục Phong có chút kì lạ, chần chừ một lúc lâu rồi mới nói nhỏ:

– Có một việc ta muốn nói với cô nương, nhưng cô nương không được nói lung tung, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân.

Thương Nguyệt biến sắc, trầm giọng nói:

– Chuyện gì vậy, huynh nói đi.

Thiên Mục Phong do dự một lúc, cuối cùng thở dài nói:

– Có thể là cô nương đã không lưu ý, Kiếm Vô Trần lúc này đã khác xa so với trước đây. Lần ấy, hắn đuổi theo Thông Linh điểu đến tận Nhiên Đăng cổ tự. Trong đó hắn lấy được một vật khiến cho hắn hiện nay không giống với trước kia nữa.

Cảm nhận thấy tâm trạng có chút nặng nề của Thiên Mục Phong, Thương Nguyệt hỏi dồn:

– Chuyện huynh nói ta đã để ý đến rồi, rõ ràng là hắn đã có biến đổi rất lớn. Rốt cuộc là hắn đã lấy được vật gì mà lại có thể làm hắn biến đổi lớn như vậy.

Vẻ mặt Thiên Mục Phong nghiêm túc hẳn, trịnh trọng nói:

– Cái mà hắn lấy được chính là một cây cung, nó được xếp thứ hai trong số hai mươi bốn binh khí thần được gọi tên là Hậu Nghệ thần cung!

Thương Nguyệt ngây mặt ra, tiếp sau đó là biến sắc, sợ hãi nói:

– Huynh nói là hắn đã có được thần khí vô cùng mạnh mẽ – Hậu Nghệ thần cung!

Thiên Mục Phong cười khổ sở, trầm trọng gật đầu.

– Đó là lí do tại sao ta lại nói Lâm Vân Phong có thể thoát khỏi được tay hắn là một may mắn lớn.

Vẻ mặt của Thương Nguyệt trắng bệch hẳn, chìm đắm trong trầm mặc. Một lúc lâu sau, Thương Nguyệt mới lấy lại tinh thần, thở một hơi dài nói:

– Thiên Mục Phong, hãy hứa với ta một chuyện, đừng đưa tin Ngạo Tuyết nhận lời lấy Kiếm Vô Trần truyền ra ngoài.

Thiên Mục Phong giật nảy mình, nhưng chớp mắt đã hiểu được ý của Thương Nguyệt, bình thản nói:

– Cô nương không hy vọng Lục Vân đến chịu chết, đúng vậy không?

Thương Nguyệt không trả lời, chỉ nói thêm:

– Việc trên núi Hoa Sơn ta sẽ nghĩ biện pháp khác, hiện tại không thích hợp cho việc mạo hiểm đưa Ngạo Tuyết bí mật rời khỏi núi.

Hiểu rõ cảm giác của Thương Nguyệt, Thiên Mục Phong nhẹ nhàng nói:

– Ta chấp nhận không đưa chuyện này truyền ra ngoài. Ngày mai ta sẽ bí mật xâm nhập Hoa Sơn, chúng ta cùng nhau nghĩ cách mang Ngạo Tuyết cô nương chạy thoát. Hãy nhớ kĩ lời ta nói, không được tiết lộ việc đó ra ngoài, nếu không Kiếm Vô Trần nhất định sẽ trổi dậy ham muốn giết người. Cô nương đi về đi, cẩn thận chút nhé.

Thương Nguyệt cười thất vọng, cả người hồn bay phách lạc rời khỏi nơi đó.

Về đến Hoa Sơn, Thương Nguyệt nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai cả. Thấy vậy, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều cảm thấy kì lạ, muốn hỏi nguyên nhân nhưng Huyền Âm chân nhân ngăn họ lại, để cho Thương Nguyệt một mình suy nghĩ.

Trong sự tĩnh lặng, Thương Nguyệt nhớ đến Lục Vân. Trước mắt, chàng hiện đang ở đâu? Nếu như biết được chuyện của Ngạo Tuyết, liệu chàng có nhẫn nhịn được hay không? Trước đây, mình vẫn mong là chàng nhanh chóng trở về. Nhưng giờ đây lại cảm thấy sợ chàng trở về, rốt cuộc đâu là đúng đâu là sai?

trong lòng Thương Nguyệt bắt đầu xuất hiện sự hoang mang. Nàng cũng không biết là mình đúng hay sai nữa. Sự thần bí của Lục Vân nàng đã từng biết, cũng đã từng nhìn thấy sức mạnh phi thường của Tứ Linh thần thú. Nhưng trong tay Kiếm Vô Trần lại có một thứ vũ khí vô cùng lợi hại trong truyền thuyết, liệu Lục Vân có thể chống lại được không? Về việc này thì nàng không biết rõ, vì vậy lúc này nàng mới cảm thấy rất mê hoặc.

Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Thương Nguyệt tự nói với mình: “Lục Vân, chàng nói cho thiếp biết, làm thế nào mới đúng đây?” Suy đi nghĩ lại rồi nghi vấn một mình trong phòng, chỉ có điều ai có thể cho nàng lời đáp đây?

Dường như nghe thấy tiếng kêu của nàng, lúc đó, ở Phục Long cốc cách đó nghìn dặm xa xôi, Lục Vân cảm thấy trong lòng không yên, một mình cứ đi đi lại lại trong phòng, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cảm nhận được phiền muộn trong lòng chàng, Tứ Linh thần thú liền hỏi:

– Sao vậy, sao ta cứ cảm thấy là hình như ngươi có chỗ nào không ổn thì phải?

Lục Vân trừng mắt nhìn nó, rồi có một chút lo lắng cất tiếng:

– Không biết tại sao mà trong lòng ta cứ cảm thấy rất bất an, cái cảm giác này chưa từng xuất hiện từ trước tới giờ. Dường như là có một thứ gì đó rất quan trọng sắp mất đi, cái cảm giác đó làm cho con người cảm thấy sợ hãi…….

Nói đến đây, Lục Vân bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn ra phía cửa sổ thấy Văn Bất Danh.

Văn Bất Danh nhếch mép cười một tiếng, nụ cười đó vẫn có chút gì miễn cưỡng nói:

– Lại đang nghĩ lung tung cái gì đó, đừng có nghĩ nhiều quá, người trong tim của huynh sẽ không có chuyện gì cả đâu, yên tâm đi.

Lục Vân nhìn chằm chằm vào ông, trầm giọng nói:

– Huynh đang giấu ta chuyện gì đó, nói ra đi.

Văn Bất Danh cười hì hì rồi ngượng ngùng nói:

– Chẳng có chuyện gì, bất quá ta chỉ muốn đến đây báo cho huynh biết là có tin tức mới, nhân tiện cũng đến lúc ăn cơm tối rồi. Đi thôi.

Ông quay người đi rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi tay của Lục Vân.

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói mau đi.

Văn Bất Danh né tránh ánh mắt của chàng, muốn dấu đi nhưng lại cảm thấy không ổn, cuối cùng than thở:

– Đừng có hỏi ta, cứ đến đại điện huynh sẽ biết ngay.

Lục Vân sắc mặt biến hẳn, một loại dự cảm bất an nhanh chóng ập đến khi chàng đi về đại điện.

Vào trong đại điện, Lục Vân tùy tiện nhìn quanh một lượt, mọi người đều có mặt ở đây, chỉ mỗi Quy Vô đạo trưởng là không thấy tung tích. Chàng cũng không mấy để ý đến chuyện này, tìm chỗ ngồi xuống xong, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề:

– Ngọc Loan, có tin tức gì rồi, nói nhanh lên.

Trần Ngọc Loan lo lắng nhìn chàng một chút, nhẹ nhàng nói:

– Có một số tin tức mới. Nhưng Lục đại ca nghe xong phải vô cùng bình tĩnh, đừng quá kích động. Tin tức mới nhất vừa nhận được đó là, Trương Ngạo Tuyết đã tỉnh dậy, nhưng lại bị mất đi trí nhớ. Cửu Dã đã chết, hắn chết trong tay của Lâm Vân Phong, còn nghe nói Lâm Vân Phong bị Kiếm Vô Trần đánh trọng thương phải bỏ trốn, không biết tung tích ở đâu.

Vừa nghe tin này, vẻ mặt của Lục Vân biến sắc, lập tức đứng thẳng dậy, toàn thân phát ra khí thế giận dữ kinh người.

Hai bên, Văn Bất Danh, Đồ Thiên hai người đều ra sức khuyên giải, Trần Ngọc Loan đi đến thẳng bên cạnh chàng, nắm lấy tay chàng, an ủi:

– Huynh đừng nóng, đừng nóng. Việc này vẫn chưa biết thực hư ra sao, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết được những thông tin này là do ai tung ra, cho nên vẫn có khả năng những tin tức này không có thật. Hiện nay, để làm rõ việc này, Quy Vô đạo trưởng đã đích thân đi kiểm tra xem thế nào. Đợi đến khi có được những thông tin chính xác rồi chúng ta lại suy nghĩ đối sách vẫn chưa muộn.

Được mọi người khuyên bảo, Lục Vân từ từ bình tĩnh lại ngồi xuống, nhưng sắc mặt của chàng vẫn khó coi vô cùng. Rõ ràng biến hóa bất ngờ này khiến cho chàng cảm thấy lo lắng tột độ trong lòng. Liếc mắt qua mọi người, Lục Vân trầm giọng nói:

– Việc này nếu quả đúng như vậy thì Ngạo Tuyết chắc chắn đã gặp phải nguy hiểm to lớn. Nếu không Vân Phong cũng không liều mạng ra tay giết chết Cửu Dã. Chỉ có điều không biết, có tìm được động cơ giết người của Vân Phong không?

Trần Ngọc Loan chần chừ một lúc mới mở miệng nói:

– Theo như các đệ tử báo về, nghe đồn tên Cửu Dã đó xuất thân từ Vu tộc. Hắn lấy cớ chữa bệnh cho Trương Ngạo Tuyết nhưng thật ra chỉ muốn lợi dụng thời cơ để khống chế tinh thần tỷ ấy, Lâm Vân Phong rất có thể vì vậy mà đã giết chết hắn. Còn về việc tại sao Kiếm Vô Trần đánh trọng thương Lâm Vân Phong, đến giờ vẫn chưa biết rõ được.

Lục Vân ánh mắt lóe lên, giọng lạnh lùng vô cùng:

– Huyền Phong môn thật là thâm độc, hết ba lần bốn lượt gây hại Ngạo Tuyết. Ta mặc kệ các người có mục đích gì, ta quyết không thể bỏ qua chuyện này.

Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng nói:

– Lục đại ca đừng tức giận quá, muội đã phái người đi dò la động tĩnh của Huyền Phong môn rồi, phát hiện trước mắt bọn chúng đang chiếm giữ một sơn cốc kín đáo cách núi Hoa Sơn chưa đầy một trăm dặm. Còn về việc chúng có cử động nào không thì hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, cần phải tiếp tục theo dõi thêm bước nữa mới rõ được. Hơn nữa, trên núi Hoa Sơn còn truyền ra một tin nữa đó là Diệp Tâm Nghi đã dẫn đại bộ phận cao thủ rời khỏi Hoa Sơn, đi thẳng đến cao nguyên đất vàng, cuối cùng biến mất một cách bí hiểm không biết tại sao.

Lục Vân tâm trạng rất loạn, không còn tâm trí đâu mà để ý mấy chuyện này, chỉ nói:

– Ngày mai, nếu vẫn chưa có tin tức xác thực thì ta sẽ rời khỏi đây đi thẳng đến Hoa Sơn. Mọi người không cần phải khuyên ta, cho dù có thế nào chăng nữa thì ta cũng sẽ không để Ngạo Tuyết gặp chuyện gì. Hiện giờ, việc muội ấy mất đi trí nhớ tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Nhưng một khi đó đúng là sự thực thì để muội ấy ở lại trên Hoa Sơn, ở bên Kiếm Vô Trần sẽ nguy hiểm vô cùng, ta không thể để muội ấy ở trong nguy hiểm được.

Lục Vân đứng dậy, cơm cũng không còn tâm trí ăn, đi thẳng về phòng.

Tiễn Lục Vân đi rồi, Trần Ngọc Loan mới nói:

– Mọi người có ý kiến gì về chuyện này?

Văn Bất Danh cười khổ nói:

– Cái này thật khó nói. Nếu đổi lại là người khác, Lục Vân còn có thể lạnh lùng bình tĩnh. Nhưng chỉ cần bất kì người nào trong số ba người con gái đó, ta dám khẳng định là huynh ấy không thể bình tĩnh được. Hiện tại các tin tức truyền đến vô cùng bất lợi cho Lục Vân. Một khi đó là sự thật, chắc chắn huynh ấy sẽ xông thẳng lên Hoa Sơn. Lúc đó chắc chắn sẽ có một trận đại chiến, e rằng tử thương rất nhiều đây.

Đồ Thiên than thở:

– Đúng vậy. Với tình cách của Lục Vân, e rằng không thể tránh khỏi việc này.

Ân Hồng Tụ cau mày nói:

– Những sự tình này đều rất dễ nghĩ đến, không đáng đề cập. Trong lòng ta lại đang nghĩ, việc này liệu có phải là một âm mưu, chính được bày ra để lừa Lục Vân vào tròng?

Câu nói vừa phát ra, mọi người hơi biến sắc mặt, suy nghĩ cẩn thận cũng thấy có vài phần đạo lý.

Hiện nay, Kiếm Vô Trần một mình một cõi ở Hoa Sơn. Diệp Tâm Nghi thống lĩnh đa phần cao thủ rời khỏi đó, biến nó thành một ngọn núi vắng vẻ. Nhưng Trương Ngạo Tuyết lại đột nhiên mất đi trí nhớ, Lâm Vân Phong trốn chạy không lý do. Việc này đối với Lục Vân có thể gọi là một việc kinh thiên động địa.

Bởi vì quan tâm, Lục Vân nhất định tiến vào tìm hiểu hoặc cứu người. Hơn nữa trước mắt cao thủ ở Hoa Sơn không nhiều, Lục Vân sẽ không cần phải lo lắng, như vậy đúng thật là rất hợp tình hợp lí. Lục Vân hoàn toàn tự nhiên rơi vào cạm bẫy của Kiếm Vô Trần.

Nghĩ thông suốt đạo lý đó, Trần Ngọc Loan nói:

– Để an toàn, chúng ta nhất định phải tìm hiểu cho rõ, đồng thời cũng phải khuyên giải Lục đại ca, không thể để huynh ấy quá kích động. Bây giờ, Đạo Tà tiền bối sẽ lập tức lên thẳng Hoa Sơn tiếp ứng cho Quy Vô đạo trưởng, trợ giúp ông ta một tay. Còn Tư Đồ Thần Phong sẽ cùng Đồ Thiên đi tìm tung tích của Diệp Tâm Nghi, xem xem có phải đúng là bọn chúng lập ra một cái bẫy để đợi Lục đại ca đến không.

Ba người nghe xong nhận lệnh rồi lập tức rời khỏi đại điện, đi thăm dò tin tức.

Quay đầu lại, Trần Ngọc Loan nhìn vào Phật Thánh Đạo Tiên, nũng nịu:

– Tiền bối, người đi khuyên giải Lục đại ca, với thân phận của người có lẽ huynh ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.

Phật Thánh Đạo Tiên cười hì hì rồi mắng:

– Nha đầu này đúng là quỷ tinh ranh, đem cái thứ phiền phức này trút hết lên người ta, chính mình lại đi đứng an nhàn.

Miệng thì nói vậy nhưng ông không có một chút từ chối, mà lại đứng dậy ra khỏi đại điện.

Sắp xếp mọi thứ xong rồi, Trần Ngọc Loan quay trở lại chỗ ngồi của mình, cau mày nói:

– Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi, hy vọng Ngạo Tuyết tỉ tỉ là cát nhân thiên tướng. Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người ăn cơm đi.