Chương 890 – Cố nhân hô hoán

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Caochan

Giây lát sau, hai người đến trước một đại điện, chỉ thấy ghi tên “Thiên Cơ thần điện”, phong cách kiến trúc cổ xưa tao nhã, bốn bức vách chạm rồng khắc phượng, khí thế bất phàm. Hư Vô tôn chủ đi trước, Lăng Thiên nối gót theo sau, hai người bước vào trong điện, xuyên qua cửa liền đi thẳng vào giữa thần điện.

Ở đây, trên mặt đất có một vòng tròn, chính là hình Tiên Thiên Bát Quái, ở giữa có dựng một cột ngọc tròn, ba bóng người ngồi xếp bằng ở ba hướng, mỗi người đều đưa tay phải ra, ấn lên trên cột ngọc. Nhìn kỹ lại, Tiên Thiên Bát Quái đang tự động xoay tròn, cột ngọc chính giữa cao khoảng ba trượng, đường kính vài xích, toàn thân trong suốt phát sáng, hệt như thuỷ tinh.

Ba người có ngoại hình khác nhau, người già nhất đầu tóc bạc trắng, thân mặc đạo bào, khuôn mặt bình hòa, toàn thân ánh xanh như điện. Người thứ hai khoảng ngoài năm mươi, tướng mạo bất phàm, thân mặc áo vải thô, trên lưng cắm xéo một cây gậy trúc, toàn thân lấp lánh ngọn lửa.

Người thứ ba khoảng chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, quanh thân toát ra ánh sáng xanh lục, trên đầu lượn lờ một áng mây ánh sáng, trên đó có một đồng tử khoảng ba tấc đang ngồi thiền.

Quan sát ba người, Lăng thiên nhỏ nhẹ lên tiếng:

– Tôn chủ, xem dáng vẻ của họ, tu vi của Huyền Đan Vũ Sĩ lại tiến vào một giai đoạn mới nữa rồi.

Hư Vô tôn chủ cười đáp:

– Có khí Huyền Âm của Đạo Nhất cùng với khí Huyền Dương của Trường Phong hỗ trợ, ‘Nguyên Thần Thông Linh thần thuật’ của Huyền Đan Vũ Sĩ đương nhiên thu được nhiều lợi ích, tinh tiến thần tốc.

Còn đang nói chuyện, cột ngọc trong suốt bỗng nhiên loé lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền biến mất không thấy nữa. Thấy thế, sắc mặt Lăng Thiên hơi biến đổi, ba cao thủ đang ngồi chính giữa đại điện đồng thời mở mắt.

– Xem ra đã có kết quả rồi, Huyền Đan, ngươi nói xem Thiên Uy Lệnh hiện đang ở đâu?

Ngữ khí bình thản, Hư Vô tôn chủ không một chút rối loạn.

Người trung niên có rậm mắt to đứng lên đáp lời:

– Hồi bẩm tôn chủ, theo chúng tôi tính toán biết được, Thiên Uy lệnh đang ở nơi hung hiểm nhất của Hải vực.

Hư Vô Tôn Chủ thoáng ngẩn người, trầm ngâm một lúc mới nói:

– Thì ra ở đó, đúng ra ta nên nghĩ đến đó. Được rồi, đã biết được vị trí của Thiên Uy lệnh, chúng ta cũng phải hành động thôi.

Lăng Thiên hỏi:

– Tôn chủ có tính toán gì chưa?

Hư Vô tôn chủ trầm giọng đáp:

– Muốn đối phó với Thiên Sát, nhất định phải tìm được Thiên Uy lệnh, hơn nữa còn cần phải tìm được trước Lục Vân. Hiện nay, nhân gian hỗn loạn, sự xuất hiện của Vu Thần và Yêu Hoàng ở một mức độ nào đó cũng có tác dụng kềm chế Địa Âm Thiên Sát. Chúng ta cần phải nắm chắc thời cơ này, lập tức đến Hải vực trước một bước thu lấy Thiên Uy lệnh, sau đó mới chính thức bắt đầu bình định nhân gian.

Nghe thế, đạo sĩ Đạo Nhất đầu tóc bạc trắng hỏi:

– An bài người đi làm thế nào?

Hư Vô tôn chủ trầm tư một lúc mới cất tiếng:

– Để an toàn và thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta dự định để Lăng Thiên ra tay, ba người các ngươi cũng đi theo, trước tiên tìm Bạch Quang ở nhân gian, sau đó năm người tùy cơ hành động, bí mật vào Hải vực tìm Thiên Uy lệnh.

Lăng Thiên nghe xong, lo lắng trả lời:

– Tôn chủ, chúng ta đi hết rồi, chỉ còn lại một mình người. Dường như điều này…

Hư Vô tôn chủ khẽ cười cắt ngang:

– Điều này ngươi không cần lo, trong khoảng thời gian này ta vẫn còn nhẫn nại được. Bây giờ, ba người Đạo Nhất hãy đi chuẩn bị trước, ta có việc giao lại cho Lăng Thiên.

Ba người ứng tiếng rời đi, đại điện chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ và Lăng Thiên.

– Lăng Thiên, ngươi biết ta lưu ngươi lại là muốn nói gì không?

Giọng ẩn chứa nụ cười, Hư Vô tôn chủ cất tiếng hỏi.

Lăng Thiên nghi hoặc nói:

– Tâm tư của tôn chủ không dễ đoán, xin người hãy nói rõ.

Bật cười nhỏ nhẹ, Hư Vô tôn chủ trả lời:

– Thực ra cũng không có gì, ta chỉ muốn ngươi chú ý một điểm. Lục Vân hủy diệt Vân Chi Pháp giới nhưng tuyệt không giết hết cao thủ Vân giới.

Lăng Thiên vừa nghe xong liền hiểu ra, cười nói:

– Tôn chủ an tâm, ta biết phải làm thế nào rồi.

Hư Vô tôn chủ lên tiếng:

– Thế thì tốt, đi thôi, ta đưa các ngươi rời khỏi đây.

Nhẹ nhàng bay lên, hai người rời khỏi đại điện.

Một lúc sau, ba người Đạo Nhất, Trường Phong và Huyền Đan chuẩn bị xong, Hư Vô tôn chủ tiễn ba người theo Lăng Thiên rời khỏi Hư Vô Giới Thiên, bắt đầu chuyến hành trình đến Hải vực.

Đưa mắt tiễn bọn họ đi xa, Hư Vô tôn chủ quay trở lại trước Hư Vô Ảo Bích, nhìn vào bức tường ánh sáng trong suốt đó rồi lẩm bẩm nói một mình: “Mấy ngàn năm rồi, những kẻ nên đi đều đã đi cả rồi, cuối cùng chỉ còn lại ta và ngươi thôi…” Giọng nói có chút quái lạ, do xúc động hay muốn chỉ điều gì khác?

—————-

Phục Long Cốc, Trừ Ma đại điện, Lục Vân đang cùng mọi người bàn bạc về Thiên Uy lệnh, bỗng nhiên xảy ra chuyện, Lục Vân lập tức phi thân ra khỏi đại điện, bồng bềnh trên không, ánh mắt nhìn về phía chân trời.

Phát giác biến đổi của chàng, mọi người vội đuổi theo, vồn vã hỏi dồn nhưng Lục Vân vẫn lặng yên bất động, sắc mặt vô cùng phức tạp khó mà hiểu nổi.

Sau một hồi hỏi han, Lục Vân tỉnh lại, giọng kích động lên tiếng:

– Là nàng, nàng đang kêu gọi ta, theo hai hướng, địa điểm khác nhau…

Ai nấy đều lấy làm lạ, lời này của Lục Vân không rõ ràng lắm, một người thì làm sao đồng thời phát ra lời kêu gọi từ hai hướng khác nhau?

– Lục Vân, nàng ấy là ai? Sao huynh vừa vui mừng vừa kích động, lại còn lo lắng bất an?

Nhìn vào hai mắt của chàng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Lục Vân cổ quái, hai môi run lên nhè nhẹ, chứng tỏ trong lòng đang rất kích động.

– Có hai người, một ở hướng đông, còn một lại rất kỳ quái, huynh vẫn chưa cách nào xác định được địa điểm.

Mọi người nghe xong biến hẳn sắc mặt, sao đột nhiên lại biến thành hai người rồi?

Liếc nhìn Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết hỏi tiếp:

– Lục Vân, người ở hướng đông là ai?

Ánh mắt Lục Vân hơi dao động, dường như có cảm xúc, rồi dần bình tĩnh lại.

– Đó là một cố nhân, nàng ấy bây giờ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, đang kêu cầu ta.

Bách Linh không hiểu hỏi lại:

– Cố nhân? Huynh còn có cố nhân nào mà mọi người đều không biết?

Sắc mặt Lục Vân vô cùng lo lắng, nhẹ giọng nói:

– Người này có liên quan đến Tứ Linh thần thú, nàng ấy đến từ Hải vực, là Đông hải Long nữ, tên gọi Lục Doanh, từng mời ta đến Đông hải Định Thiên cung dạo chơi một ngày.

Hai tay đưa ra trước, trong lòng bàn tay của Lục Vân phát ra ánh sáng bảy màu, hội tụ thành một quả cầu ánh sáng trong suốt trước mặt mọi người, trên đó hiện lên một khung cảnh.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh lục đang vội vàng bay trên trời, sau lưng có năm người đàn ông bám sát theo, ai nấy mặt mày hoảng hốt. Không xa ở phía sau có tám bóng người đuổi theo, hai bên kẻ đuổi người chạy, nhanh chóng bay vào một khu rừng, rồi xảy ra giao chiến.

Khung cảnh loé lên, hình ảnh bỗng thay đổi. Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một người đàn ông mặc áo dài màu bạc, tay cầm Phi Ngư xoa, nụ cười âm hiểm, đang chăm chú nhìn xuống mặt đất.

Thiếu nữ vừa thấy người đàn ông áo bạc liền biến sắc hoảng sợ, xoay người bỏ chạy cùng một người đàn ông áo đỏ bên cạnh, sau khi bay đi được vài dặm thì bị một cột sáng từ trên trời giáng xuống đánh văng ra.

Hình ảnh đến đây liền biến mất, Lục Vân lo lắng nói:

– Đấy chính là Lục Doanh, người đàn ông áo bạc đó là Tây hải Ngân long Liễu Tàn Hồng, đã từng giao chiến với ta, thực lực bất phàm.

Trần Ngọc Loan nghe xong liền hỏi:

– Lục đại ca, vậy sao huynh không lập tức đi cứu nàng ấy ngay? Còn kịp không?

Lục Vân sốt ruột đáp:

– Ta rất muốn đi cứu nàng ấy, nhưng bây giờ ta không rảnh, vì thế ta muốn nhờ một người nào đó trong số những người ở đây thay ta đi cứu nàng ấy.

Quy Vô đạo trưởng không hiểu hỏi lại:

– Sao lại không rảnh?

Lục Vân nóng nảy trả lời:

– Bởi vì còn có một người nữa cũng đang kêu cứu ta, ta sợ tiếng kêu gọi đó nếu đã mất đi sẽ mãi mãi cũng không thể cứu nàng về được.

Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Lâm Vân Phong hỏi:

– Ai lại khiến cho huynh bất an như thế?

Sắc mặt Lục Vân cổ quái, run giọng đáp:

– Là Thương Nguyệt…

– Cái gì, là Thương Nguyệt? Hả, sư tỷ, sư tỷ đang ở đâu?

Sự kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt mọi người, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Hứa Khiết, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Càn Nguyên chân nhân ai nấy đều kêu lớn kích động, lúc này mới hiểu được tại sao vừa rồi Lục Vân lại lo lắng đến thế.

Nhìn bọn họ, Dương Thiên nhắc nhở:

– Lục Vân, thời gian không còn nhiều, Đông hải Long nữ đang chờ người đến cứu.

Lục Vân nghe thế liền bừng tỉnh, lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn qua một lượt mọi người, dò hỏi:

– Việc này mọi người thấy…

Quy Vô đạo trưởng nói:

– Muốn cứu một mình nàng không khó, chỉ cần tìm một người lợi hại đi ngay là được. Nhưng người được chọn …

Bật cười ha hả, Phật Thánh Đạo Tiên ngắt ngang:

– Người được chọn có gì là khó, có câu anh hùng cứu mỹ nhân, muốn cứu người đương nhiên không thể để cho bọn lão già chúng ta ra mặt, mọi người thấy sao nào?

Mọi người nghe xong liền ngẩn ra, ai nấy nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều hướng về phía Phần Thiên. Thấy ánh mắt mọi người có vẻ khả nghi, Phần Thiên kêu lên:

– Này, làm gì mà nhìn ta như thế, đẹp trai đâu phải lỗi của ta chứ, các người đâu cần ganh tỵ vậy.

Mọi người nghe vậy liền bật cười oà. Tư Đồ Thần Phong vỗ vai hắn, cười đầy ẩn ý nói:

– Phần Thiên, nhiệm vụ cực kỳ gian khổ này giao cho ngươi, không được làm cho mọi người thất vọng đấy nhé.

Trần Ngọc Loan cười tiếp lời:

– Đúng rồi, việc này quan hệ trọng đại, Lục Doanh là bạn của Lục đại ca, huynh nhất định phải cứu được nàng ấy trở về.

Thấy mọi người mạnh miệng ép, Phần Thiên biết cũng khó mà từ chối, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ lên tiếng:

– Ta sẽ lên đường đi ngay, mọi người chờ tin tốt lành.

Lục Vân thấy hắn đồng ý, cảm kích cười nói:

– Cảm ơn ngươi, Phần Thiên, vị trí của Lục Doanh lúc này ở vùng phụ cận Đông hải, còn vị trí cụ thể thì do khoảng cách quá xa nên tạm thời ta không xác định được. Bây giờ ta đưa ngươi đi đến đó, ngươi cần phải biết nắm bắt thời gian đấy.

Phần Thiên cả kinh, liền hỏi:

– Huynh đưa ta đi? Dùng cánh cửa không gian à?

Lục Vân gật đầu đáp:

– Sự việc khẩn cấp, đành phải làm như thế, chuẩn bị nào.

Nói xong, hai tay liền bắt ấn, toàn thân loé lên hào quang bảy màu, một áng mây ánh sáng xoay tròn xuất hiện quanh thân Phần Thiên với tốc độ cao.

Ban đầu, quỹ đạo xoay tròn của áng mây còn có thể nhìn thấy được, nhưng chỉ trong chốc lát đã không còn thấy rõ được nữa, áng mây ánh sáng xoay chuyển đó dường như bất động, hệt như một bức tường ánh sáng vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Phần Thiên đang ở bên trong. Cảnh tượng này duy trì trong chốc lát, sau đó áng mây ánh sáng tự động thu nhỏ lại, nhanh chóng hóa thành một điểm sáng, rồi biến mất trước mặt mọi người.

Kinh ngạc liếc nhìn Lục Vân, Bách Linh phá vỡ không khí trầm lặng, lên tiếng nhắc nhở:

– Lục Vân, huynh mau nói về tình hình của Thương Nguyệt, tiếng hô hoán của muội ấy xuất phát từ đâu?

Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn trời, gương mặt anh tuấn chau mày nhíu mắt.

– Rất kỳ lạ, tiếng gọi của nàng truyền đến từ lòng đất, vị trí cụ thể thì dù ta có thăm dò thế nào cũng không tìm ra được.

Bách Linh biến sắc, kinh nghi hỏi:

– Lòng đất? Lẽ nào là Cửu U Minh Giới?