Chương 471 - Thảm liệt nhất chiến(Cuộc chiến thảm khốc)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Tinh thần kích động, Trương Ngạo Tuyết chỉ cảm giác thấy thân thể căng ra, ba đạo thanh ảnh đồng thời phát ra kình lực mạnh mẽ trói chặt lấy nàng, không ngừng khống chế chân nguyên, khiến nàng càng lâm vào tình cảnh khó khăn.

Nguy hiểm trước mắt, Trương Ngạo Tuyết huy động thần kiếm trong tay, tấn công mãnh liệt về phía Trúc Can, đồng thời tay phải hồng quang chớp lên, cửu thiên hồng liên chí cường chí thánh mang theo nhiệt độ rất cao như thiêu đốt vạn vật, nhanh chóng tấn công vào luồng thanh ảnh đó.

Ánh hào quang sắc xanh và hồng giao hội với nhau, hai bên vừa tiếp xúc liền bùng nổ, tiếng sấm sét kinh thiên trước tiên làm Trương Ngạo Tuyết bị bắn ra rơi vào khốn cảnh, sau đó đến chủ nhân của thanh ảnh là Trúc Diệp điên cuồng rống lên đau đớn, toàn thân lửa đỏ bắn ra, kêu một tiếng thảm thiết rồi hướng phía ngoài bay đi.

“Lão tam, ngươi sao rồi?” Quát to một tiếng, vẻ mặt Trúc Can vô cùng phẫn nộ, tay trái một chưởng chấn lui tử ảnh thần kiếm, tay phải dùng toàn lực thôi động chân nguyên, trúc trượng trong tay thanh quang đại thịnh, giống như khổn tiên thăng, nhanh chóng chói chặt Trương Ngạo Tuyết lại.

Ở phía khác, Trúc Căn cũng vận chân nguyên đến mức cực hạn, toàn lực khống chế thanh trúc trong tay, dựa vào pháp quyết cổ quái đặc thù, khiến nó từng vòng từng vòng quấn chặt lên người Trương Ngạo Tuyết.

Bên này, Lâm Vân Phong cũng giống như Trương Ngạo Tuyết, lúc đầu không quan tâm đến thanh trúc đó, nhưng hai lần liên tục cả hai đều bị chấn khai bởi sự trói buột của nó, trên khuôn mặt của Lâm Vân Phong lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

Ngoảnh đầu lại xem tình hình của Trương Ngạo Tuyết một lúc, Lâm Vân Phong trong lòng chấn động, miệng thét lên một tiếng phẫn nộ, toàn thân tỏa ra ánh hào quang xanh đỏ, đẩy mạnh chân nguyên lên đến tối đa, trong tình thế thân thể bị nội thương vô cùng bất lợi, thi triễn Âm Dương pháp quyết.

”Âm dương chi khí, vạn vật chi mẫu, pháp quyết nhất xuất, gió giục mây vần.”

Cùng với chân nguyên không ngừng tăng lên của Lâm Vân Phong, một cổ khí thế nhanh mạnh tràn ngập xung quanh, trên bầu trời âm dương nhị khí giao hội, dưới sự thôi thúc và khống chế của Lâm Vân Phong bắt đầu hợp lại cùng công kích, không ngừng phát xuất chớp điện lao thẳng vào thanh trúc đó.

Vừa bắt đầu, ánh chớp điện và thanh trúc đó tạo thành thế bất lưỡng lập, mỗi lần va chạm đều bắn ra những đốm lửa về tứ phía không hề nhượng bộ. Nhưng cùng với mật độ phát điện ngày càng tăng thì lôi điện phát ra càng mạnh, quang hoa trên thanh trúc bắt đầu mờ dần, cuối cùng tự động thu hồi lại, biến trở lại thành một cây trúc trượng. Lúc này Lâm Vân Phong toàn thân lay động, lắc lư không ổn định, sắc mặt trắng bệch, còn Trúc Tiết thì gào lên một tiếng não nề thụ trọng thương và rơi xuống mặt đất.

Thoát khỏi sự trói buộc của thanh trúc, Lâm Vân Phong song thủ giơ cao, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt rực cháy, âm dương nhị khí mạnh mẽ dưới sự khống chế của y, chiếu theo quy luật nhất định mà va chạm vào nhau, không ngừng phát ra những tia chớp đẹp mắt tựa như ngân xà bay lượn, gào thét giữa bầu trời.

Toàn thân di chuyển vài trượng, Lâm Vân Phong phẫn nộ nhìn Trúc Can và Trúc Căn, giận dữ quát:

– Hãy chết đi, dám đả thương sư tỷ ta!

Hai tay đưa ra trước, sấm bay chớp giật như những cột sáng xé nát bầu trời, trực chỉ lao thẳng về phía hai người.

Sấm chớp hiện lên bất ngờ, lập tức làm đảo lộn kế hoạch của nhị sát, khiến bọn chúng vội vàng thu tay về, tạo cơ hội thuận lợi cho Trương Ngạo Tuyết dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của thanh trúc. Quát lên một tiếng phẫn nộ, ngọn lửa trong lòng Trương Ngạo Tuyết bùng phát ra ngoài, hồng liên trên tay phải liền xuất hiện, một đóa liên hoa xoay tròn làm cho nó từ nhỏ biến thành to, trong nháy mắt đã biến thành trăm trượng, những tia lửa kì dị bắn ra tản mác khắp không gian xung quanh đó vài dặm, làm cho cả bầu trời như được bao phủ một màu máu.

Phẩn nộ nhìn Lâm Vân Phong, Trúc Can cuồng nộ quát:

– Lão tứ, tiểu tử đó giao cho đệ, còn ả nha đầu này để ta xử lý.

Nói xong, chuyển thân sang ngang vài trượng, trúc trượng trong tay vung ra, hàng ngàn thanh ảnh như ngàn vạn con lục xà há cái miệng nham hiểm, không ngừng hướng đến trên thân Trương Ngạo Tuyết.

Dưới bầu trời nhuộm màu máu đỏ, Trương Ngạo Tuyết toàn thân phừng phừng hoả diệm, chân đạp lửa đỏ như đôi đài sen lúc ẩn lúc hiện, phối hợp với tử ảnh thần kiếm xoay tròn trên đầu, hai ánh đỏ tím giao hoà, nét uy nghiêm tăng thêm gấp bội. Nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn những bóng ảnh xanh mà Trúc Can bắn đến, Trương Ngạo Tuyết khí thế bừng bừng, lửa đỏ bắn toé khắp trời, luồng khí hừng hực cuồn cuộn dưới sự thôi thúc của cửu thiên hồng liên liền hoá thành vô số đoá hoa, hết lớp này đến lớp khác bắn ra, chỉ trong nháy mắt đã ứng đối được với những bóng thanh ảnh kia.

Thanh quang toả ra, hoa lửa chói mắt, hai luồng chân nguyên bất đồng tính chất va chạm nhau một cách mãnh liệt, song phương giằng co một hồi lâu, thanh ảnh hoá thành ngọn lửa cháy hừng hực, biến mất trong không trung. Lúc này, Trúc Can tựa hồ đã có dự tính sẵn, nên không chút để ý, chỉ đẩy đẩy nhanh tốc độ chuyển động lên một lần, không ngừng chuyển hoá, phát ra những đòn công kích với nhiều góc độ hòng vây lấy Trương Ngạo Tuyết.

Bên này, tình huống của Lâm Vân Phong lại hoàn toàn tương phản với tình huống của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong trong tình thế bị trọng thương nặng lại cố đề tụ chân nguyên khiến cho nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, lúc đó lại phải đối mặt với đòn công kích mãnh liệt của Trúc Căn, chỉ tiếp được vài chiêu liền không chi trì nổi, thét lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống mặt đất.

Cảm nhận được sự nguy hiểm của Lâm Vân Phong ánh mắt Trương Ngạo Tuyết đột nhiên lạnh lại, toàn thân hừng hực khí thế phẫn nộ, một cổ khí thế mạnh mẽ sắc bén xông thẳng tận mấy, làm cho Trúc Can đang ra đòn tấn công chợt chấn động trong lòng, nhanh chóng chuyển đổi phương vị đề phòng sự phản kích của Trương Ngạo Tuyết. Tuy nhiên ngay sau đó, Trúc Can nhận ra mình đã lầm, vì khi ấy Trương Ngạo Tuyết đã bay xuống mặt đất, một kiếm đã chấn bay trúc trượng trong tay Trúc Căn.

Nhìn Lâm Vân Phong một lúc, Trương Ngạo Tuyết hỏi với vẻ quan tâm:

– Thế nào? Có nghiêm trọng không? Đệ hãy nghỉ ngơi một chút đi, tỷ sẽ quay lại giết sạch bọn chúng.

Vừa dứt lời thân ảnh đã hoá thành ngàn vạn, một dải mây màu huyết đỏ tản ra tứ phía, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ mặt đất trong vòng ba trượng quanh đó đã như một biển lửa, vây toàn bộ Trúc sơn tứ sát bên trong.

Triệu tập ba người khác lại, Trúc Can nhìn qua tình hình của họ một lúc rồi vẻ mặt trầm trọng nói:

– Hôm nay chúng ta đã phán đoán sai lầm, sự bạo ngược của Trương Ngạo Tuyết quả là nằm ngoài dự đoán, bây giờ mọi người có kế sách gì hay không?

Trúc Tiết đang bị thương liền hậm hực nói:

– Thời khắc này, với tình hình của chúng ta mà nói, muốn thối lui tất phải có hi sinh, còn muốn tiếp tục chiến đấu thì kết cục cũng khó mà đoán trước được. Theo ý kiến cá nhân đệ, đã đến bước này rồi thì “không thành công thì cũng thành nhân”, đệ và lão tam sẽ liều chết giữ chặt cô ta, lão đại và lão tứ toàn lực xuất thủ, cô ta nhất định không thể thoát.

Nghe xong, ba người đều trầm mặc không nói, một lúc sau Trúc Can mới mở miệng hỏi:

– Mọi ngưòi có ý kiến gì không? Nếu không ý kiến gì thì cứ y theo lời lão nhị.

Ba người đều lắc đầu, nhất loạt thông qua, như vậy một trận chiến mới lại sắp bắt đầu.

Nhìn Trương Ngạo Tuyết, Trúc Tiết liền kéo tay Trúc Diệp, hai người đồng thời phi thân lên phía trên, truớc khi áp sát nhau, hai người bốn tay đưa về trước tiếp cận nhau, toàn bộ chân nguyên còn lại trong nội thể đều hội tụ trước ngực hai người, hình thành một quả cầu xanh lam, phản chiếu lên khuôn mặt tang thuơng của hai người.

Nhìn hai người với vẻ lãnh khốc, thần kiếm trong tay Trương Ngạo Tuyết xoay chuyển, vô số kiếm ảnh hiện ra tạo thành một đoá hoa màu tím trên không trung, chụp lên đầu chúng. Mắt thấy những đoá hoa kiếm đã chụp đến đỉnh đầu, hai người bốn tay đối nhau, thanh quang toàn thân chớp loé, hoá thành một luồng khói xanh cuộn vào quả cầu đó.

Sau đó quang cầu đột nhiên dài ra, biến thành một dãi ánh sáng, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước ngực Trương Ngạo Tuyết, xếp thành một pháp kết cổ quái, phát ra thanh quang như bích ngọc.

Kinh ngạc lẫn hoảng sợ, thần kiếm trong tay Trương Ngạo Tuyết huy động, tay phải nhanh chóng đánh ra, hồng liên bất ngờ xuất hiện, nghênh đón với luồng thanh quang kia. Tuy nhiên đúng lúc đó Trúc Can và Trúc Căn dưới mặt đất đã vô thanh vô tức xuất hiện ngay bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, hai người một trái, một phải, vừa xoay ngang từ tây sang đông, vừa thẳng người quay tròn, hai nguồn lực xoáy tốc độ cao với góc độ khác nhau đan xen, lập tức hình thành một sức mạnh trói buộc kềm chặt Trương Ngạo Tuyết, đồng thời hút lấy nguyên khí toàn thân nàng.

Tất cả đều được hoàn thành chỉ trong một sát na thời gian, đang lúc Trương Ngạo Tuyết không ổn, dồn toàn lực phản kháng lại thì nàng bất ngờ phát hiện tu vi bản thân mặc dù mạnh hơn mỗi người trong bọn họ nhưng lúc đó lại hoàn toàn rơi vào khốn cảnh, căn bản không thể thoát ra. Triệu xuất Tử ngọc chiến giáp, Trương Ngạo Tuyết toàn lực phòng ngự, vừa huy động cửu thiên hồng liên trong nội thể để thoát khỏi sự xâm nhập của quang cầu phía trước ngực kia, vừa bố trí kết giới, để chống lại lực lượng thôn phệ đáng sợ.

Thời gian cứ trôi qua trong sự giằng co, trong khốn cảnh sắc mặt Trương Ngạo Tuyết vô cùng trầm trọng, càng lúc nàng càng cảm thấy kinh sợ, bản thân càng không thể nào hiểu nổi cửu thiên hồng liên chí thánh chí cường lại không thắng được quang cầu trước ngực, rốt cuộc trong đó có sự ảo diệu gì?

Điều này Trương Ngạo Tuyết tự nhiên không biết, tu vi của Trúc sơn tứ sát tuy không bằng nàng nhưng tại nhân gian cũng là những quái vật có danh tiếng, pháp quyết mà bọn họ tu luyện khác với thường nhân, không thể bằng lý lẽ thông thường mà suy đoán được. Như quả quang cầu trước ngực nàng mà nói, kì thực đó chính là sự kết hợp nguyên thần của Trúc Tiết và Trúc Diệp, nói rõ hơn đó là đòn công kích liều mạng của hai người, thắng thì mới còn cơ hội sống sót, bại thì đương nhiên nguyên thần bị tiêu diệt, vì vậy mới có được uy lực như vậy.

Trên mặt đất, Lâm Vân Phong đang bị thương nặng, nằm bất động, phát giác âm thanh trận đấu đã không còn nữa, trong lòng bỗng dưng có chút gì đó bất an. Cố gắng khởi thân ngồi dậy, Lâm Vân Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết đang lơ lửng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch tức thì hoảng kinh, liên tục lắc lư mới có thể đứng dậy được. Hít một hơi thật sâu, Lâm Vân Phong ổn định lại phần nào chân nguyên hỗn loạn, sau đó tập trung ý chí, toàn tâm toàn ý thúc động chân nguyên còn sót lại, bất kể an nguy bản thân, lần thứ hai cố gượng ép đề tụ chân nguyên mạnh mẽ.

Thanh quang mờ nhạt lại xuất hiện quanh thân, cơ thể đang hư nhược dần dần lơ lửng, Lâm Vân Phong gắng gỏi thét lên một tiếng mang theo sự phẫn nộ tột cùng, thân thể hóa thành một đạo thanh quang, bắn thẳng về phía Trúc Can và Trúc Căn đang xoay chuyển đó.

Va chạm kịch liệt khiến thân thể Lâm Vân Phong chấn động, miệng phun ra một vòi tiên huyết, toàn thân như chiếc lá khô cằn thiếu sức sống, vô lực rơi xuống. Đối với Trúc Can và Trúc Căn vừa bị tấn công mà nói, một đòn này cũng làm cho hai người bị tổn thương nghiêm trọng, khiến bọn họ nhất thời dừng lại, theo đó một khe hở được lộ ra, nhờ vậy, lực phản kích mạnh mẽ của Trương Ngạo Tuyết như cơn hồng thủy tràn vào, nhất loạt khiến cả hai bị chấn bay ra.

Lực trói buộc đã giảm đi khá nhiều, Trương Ngạo Tuyết chớp động thân thể né tránh sự tập kích của quang cầu trước ngực, tay phải lăng không chộp giữ thần kiếm, toàn thân chân nguyên tăng tốc bội phần, cùng với một tiếng thét nhẹ, một đạo tử mang kinh thiên như xé không hiện ra, mạnh mẽ chém xuống quả quang cầu đó. Kiếm thần đột nhiên dừng lại giữa không trung, nhưng chỉ trong sát na đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, hai tiếng kêu thẻm thiết thê lương vang vọng tứ phía.

Một kiếm chém nát quang cầu, Trương Ngạo Tuyết khẽ ngâm như tiếng phượng gáy giữa trời, trong tư thế mỹ lệ xoay ngang mười trượng, những đạo kiếm màu tím bao phủ khắp trời như những con rồng phẫn nộ với trời đất, tấn công thẳng về phía Trúc Can và Trúc Căn nhị sát. Kinh hãi nhìn luồng kiếm mang kinh thiên, Trúc Can rống lên một tiếng, phẫn nộ thét:

– Lão nhị! Lão Tam! Ta sẽ liều chết chết với ngươi!

Trúc trượng trong tay ném đi, ánh hào quang lập tức xuất hiện khắp cơ thể, nguyên thần hoàn toàn dồn trên thanh trúc. Phía bên trái Trúc Căn nhìn thấy tình trạng đó liền kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó nét mặt tang thương đau khổ nhìn về phía tây một lượt rồi lập tức xuất ra một đòn tương tự.

khổn tiên thăng: dây trói tiên