Chương 592 Liều mạng giao chiến

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Bên này, sắc mặt Tất Thiên trở nên nghiêm túc, hai tay liên tục hoán chuyển những loại pháp ấn khác nhau, miệng ngâm nhẹ:

– Hạo Nhiên Chánh Khí, nhân giả vô địch.

Bốn phía, những nguyên tố liệt hỏa vô cùng sống động theo sự gia tăng không ngừng của chân nguyên trong cơ thể hắn, tầng tầng hỏa diễm tăng lên, cuối cùng hình thành một quang trụ đỏ rực vây phủ xung quanh người hắn.

Đợi khi mọi chuyện hoàn thành xong, hai mắt Tất Thiên đột nhiên mở ra, giận dữ trừng mắt nhìn Kiếm Vô Trần, pháp quyết trong tay chuyển hướng ra ngoài, Liệt Hỏa kiếm trên đầu xoay tròn bay lên, chớp mắt đã hội tụ liệt hỏa chân nguyên bốn phía, phát ra ánh sáng mãnh liệt cả vạn trượng.

Giây phút đó, toàn thân Tất Thiên đầy vẻ uy nghiêm, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn giận dữ hét to thấu trời, hai tay thúc động kiếm quyết, sử dụng quyết tâm đánh ra chiêu thức vô cùng bá bạo.

Trên không, con rồng xanh do Lý Hoành Phi phát ra đã va chạm mạnh mẽ cùng với mây tím của Kiếm Vô Trần, cả hai tiêu trừ lẫn nhau lại phát ra lưu quang bốn bề. Khi con rồng xanh đột phá tầng tầng mây tím đang cản trở, tiến sát đến gần thân thể Kiếm Vô Trần, hào quang hẳn đã mờ nhạt dần đi, bị ngăn chặn bởi pháp quyết “Tử Hoa Thôn Nhật” của hắn bên ngoài.

Đồng thời lúc đó, một kiếm của Tất Thiên vừa kịp đến nơi, mà kiếm này lại khiến cho Kiếm Vô Trần chấn động trong lòng, liên tục ba mươi sáu tuyến phòng ngự đều bị phá vỡ, ép hắn phải lắc mình thay đổi vị trí, chỉ còn cách lùi ra sau ba trượng mới đỡ được kiếm đó.

Đang giằng co, Kiếm Vô Trần nổi giận trong lòng. Với tính cách cuồng vọng, lại thêm tu vi siêu việt hơn cả hai người, mà lại bị hai người áp bức ngăn trở, hắn bắt đầu nổi cơn nóng giận. Bên ngoài có kết giới khiến Kiếm Vô Trần không lo lắng khí tức tiết ra bên ngoài khiến có ai đó biết được. Vì thế, hắn lúc này quyết định không kéo dài nữa, muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ giơ tay một cái là đánh bại hai người, tránh việc đêm dài lắm mộng xuất hiện những việc bất ngờ.

Giận dữ hét lên một tiếng, Kiếm Vô Trần múa hai tay phía trước, mặt trời màu tím phía sau lưng cũng theo đó mà chuyển động với sức mạnh thôn tính mọi thứ, chỉ một cái đã tiêu hủy toàn bộ thế công của hai người, còn bắt đầu xâm thực cơ thể của hai người.

Trong giây phút nguy hiểm, đột nhiên trên mặt đất truyền đến kiếm mang kinh người, tiếp theo toàn bộ kết giới đột nhiên chấn động mạnh mẽ khiến cho Kiếm Vô Trần trong lòng rung động, không thể tiếp tục việc đả thương hai người, lắc mình tức thì hiện ra trước mặt Trương Ngạo Tuyết, đỡ lấy nhát kiếm của nàng.

Hoảng hồn thấy Kiếm Vô Trần xuất hiện, thân ảnh của Trương Ngạo Tuyết liền linh động rời xa vài trượng, nhãn thần phức tạp nhìn vào hắn. Mà Kiếm Vô Trần cũng nhìn chằm chằm Trương Ngạo Tuyết, trong ánh mắt lóe lên vẻ gì đó tà ác.

Nhìn nhau một cái, cả hai còn chưa kịp diễn đạt gì qua ánh mắt, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đã từ bên kia xông đến, phát động công kích nhằm vào Kiếm Vô Trần. Lắc mình rời khỏi ba trượng, cuối cùng Kiếm Vô Trần cũng liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng tàn khốc, tay phải hờ hững múa lên, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn hùng dũng đánh ra, vượt qua tầm hoạt động của Thiên Linh thần kiếm liền hóa thành một quang long điên cuồng hoang dã vần vũ bốn phía.

Kinh hãi né tránh chiêu này, Tất Thiên quát lên:

– Mau đưa Ngạo Tuyết sư muội tìm cách rời khỏi nơi đây, Kiếm Vô Trần càng lúc càng lợi hại, e rằng chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Lý Hoành Phi cười thảm, trầm giọng nói:

– Huynh nghĩ là một mình huynh có thể cản trở được hắn sao? Đừng nói lung tung nữa, chúng ta còn phải tấn công hắn.

Kiếm quang lóe lên, ánh xanh mờ hiện, một đám mây màu xanh xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Trần, ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, thân thể nhanh chóng thối lui ra sau.

Tất Thiên thấy vậy, quay qua Trương Ngạo Tuyết nói nhanh:

– Ngạo Tuyết sư muội, thời gian không còn nhiều, nhớ lời huynh nói, vô luận thế nào cũng phải rời khỏi nơi đây, nhanh chóng tiếp tục đi.

Điểm chân một cái thân thể tiến về phía trước, Tất Thiên hướng thẳng về phía Kiếm Vô Trần, thân thể tạo thành một góc ba mươi độ so với mặt đất, tiếp đó cả người xoay tròn thành trụ. Trong khi đang xoay tròn trường kiếm múa lên, mỗi lần xoay tròn một vòng lại phát ra tám mươi mốt kiếm. Như vậy, trên cả ngàn luồng kiếm mang hội tụ thành một thể, lập tức tạo thành một trụ màu đỏ máu rực rỡ chói mắt, cùng với khí lưu xoay tròn bốn phía nhằm vào Kiếm Vô Trần tấn công.

Thân hình lùi ra phía sau, Kiếm Vô Trần giận dữ nhìn hai người đang tấn công, miệng hét lên như sấm. Cảm giác được hai người đã liều mạng, lòng Kiếm Vô Trần trở nên tàn nhẫn, trường kiếm trong tay rời đi, hai tay đưa ra trước ngực hội tụ khí âm dương. Lập tức, một luồng khí lưu âm dương xoay tròn chớp mắt đã hóa thành một sức mạnh kinh thiên, lấy chân nguyên to lớn của hắn làm cơ sở, ngưng đọng toàn bộ mọi thứ trong mười trượng trước mắt, chỉ một cái đã phá hủy được thế công của hai người.

Ngay sau đó, lợi dụng cơ hội này, Kiếm Vô Trần huy động toàn bộ chân nguyên một thu một phóng. Dưới sự điều khiển của khí cơ, bên trong kết giới chấn động mãnh liệt, nhanh chóng hất Lý Hoành Phi và Tất Thiên bắn đi như đạn bay, cả hai song song đụng vào kết giới, thân thể liền bị thương nặng nề.

Hai tay mở ra, Kiếm Vô Trần thu hồi khí âm dương vừa phát xuất, biến đổi thành Tử Hoa Thôn Nhật. Khí thế to lớn này tựa như cuồng phong đi qua, đến đâu bụi đất đều bị ngưng đọng lại, mặt đất bị ép chặt không chút bụi bay lên.

Rớt xuống mặt đất, Lý Hoành Phi và Tất Thiên cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục giao chiến cùng với Kiếm Vô Trần, nhưng đáng tiếc Kiếm Vô Trần đã có được nguồn chân nguyên kinh người, mạnh mẽ bộc phát khí thế đáng sợ, khí tức bức người đó khiến cho hai người vô pháp cử động, thân mình bị ép chặt xuống mặt đất.

Lúc này, Kiếm Vô Trần giống như bá chủ, nhãn thần lãnh khốc nhìn hai người vô phương vùng vẫy một lúc, sau đó ánh mắt dời qua bên Trương Ngạo Tuyết đang chống lại chính mình.

Mọi thứ, tựa hồ kết thúc như vậy. Trên mặt đất, Lý Hoành Phi và Tất Thiên không cách gì động đậy, miệng phát ra tiếng rống giận dữ đến nát tim rách phổi, nỗi cừu hận này tựa như đá tảng, dù có chết cũng không thể thay đổi một chút nào.

Nhưng mà trong thời khắc này, cừu hận không mang đến cho hai người sự khích lệ, mà chỉ đem đến sự bi ai vô tận. Sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần khiến hai người hiểu rõ, chết là không tránh khỏi rồi, nhưng cho dù là chết đi nữa, bọn họ cũng không cam lòng.

Nhìn Trương Ngạo Tuyết đang còn kháng cự, ánh mắt Lý Hoành Phi và Tất Thiên hiện lên nỗi đau khổ vô bờ, trong lòng hận không thể đem hết sức mạnh của mình truyền cho Trương Ngạo Tuyết. Chỉ cần nàng có thể bình an rời đi, hai người có chết cũng cảm thấy bình an. Nhưng lúc này nhìn vào hình bóng xinh đẹp, thấy nàng đang khổ sở tranh đấu, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều ý thức được, Trương Ngạo Tuyết đúng là rất mạnh mẽ, nhưng lúc này so với Kiếm Vô Trần lại thua sút không ít.

Trên không, Kiếm Vô Trần nhìn quanh một lượt, lạnh lùng tàn khốc nói:

– Lý Hoành Phi, Tất Thiên, tất cả kết thúc rồi, đây là kết quả các ngươi dám chọc giận ta. Từ hôm nay trở đi, bất kể là ai, chỉ cần dám đối địch với Kiếm Vô Trần ta, thì hắn sẽ có kết cục giống như ở đây vậy.

Trên mặt đất, Lý Hoành Phi nổi giận mắng:

– Kiếm Vô Trần, ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày Lục Vân thu thập ngươi. Ngươi vĩnh viễn cũng không thể thắng được huynh ấy đâu.

Kiếm Vô Trần vẻ mặt giận dữ, quát lên:

– Câm miệng, Lục Vân là cái gì, ngày mai ta sẽ tự mình tiễn hắn lên đường, khiến hắn đi tìm các ngươi. Bây giờ các ngươi hãy từ từ mà thưởng thức mùi vị của cái chết đi.

Khí tức lại gia tăng lên, cuồng phong trên mặt đất hình thành cột trụ, khí lưu mạnh mẽ kiềm tỏa thân thể hai người Lý Hoành Phi và Tất Thiên, khiến cho cơ nhục toàn thân bọn hắn như bị căng ra, xương cốt kêu lên lắc cắc.

Mở miệng, hai người muốn mắng chửi Kiếm Vô Trần, nhưng đáng tiếc không phát ra được một thanh âm nào, lực lượng đáng sợ đó không ngừng cuộn chặt lấy thân thể bọn hắn, nuốt dần sinh mệnh bọn hắn, luôn cả âm thanh cũng bị ngưng lại giữa chừng.

Cái chết, đang từng bước tiến đến, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều không chút sợ sệt, ngược lại trong lòng lại sinh ra sự phản kháng, muốn sử dụng toàn bộ lực lượng để kháng cự lại.

Mắt nhìn thấy hai người khí tức càng ngày càng yếu, tình huống càng ngày càng không ổn. Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đang bối rối đột nhiên sản sinh ra một sức mạnh kinh thiên, chỉ một cái đã chấn vỡ không gian khí kiềm tỏa của Kiếm Vô Trần, đứng thẳng lên.

Đột nhiên xảy ra dị biến khiến Kiếm Vô Trần thất kinh, làm cho tâm linh hơi hơi dao động, khiến cho Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang nằm bẹp dưới đất chớp lấy thời cơ thở một hơi, nắm lấy một chút sinh cơ.

Ngạo nghễ trên không, Kiếm Vô Trần nhìn Trương Ngạo Tuyết tán thưởng, toàn thân lại phát ra khí thế cường đại lần nữa, từ từ khóa chặt lấy nàng. Mà Trương Ngạo Tuyết cũng phát giác ra nguy hiểm, lại thúc động chân nguyên chống lại, bất quá thân thể hơi chấn động nhè nhẹ, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Rõ ràng vừa rồi tuy chấn động được khí thế của Kiếm Vô Trần nhưng bản thân nàng cũng bị trọng thương.

Theo sự phóng ra của khí tức Kiếm Vô Trần, Lý Hoành Phi và Tất Thiên lại bị ép chặt vô phương vùng vẫy. Bất quá lần này hai người lại có sự khác biệt, bên ngoài thân thể hơi lóe lên quang mang.

Giây phút sinh tử tới lui, Kiếm Vô Trần ngạo nghễ đứng trên không trung, khống chế toàn bộ nhất cử nhất động trong kết giới, khí tức càng lúc càng mạnh mẽ đã bắt đầu phát sinh dị biến trong kết giới, sản sinh ra cuồng phong nuốt trời đủ sức hủy diệt sinh cơ.

Trên mặt đất, từng tấc từng phân như bị nén lại, quang mang trên người Tất Thiên và Lý Hoành Phi bị ép cơ hồ biến mất, nhưng hai người lại vô cùng ngoan cường. Trong lúc sinh tử đến gần, hai người cùng nghĩ đến việc phải cứu được Trương Ngạo Tuyết, dù chết cũng phải làm cho được.

Ý chí ngoan cường, quyết tâm kiên định đã sản sinh ra một sự cộng hưởng giữa hai người, khiến cho khí tức của hai người bắt đầu tiếp xúc, sức mạnh hai người bắt đầu kết hợp lại.

Lúc này, theo sự kiên nhẫn không ngừng và quyết tâm càng ngày càng to lớn, toàn thân hai người trên mặt đất phát ra một luồng khí tức to lớn, một luồng quang mang đỏ xanh bắt đầu lưu động trên thân thể hai người, khiến cho Kiếm Vô Trần kinh sợ vô cùng. Đang khi hắn chuẩn bị gia tăng áp lực, đột nhiên Lý Hoành Phi và Tất Thiên vỗ xuống đất một cái đồng thời bay lên, ánh mắt sáng lấp lánh vô cùng nhìn hắn.

Cảm thấy được quyết tâm và nghị lực của hai người, Kiếm Vô Trần sắc mặt có chút âm trầm, cười lạnh lẽo nói:

– Vùng vẫy trước khi chết, ta thấy các người muốn đảo ngược tình thế cũng không được rồi.

Hai tay múa lên phía trước, toàn bộ sức mạnh trong kết giới dưới sự khống chế của hắn liền thu nhỏ lại, nháy mắt đã ép chặt hai người vào giửa.

Đổi lại, Lý Hoành Phi giận dữ rống lên một tiếng, thân thể tự động xoay tròn, các đầu ngón tay phát ra hai mũi tên máu tựa như linh xà vận hành đan nhau dưới sự thúc động của hắn, cuối cùng hình thành một bức bát quái màu máu.

Hoàn thành mọi chuyện, Lý Hoành Phi rống lên như long ngâm hổ khiếu, toàn bộ chân nguyên đồng thời phát ra bên ngoài thân thể, vừa triệu hồi Liệt Vân tiên kiếm, vừa quát lớn:

– Huyết tế hiên viên, càn khôn tá pháp, chấn sơn liệt nhạc, kiếm hồn phi dương! (1)

Tùy theo lời hắn nói, Liệt Vân tiên kiếm bay về đến cạnh hắn kịch liệt rung động, cả thân kiếm phát ra quang mang xanh đen, lượn vòng xung quanh bát quái màu máu, không ngừng kết hợp với nhau, cuối cùng hình thành quang mang đỏ sậm nuốt lấy Liệt Vân tiên kiếm.

Nhìn thấy điều này, Tất Thiên trong lòng than lên một tiếng, toàn thân đứng yên một chỗ, hoàn toàn không phối hợp với thế tấn công của hắn. Còn Kiếm Vô Trần nhìn thấy điều này, trong lòng dậy lên một cảm xúc, cảm giác được sự bá đạo của nó.

Đang lúc suy nghĩ, Kiếm Vô Trần bắt đầu phòng ngự, mà lúc này Lí Hoành Phi toàn thân râu tóc đảo ngược, hào quang quanh thân tỏa ra, hai tay thúc động bát quái màu máu, từ từ bay đến Kiếm Vô Trần.

Ghi chú:

(1) Huyết tế hiên viên, càn khôn tá pháp, chấn sơn liệt nhạc, kiếm hồn phi dương! = Luồng máu để tế lễ, phép mượn sự trợ giúp của càn khôn, để phá núi chẻ non, hồn kiếm bay lên!