Chương 453 – Bàng Đại Ngọc Thạch

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Vân Phong trở nên hoan hỷ, vừa mừng vừa sợ nói:

– Sư tỷ, nhanh lên một chút, thứ mà cái hồ này ẩn chứa bên trong chính là Tam Sắc U Liên, lần này không thể để nó chạy thoát được.

Trương Ngạo Tuyết lặng người, nàng tỏ ra rất kinh ngạc nói:

– Đệ khẳng định đó là Tam Sắc U Liên sao?

Lâm Vân Phong phi thân đến gần nàng kích động nói:

– Quyết không thể sai dược, nó đang trốn dưới cái cây Ngọc Thụ này, chỉ cần tỷ có thể khống chế nó thì đệ sẽ có cách bắt được nó.

Trương Ngạo Tuyết nhìn vào mắt của chàng, gật đầu nói:

– Được, ta sẽ dùng toàn lực để khống chế nó, phần còn lại thì giao cho đệ đấy.

Nói xong nàng liền bắt đầu vận nội công rồi xông lên tấn công từ mọi phía.

– Yên tâm, hãy xem đệ đây.

Lâm Vân Phong lướt đi trên mặt hồ, hai tay vận khí. Khi chân khí đã đạt đến mức cực điểm, miệng liền hét lên một tiếng, cùng lúc, hai nắm đấm bất ngờ được tung ra giáng một đòn chí mạng làm nước hồ bắn tung toé lên không trung như thể cả một trời mưa đang sập xuống..

Ánh mắt chăm chú dõi xuống đáy hồ, vào lúc đó, nước hồ mười phần thì đã rút đi hết tám, chín phần, chỉ còn lại mặt nước rộng vài trượng, bao quanh phần gốc của cây Ngọc Thụ. Trên mặt nước, những hình ảnh mong manh hư ảo theo thời gian cứ chuyển động với một tốc độ cao. Từ đó sinh ra những xoáy nước lớn, trong ánh mặt trời chiếu xuống phát ra vô vàn ánh sáng lấp lánh.

Nhận ra những hình ảnh mong manh ấy chính là Tam Sắc U Liên, Lâm Vân Phong liền chầm chậm tiến đến, một mặt vẫn vận nội công để giữ chân khí ở trạng thái cực điểm, một mặt bắt đầu thi triển tuyệt kỹ võ công của mình – Âm Dương Pháp Quyết.

Không gây ra một tiếng động nhỏ, khoảng cách từng bước từng bước được rút ngắn, toàn thân Lâm Vân Phong lập tức phát ra ánh sánh màu xanh đỏ tách thành hai nửa riêng biệt. Phía bên trái là hào quang màu đỏ óng ánh, còn phía bên phải là những hào quang chói mắt. Nhìn chàng như thể đang dốc toàn bộ tâm huyết để chiến đấu, khí âm dương hoà hợp thành một quang cầu sáng đẹp lạ kỳ. Tiếp sau đó, chàng liền chậm rãi tiến đến sát chỗ Tam Sắc U Liên.

Lúc quang cầu tiến đến sát chỉ còn khoảng cách trong vòng 6 thước, bỗng Tam Sắc U Liên đột nhiên di chuyển với tốc độ cao phát ra những chùm ánh sáng long lanh xuyên qua mặt nước. Do vô tình mà nó đã để lộ ra Tam Sắc trên cơ thể đó là ba mầu bạc, vàng và lam. Ngay tức khắc sau đó ánh sáng ấy vụt biến mất, chỉ trong nháy mắt đã không còn dấu vết gì. Chính tại thời khắc chỉ trong một tích tắc ấy, cầu ánh sáng lạ lùng của Lâm Vân Phong cũng đột nhiên vỡ vụn, vô số những hào quang màu xanh và đỏ tản ra hết, xung quanh cây Ngọc Thụ hình thành một đoá hoa lạ vô cùng đep mắt.

Cảnh tượng này cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt, những cánh hoa nở tung ra rồi đột nhiên co cụm lại, tạo thành một nụ hoa.

Khi nụ hoa hiện ra, Lâm Vân Phong liền nói lớn:

– Sư tỷ, hãy mau dùng lực giúp đệ khuất phục nó, không thể để nó mạnh thêm lên nữa. Đệ muốn ngay lập tức phong ấn nó, nếu không sẽ không kịp mất.

Trương Ngạo Tuyết hiểu ý của chàng liền đáp lại:

– Được, việc này giao cho ta được rồi, đệ thấy nên làm thế nào thì hãy làm như thế đi.

Nói xong tay phải của nàng liền giáng một quả đấm lên phía trên của nụ hoa. Lập tức, cái nụ hoa không ngừng chuyển động ấy bỗng lặng yên không có động tĩnh gì nữa.

Bên cạnh đó Lâm Vân Phong dùng bàn chân thất sắc, đôi tay vận liên hoàn phách tạo ra vô số những loại ánh sáng kỳ lạ phủ lên nụ hoa đó. Chỉ trong nháy mắt đã hình thành một trận pháp thần bí. Khi trận pháp được hình thành, từ những hào quang rực rỡ của bề mặt nụ hoa phát ra vô số những bùa chú. Những bùa chú này toả ra xung quanh, trong không trung hình thành những đồ án với những hình dạng khác nhau rồi cùng lúc phát ra những luồng ánh sáng chói mắt, liên tiếp hình thành một cụm trận đồ sao kỳ diệu. Cuối cùng nó lại trở về trên bề mặt nụ hoa, thời khắc này nụ hoa bỗng nhiên run rẩy, một luồng sức mạnh thần bí như co lại, chỉ trong chớp mắt tất cả lại biến mất. Bàn chân dịch chuyển thêm hai bước nữa để tránh, trán Lâm Vân Phong toát mồ hôi lạnh, chàng cười nói:

– Thành công rồi, ngày hôm nay quả thật là một ngày may mắn, vừa xuống núi đã có được bảo bối rồi. Ha…ha…ha…Thật đáng ăn mừng một trận.

Cũng bị lây niềm hứng khởi của Lâm Vân Phong, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết cũng lộ ra nụ cười hài lòng, ưu phiền trong lòng qua sự việc này đã được giảm đi rất nhiều.

– Bây giờ Tam Sắc U Liên đã bị đệ phong ấn rồi, đệ định thu phục nó bằng cách nào, nếu cứ như vậy mà mang đi thì hình như quá lộ liễu đó?

Lâm Vân Phong cười nói:

– Việc này thì dễ thôi, cứ trực tiếp lôi U Liên tam sắc ra là xong thôi.

Vừa nói xong hai tay chàng liền bắt đầu thi chuyển công lực. Nụ hoa do khí âm dương kết hợp tạo thành tự động xoè ra để lộ ra bông hoa sen có ba màu: bạc, vàng và lam. Đoá hoa chỉ lớn khoảng hơn một tấc, toàn bộ đoá hoa óng ánh như ngọc, làm cho người xem có cảm giác nhẹ nhàng, lòng thấy thư thái thanh thản.

Khoảnh khắc đó thật vui vẻ, Lâm Vân Phong đưa Tam Sắc U Liên cho Trương Ngạo Tuyết, cười nói:

– Đây là chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, là phát hiện đầu tiên lớn nhất của tỷ, tỷ hãy nhận lấy đi.

Trương Ngạo Tuyết nhận lấy xem một hồi sau đó thuận tay đưa cho Lâm Vân Phong nói:

– Vì bông hoa này đệ đã bỏ ra không ít công sức, hãy giữ lại để sau này tăng cho ý chung nhân của đệ, muội ấy sẽ rất thích đấy. Hơn nữa bông Tam Sắc U Liên này có công hiệu thần kỳ, ta lại chẳng có chút hiểu biết gì về nó giữ lại bên mình thì thật lãng phí, đệ giữ nó thích hợp hơn nhiều.

Lâm Vân Phong ngạc nhiên, cố nài nói:

– Sư tỷ, hay là tỷ cứ giữ lấy, vật này vô cùng thần kỳ, đệ sợ đệ không thể gìn giữ nó tốt được, đến lúc bị người ta truy đuổi để cướp lấy thì thật là không ổn.

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:

– Cũng chính vì trình độ tu luyện của đệ còn thấp nên đệ càng nên tranh thủ tận dụng cơ hội này. Lần này chúng ta đi báo thù sẽ vô cùng nguy hiểm, ta không hy vọng có sự bất trắc gì xảy đến với đệ. Hãy giữ nó cẩn thận, ngày thường tuỳ tình huống mà xử trí, đừng liều với sinh mạng của chính mình. Còn bây giờ chúng ta hãy mau lên đường thôi.

Không chờ cho Lâm Vân Phong mở miệng, Trương Ngạo Tuyết đã tra kiếm vào bao rồi phi thân bay vút lên trời cao.

– Sư tỷ đợi một chút, thế còn cây Ngọc Thụ này thì làm thế nào? cứ để nó ở đây mà không hỏi han gì đến hay sao?

Nhìn cây Ngọc Thụ hiếm có, nét mặt của Lâm Vân Phong có vẻ luyến tiếc không muốn dời đi.

Lâm Vân Phong trầm tư một lát, ngồi bịch xuống cạnh gốc cây Ngọc Thụ, tay nhè nhẹ vuốt ve nó. Đã từng trải qua cảm giác nuối tiếc ấy, Trương Ngạo Tuyết nói:

– Vân Phong, vậy đệ nghĩ chúng ta nên giấu nó ở chỗ nào?

Lâm Vân Phong nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

– Tỷ nói cũng có lý. Nếu như lúc đầu túi càn khôn của Lục Vân không bị mất thì ta đã có thể dễ dàng cất giấu cây Ngọc Thụ trong đó. Nhưng hiện nay pháp bảo gì chúng ta cũng không có thì làm thế nào đây?

Lâm Vân Phong đi quanh cây Ngọc Thụ mấy vòng, chốc chốc lại xờ xờ mó mó, nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách gì. Cuối cùng, Lâm Vân Phong tức khí nói:

– Đệ không tin ta không thể đối phó được với cái đồ vật vô tri này. Sư tỷ hãy tránh ra, trước tiên đệ sẽ đi xem xem cái cây Ngọc Thụ này có gốc lớn đến đâu, nếu được thì đệ sẽ dùng lực, cần vác thì cũng phải vác nó đi.

Đôi môi Trương Ngạo Tuyết khẽ động như muốn nói câu gì nhưng khi nhìn bộ dạng của Lâm Vân Phong, nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi đến đứng bên cạnh chàng.

Nhìn lại hồ nước có chứa cây Ngọc Thụ, Lâm vân Phong hua hua vài nắm đấm vào gốc cây. Chàng đang định bay lên thì dưới gốc câybỗng lộ ra một cái hố rất sâu. Ánh mắt di chuyển nhìn vào trong lòng hố, Lâm Vân Phong kinh ngạc phát hiện ra cây Ngọc Thụ này mọc trên một khối ngọc thạch. Nét mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên, Lâm Vân Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, rồi hai người cùng nhau vét hết bùn đất ở xung quanh ra.Chỉ một lúc sau, một bên đã rộng không dưới một trượng, ngọc thạch màu trắng nặng khoảng vài vạn cân đang hiển hiện trước mắt hai người.

Thốt lên một tiếng, Lâm Vân Phong vừa tức vừa giận nói:

– Đáng ghét, thật làm mất việc của ta, ngươi tưởng rằng ta không thể làm gì được ngươi hay sao?

Trương Ngạo Tuyết cười nhẹ nói:

– Vân phong không nên manh động, cây Ngọc Thụ mọc trên một khối ngọc thạch quả là một sự việc hiếm có, không chừng bên trong nó còn ẩn giấu bí mật gì đó. Bây giờ chúng ta hãy kiểm tra một chút đã, đợi xem có phát hiện thêm được điều gì không rồi sẽ quyết định sau.

Vẫn còn hơi giận, Lâm Vân Phong nói lảm nhảm vài câu rồi chạy đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cùng với nàng tìm kiếm bí ẩn của khối ngọc thạch này.

Thời gian bất giác cứ thế trôi đi, Trương Ngạo Tuyết đã thăm dò và phân tích kỹ càng, cuối cùng nàng đã đưa ra được kết luận:

– Phía trên khối ngọc thạch này có chứa linh khí cực kỳ mạnh nhưng hiện gìơ lại chỉ chập chờn, không ổn định, rất yếu ớt và rất khó nắm giữ được. Nếu chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp để thu giữ đựơc nguồn linh khí này thì đối với việc tu luyện của chúng ta sẽ rất có ích đấy.

Thoáng gật đầu, Lâm vân Phong nói:

– Việc này đệ cũng đoán được vài phần chỉ là không biết phải làm thế nào mới có thể thu giứ được nguồn linh khí này? Ở đây địa thế trống trải, chúng ta lại không có nhiều thời gian để khảo sát. Một khi có người phát hiện ra vật này, đến lúc đó thì sự việc sẽ càng trở nên phiền phức.

Trương Ngạo Tuyết thần sắc biến đổi, bây giờ mới ý thức đến tầm quan trọng của thời gian.

Đứng dậy và đi vòng quanh cây Ngọc Thụ hai vòng, Trương Ngạo Tuyết nói:

– Nhớ lúc còn ở Ma vực, Lục Vân đã từng dạy ta với Thương nguyệt cách điều chỉnh tần số chân khí của bản thân khiến cho bản thân và vật thể ta đang tìm hiểu xích lại gần hơn. Như vậy có thể dễ dàng xuyên qua lực phòng thủ của vật thể. Trước mắt, lẽ ra khối ngọc thạch này không hề có sinh mệnh nhưng ta đoán rằng sau khi nó đã thu nạp được đầy đủ linh khí thì đã có một số biến hoá nhất định. Cũng có thể nói cái vật thể đang ở trước mắt chúng ta đây đang ở ranh giới giữa vật thể có sinh mệnh và vật thể không có sinh mệnh. Loại biến đổi này không vội vàng mà từ tốn, có tần số dao động yếu ớt, không phải dễ dàng mà có thể nắm bắt được.

Lâm Vân Phong nghe xong, đôi mày dựng lên, trong lời nói có chút lo lắng:

– Thế bây giờ phải làm gì? Đệ đã thử dùng Âm Dương Pháp Quyết nhưng không hề có tác dụng gì đối với khối ngọc thạch này. Phần còn lại chỉ có thể trông mong vào tài nghệ của sư tỷ thôi đấy. Trước mắt, sự tu luyện của tỷ đã có những bước tiến lớn, đã vượt qua cảnh giới Quy Tiên, so với những sự việc đã xảy ra trong dĩ vãng thì sự việc này càng cần đến năng lực cao siêu của tỷ đấy.

Trương Ngạo Tuyết suy nghĩ một hồi, rồi nói một cách khẳng định:

– Vậy ta cũng thử tận lực một lần xem sao, nếu như không được thì đó chính là ý trời.

Nói xong rồi nàng đi về phía cây Ngọc Thụ. Tay phải Trương Ngạo Tuyết hương vào cây Ngọc Thụ, hai mắt hơi khép, toàn thân bay lên, tạo tư thế ngồi thiền trong không trung.

Lâm Vân Phong nhìn nàng một lúc rồi cũng phi thân bay lên không trung chú ý quan sát sự tĩnh lặng của 4 bề xung quanh, đề phòng điều bất trắc có thể xảy ra.

Hoàn toàn yên lặng, tư thế của Trương Ngạo Tuyết không hề gây ra một tiếng động nhỏ, tần suất chân khí trong người nàng không ngừng được rút ngắn, cố tìm kiếm những bước sóng dễ có khả năng tiếp cận nhất. Lúc đầu Trương Ngạo Tuyết không ngừng đẩy tần suất lên cao,cho rằng như vậy thì có thể sẽ dễ tìm thấy điểm đột phá. Nhưng khi tần suất lên cao đến giới hạn cuối cùng mà vẫn không tiến thêm được bước nào, nàng bắt đầu trầm tư suy nghĩ lại từ đầu sự việc mong tìm ra giải pháp.

Nghe nói phần không có sinh mệnh của ngọc thạch là phần dị biến thì không thể có tần suất cao được. Cứ theo suy đoán như vậy thì cách giải thích duy nhất về nó là tần số cần dùng phải yếu đến cực điểm và phải thật từ tốn, chậm rãi.

Nghĩ vậy, Trương Ngạo Tuyết lập tức hạ thấp tần suất chân khí, làm cho chân khí đang vận động ở tốc độ cao dần dần chậm rãi trở lại. Cuối cùng, tần suất chân khí đã xuống đến mức cần thiết, nhưng lạ thay, sự việc vẫn như cũ, vẫn không thể thăm dò được quy luật vận động của ngọc thạch. Lại một lần nữa, nàng giảm tần xuất chân khí xống thấp mười lần và lần này Trương Ngạo Tuyết đã đạt đến giới hạn cuối cùng. Chính trong lúc này bỗng có một tín hiệu đặc biệt truyền vào linh thức nàng.

Đã nắm được quy luật tần số chuyển động của ngọc thạch, Trương Ngạo Tuyết một mặt dùng toàn lực duy trì tốc độ vận hành của chân khí trong cơ thể, mặt khác phát ra một luồng ý thức xâm nhập vào cơ thể ngọc thạch.

Vừa nhìn đã thấy yêu thích, Trương Ngạo Tuyết thấy bản thân mình thật khác thường. Quả thật nàng không thể ngờ được rằng hoá ra bên trong khối ngọc thạch này còn có cả một vùng trời rộng lớn, một màn tuyết dày mịt mùng bao phủ giống như thế giới của băng giá. Những luồng Tiên khí lúc ẩn lúc hiện, như thể có cả dáng chiều ngũ sắc đang mở ra trước mặt. Cùng với những cảnh vật ấy là cảm giác thanh bình tinh khiết của tâm hồn làm người ta có cảm giác như đang đứng giữa nơi bồng lai tiên cảnh.