Chương 516 – Tình nhân trọng phùng (Tình nhân gặp lại)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Cả ngưòi Liệt Thiên run lên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần yêu thương, khuôn mặt uy nghiêm mờ hiện vẻ nhu tình. Cũng có lẽ qua ngàn năm, thù hận đã không còn nữa, chỉ còn lại phần yêu thương chân thật nhất.

Nhớ lại ngày xưa, bao kỉ niệm cũ hiện lên trong đáy mắt. Những kí ức đẹp đẽ, những yêu thương khó quên đã cách hàng ngàn năm nay lại hiện về trước mắt.

Lúc này, Bạch Như Sương vẫn lặng yên xa lạ, nhưng với Liệt Thiên mà nói, vị bá chủ của Yêu vực, người yêu duy nhất trong đời đang ở trước mặt, hắn có thể không chút xúc cảm được chăng?

Cho dù không gian và thời gian có thay đổi, có những chuyện mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi. Ít nhất tình cảm là dạng này, cho dù thời gian có trôi qua đã lâu thì biến đổi vẫn rất ít.

Không một tiếng động, Liệt Thiên ngây người ngắm nhìn dung nhan người thiếu nữ ấy. Đã ngàn năm qua, dung mạo ấy vẫn không thay đổi. Hay có lẽ ông trời đã ưu ái cho họ có cơ hội được đoàn viên lần thứ hai.

Nhưng đã ngàn năm rồi, liệu có thể trở về được ngày xưa không?

Giữa yên lặng, thiếu nữ Bạch Như Sương tựa hồ cảm thấy điều gì đó, ánh mắt ngơ ngẩn khẽ biến đổi rồi ngước lên nhìn ra ngoài song cửa.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn sững Liệt Thiên, đôi tình nhân ngàn năm trước lại mãi nhìn nhau như thế, ánh mắt mỗi người đều không muốn dời đi.

Thời gian, lúc này như ngừng trôi. Ánh mắt nhìn nhau lóe lên vẻ đắm đuối, si mê. Mỗi người có biểu hiện khác nhau, ánh mắt như xa lạ lại như thân quen, trong sự lúng túng lại mang mấy phần hài hòa, mấy phần cổ quái.

Kinh ngạc nhìn Liệt Thiên hồi lâu, thiếu nữ Bạch Như Sương quay đi, nghi hoặc cất tiếng hỏi:

– Ngươi là ai, tại sao ta lại có cảm giác đã từng gặp ngươi ở đâu rồi?

Liệt Thiên nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp, ngữ khí khác thường nói:

– Ta là ai, trong lòng nàng đã có câu trả lời. Trước kia đúng là chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng đối với nàng thì điều đó đúng là một giấc mơ, vì đã là chuyện của vài kiếp trước.

– Trong mơ? Điều này hình như …

Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Bạch Như Sương quan sát Liệt Thiên cẩn thận, ánh mắt càng đượm vẻ nghi hoặc.

– Khí tức của ngươi rất quen thuộc, lẽ nào đúng là chúng ta đã từng gặp nhau?

Liệt Thiên cười cười, ẩn chứa trong đó những hoài niệm.

– Nàng hẳn đã không còn nhớ chút gì những chuyện trước kia nữa. Bất quá ta có thể nói cho nàng biết, nhưng một khi đã biết, có lẽ nàng sẽ hận ta, đến lúc ấy e rằng nàng sẽ nghĩ rằng không biết thì tốt hơn.

Bạch Như Sương ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt của Liệt Thiên, suy nghĩ trong giây lát, hơi lạc giọng nói:

– Ta hôm nay vốn đã không phải là ta trước kia. Vậy thì, hận thù đối với ta mà nói cũng đã quá xa rồi. Ngươi nếu đã biết chuyện trước kia thì cứ kể ra nghe xem, biết đâu lại có kết quả bất ngờ.

Liệt Thiên nghe vậy trầm tư một lúc, kết quả bất ngờ là như thế nào nhỉ? Không hận, hay không còn gì để hận, hay không đáng để hận, hay là điều gì khác?

Ngưng tư lự, Liệt Thiên một mực nhìn thẳng vào mắt Bạch Như Sương, trầm giọng kể:

– Chuyện trước kia đã quá xa rồi, bây giờ mà nói với nàng chuyện này thì còn quá sớm. Hãy tin rằng sau này nhất định có một ngày, nàng sẽ nhớ lại chuyện trước kia. Bây giờ chúng ta hãy cùng nói về những chuyện xảy ra sau khi nàng đến nơi này, nàng có rất nhiều điều không rõ phải không?

Khuôn mặt Bạch Như Sương biến sắc, ánh mắt để lộ những nỗi đau buồn sâu thẳm, lảng tránh ánh mắt của Liệt Thiên, giọng trầm buồn cất lên:

– Chuyện của quá khứ không còn cách nào cứu vãn được nữa, ngươi hà tất phải nhắc lại làm chi. Tuy có nhiều chuyện một mực không hiểu, nhưng ta thà không hiểu, cũng không muốn bị tổn thương lần nữa.

Lắng nghe những đau buồn trong tâm Bạch Như Sương, Liệt Thiên hỏi ngược lại:

– Có nhiều chuyện vốn dĩ đã xảy ra rồi, tại sao nàng vẫn muốn né tránh? Lẽ nào nàng nghĩ là tránh né sẽ giải quyết được mọi chuyện, hay nàng nghĩ là không truy vấn đến quá khứ thì có thể quên đi tất cả chăng? Nàng đã bao giờ nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó những “sự thật” trong lòng nàng phát sinh biến đổi, lúc ấy, nàng vẫn tiếp tục theo quan điểm vốn có hay lại tuỳ theo tình hình mới để đưa ra một quyết định khác?

Bạch Như Sương ngắm nhìn Liệt Thiên với ánh mắt kì quái, tựa như những lời Liệt Thiên vừa nói đã trúng vào tâm sự của nàng, chỉ là nàng liệu có thể thản nhiên đối mặt, mạnh dạn tiếp nhận chăng?

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết từ lúc nào Bạch Như Sương bỗng nhẹ thở dài. Nàng đứng dậy đóng cánh cửa sổ lại, ngăn cách hẳn với Liệt Thiên bên ngoài.

Đó vốn là câu trả lời của nàng. Nhưng cách thức ấy có thể duy trì được lâu không?

Đứng im ngây ngốc bất động, Liệt Thiên nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng hiện chút tiếc nuối. Lần đầu tiên gặp lại mà bị một cánh cửa chia hai. Duyên tình ngàn năm, lẽ nào cũng lại như vậy, hai người một tại bên trong, một ở bên ngoài?

Vẻ đau khổ xuất hiện trên môi Liệt Thiên, nhưng sau nét khổ sở, một vẻ ngang tàng, không cam lòng bắt đầu hiện lên trên mặt.

Liệt Thiên, bá chủ ngày nào của Yêu vực, đã từng là thống soái của thất giới, một thân tráng chí, ngạo khí ngút trời, lại chỉ vì một chướng ngại vật cỏn con làm nhụt chí.

Liệt Thiên nheo mắt, lạnh lùng nói:

– Nàng lại không muốn biết, vào đêm trăng tròn hôm đó, trong sơn động, kẻ nào đã cướp đi sự trong trắng của nàng, đoạt lấy chân nguyên thuần âm của nàng sao?

Giọng nói tuy không to nhưng ngữ khí cực kỳ sắc bén phảng phất như mũi tên nhọn, dễ dàng xuyên qua vách ngăn mỏng manh, đâm sâu vào tâm khảm của Bạch Như Sương.

Trong phòng không chút động tĩnh. Nhưng giây lát sau, cửa sổ đột nhiên tự động mở toang hiện ra gương mặt thiếu nữ trắng nhợt không chút máu.

Nhìn thẳng Liệt Thiên, thiếu nữ Bạch Như Sương lạnh tanh hỏi:

– Thật ra ngươi là ai, tại sao lại biết chuyện này?

Liệt Thiên anh tuấn lạnh lùng nhìn thẳng nàng, nhẹ giọng đáp:

– Nếu ta nói với nàng rằng ta là chủ nhân của căn phòng này, ta biết mọi chuyện về nàng, nàng cho rằng có đáng tin không?

Bạch Như Sương tránh ánh mắt của Liệt Thiên, tiếp tục hỏi:

– Ta không muốn đoán, có gì thì ngươi cứ nói rõ ra. Thật ra ngươi là ai, vì sao lại biết.

Liệt Thiên cười cười, ánh mắt kỳ dị khóa chặt đôi mắt của nàng, giọng đầy bá đạo trả lời:

– Nếu như ta chính là người đó, nàng nghĩ ta có thể biết được chuyện đó hay không đây?

– Ngươi … lời đó có thật không?

Một chút kinh dị mang theo vài phần phẫn nộ, trong phẫn nộ lại ẩn chứa mấy phần khổ sở. Lúc đó, biểu tình của thiếu nữ Bạch Như Sương rất phức tạp, không ai có thể tả được nỗi bi ai ánh lên trong mắt nàng.

– Nàng nghĩ là lúc này ta còn muốn lừa dối nàng chăng?

Yêu Hoàng Liệt Thiên không chút nhân nhượng, ngữ khí ép người, ánh mắt lóe lên thần quang khiến người ta khiếp đảm.

Giận quá hóa cười, thiếu nữ Bạch Như Sương đau khổ nói:

– Hay, hay lắm, không ngờ kẻ cướp đi sự trong trắng của ta lại chính là ngươi. Nhưng tại sao khi ấy ngươi không dám đối mặt, tại sao bây giờ mới nói ra chuyện này, lẽ nào ngươi quả thực muốn hạ nhục ta?

Khuôn mặt uy nghiêm của Liệt Thiên thoáng vẻ xót xa, cay đắng, lắc đầu nói:

– Nếu thực sự có ý muốn hạ nhục nàng, ta đã không đến đây một mình. Nhưng ta đã nói với nàng rồi, nàng có tin không?

Nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thiếu nữ Bạch Như Sương chần chừ hồi lâu, rồi khẽ nói:

– Ngươi không nói ra, ta làm thế nào đoán được lời ngươi thật hay giả, hay còn có mục đích gì khác?

Liệt Thiên nghe vậy, nhìn Bạch Như Sương một chút, thản nhiên nói:

– Nàng thay đổi thật rồi, thay đổi đến nỗi không còn là nàng trước kia nữa.

Bạch Như Sương đau khổ hỏi ngược lại:

– Chẳng lẽ ta lại không thể thay đổi được sao?

Một câu nói ngắn gọn nhưng ẩn chứa vô tận buồn khổ và đau lòng.

Từ từ bước đến bên cửa sổ, Liệt Thiên ngắm nhìn gương mặt thân quen, nhẹ nhàng hỏi:

– Không mời ta vào trong ngồi được sao?

Cả người thiếu nữ Bạch Như Sương run lên nhè nhẹ, ánh mắt cổ quái nhìn Liệt Thiên một lúc, hờ hững nói:

– Bây giờ còn phải hỏi câu ấy nữa sao?

Liệt Thiên cảm thấy sự thất thần của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng đáp:

– Có lẽ với nàng thì không cần thiết, nhưng với ta thì lại cần phải như vậy, vì giữa hai chúng ta đã từng…..

Dường như nghĩ đến điều gì, Liệt Thiên đột nhiên ngừng lại chuyển sang chủ đề khác:

– Nàng vẫn chưa trả lời ta, có hoan nghênh ta tiến vào trong hay không?

Bạch Như Sương u oán nhìn Liệt Thiên một chút, giọng u buồn nói:

– Nơi này là địa bàn của ngươi, muốn vào thì xin cứ tự nhiên.

Liệt Thiên hiểu rõ nàng vẫn còn căm giận, cũng không vặn vẹo nữa, lắc mình xuất hiện ở trong phòng, ánh mắt quét hết xung quanh.

– Bao nhiêu năm rồi mà nơi này vẫn không hề thay đổi chút nào, chỉ tiếc là nàng chưa từng phát hiện được điều ấy.

Nghi hoặc nhìn hắn, Bạch Như Sương nhạy bén phát hiện câu nói của hắn có ẩn giấu ý nghĩa nào đó, nhưng cụ thể là điều gì thì nàng nghĩ mãi không ra.

Sau phút giây im lặng, Liệt Thiên chủ động phá tan bầu không khí trầm mặc, giọng chan chứa tình cảm:

– Ở mãi trong nơi này có quen không, có điều gì không vừa ý không?

Bạch Như Sương nghe vậy, dường như đoán được điều gì, ngại ngùng lảng tránh ánh mắt thâm tình của hắn, cố giữ được bình tĩnh cất tiếng:

– Cảnh sắc nơi này rất thanh tao, bài trí lịch lãm, thích hợp để cư trú. Nhưng đối với một người con gái mang vết thương lòng mà nói, dù nơi này tốt thế nào cũng không thể cảm thấy vui vẻ được.

Tự nhiên ngồi bên nàng, Liệt Thiên khẽ thở dài nói:

– Chuyện dĩ vãng chúng ta không nói nữa. Bây giờ nàng đã biết ta là kẻ cướp đi tất cả những thứ thuộc về nàng, lòng nàng có hận ta không?

Bạch Như Sương vẻ mặt lạnh lùng, hừ giọng nói:

– Hận ư? Có thể làm gì đây? Đây là nơi của ngươi, ta chỉ là người ở nhờ, cho dù có hận cũng không thể ăn thịt ngươi được, đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Thấy nàng có vẻ kích động, khuôn mặt uy nghiêm của Liệt Thiên hơi ảm đạm, nhẹ giọng nói:

– Nếu ta cho nàng cơ hội báo thù, nàng muốn đánh, nàng muốn mắng thế nào cũng được, nàng sẽ làm sao?

Bạch Như Sương nghe vậy tỏ ra nghi hoặc, giọng không tin tưởng hỏi:

– Ngươi mà tốt thế sao, ngươi tưởng ta là đứa trẻ con ba tuổi à.

Liệt Thiên cười cười đáp lại, cất tiếng:

– Ta sẽ ngồi ở đây, mặc nàng dùng mọi cách báo thù, ta đều không đánh trả, không tin thì nàng cứ thử một lần đi.

Bạch Như Sương hoài nghi nhìn hắn, vừa giơ tay phải lên, vừa hỏi:

– Ngươi thật không đánh trả, cũng không tránh né phải không?

Liệt Thiên chỉ gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn nàng, vẻ mặt rất bình thản.

Thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như Sương lộ lên chút phức tạp, tay phải giận dữ vung lên như điện đánh ra một chưởng, chớp mắt đã đến đỉnh đầu của Liệt Thiên. Nhưng chỉ còn cách một sợi tóc lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn Liệt Thiên.

Giữa im lặng, hai người nhìn nhau, không ai biết giữa họ có tình cảm thế nào. Chỉ im lặng trầm mặc, một không khí tĩnh lặng ngăn cách giữa hai người.

– Sao bỗng nhiên dừng tay, chỉ cần nàng tàn nhẫn một chút, là đã có thể báo thù được rồi.

Liệt Thiên bình thản phảng phất như là nói về người khác, hoàn toàn không lưu tâm.

– Với tu vi hiện tại của ta, cho dù có khôi phục lại mạnh mẽ như trước kia thì cũng chẳng thể giết được ngươi, thế thì hà tất phải như vậy. Đã không có cách nào để trả thù, ta đành chọn cách bỏ qua, làm như vậy chí ít ngươi sẽ phải nợ ta suốt đời, như vậy là đủ rồi.

Giọng nói điềm tĩnh. Vào lúc này, Bạch Như Sương như trở thành một con người khác, tất cả bao nhiêu thù hận đều tan biến hết.