Chương 504 - Thần kì sơn phong (Ngọn núi thần kỳ)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Đúng ngay lúc ấy, khí chí dương cực dũng mãnh đó đang tiến nhập đột nhiên ngưng lại, trong não của Kiếm Vô Trần chỉ nghe vang lên âm thanh to lớn động trời, tiếp đó lập tức xuất hiện vô số hình ảnh, một đoạn kí ức khiến người kinh sợ xuất hiện trong đầu hắn.

Đứng yên giữa không trung, lúc đó Kiếm Vô Trần như lạc mất linh hồn rồi, không hề cảm thấy được điều gì xung quanh, toàn thân chìm đắm trong đoạn hồi ức đó. Bên ngoài thân thể, khí âm dương hai màu xanh đỏ bắt đầu giảm dần, mây u ám trên trời cũng tan loãng, vầng thái dương rực rỡ lại xuất hiện rọi chiếu dãi đất vàng.

Dưới mặt trời nóng rực, ánh tím trên toàn thân Kiếm Vô Trần bắt đầu biến đổi, không lâu sau đã biến thành ánh đỏ tím, mặt ngoài lại xuất hiện vô số những pháp chú, phảng phất giống những đóa hoa sáng như ngọc, trôi nhẹ giữa biển nắng.

Đang trầm mặc, Kiếm Vô Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quang mang đỏ tím xuất hiện trong mắt, cất tiếng cười cuồng ngạo. Khí thế toàn thân bất ngờ tăng lên, tựa hồ chỉ trong chớp mắt, tu vi của hắn đã tiến thêm một bước dài.

Kiếm Vô Trần mười phần bá đạo kiêu hùng nhìn thiên địa, cất tiếng:

-Từ giờ trở đi, thiên hạ là của ta. Thần cung nhất hiện, vạn vật quy tòng!(1). Ha…ha…Cuối cùng ta cũng đã quay lại rồi. Lục Vân, Duyên Diệt, các ngươi hãy đợi đấy, lần này ta nhất định không thể thua nữa.

Tiếng cười cuồng ngạo làm cho mặt đất rung chuyển, vô số cơn lốc cuốn tung bụi trần bay trong không gian, hình thành chín luồng lốc xoáy trên cao nguyên đất vàng, tựa như chín con rồng vàng.

Giây lát sau, Kiếm Vô Trần bình tĩnh trở lại, ánh mắt quét khắp bốn phía, cuối cùng dừng lại ở phía dưới, khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười âm lạnh đắc ý.

Hai tay lập tức vòng lại, Kiếm Vô Trần chuyển mình vút lên không trung, hai quang mang một tím một đỏ giống như hai cánh chim đang bay, phát xuất ra ngàn vạn quang mang theo sự xoay tròn của hắn nhìn như hai cánh quạt cùng với thân thể hắn thẳng đứng trên mặt đất. Lúc này, trên tầng không cao nguyên, hai cánh màu đỏ và tím giang rộng như mây, ánh sáng che phủ cả mặt trời tạo nên một cảnh tưởng tượng kỳ lạ hiếm thấy trên thế gian.

Đang xoay tròn, thân thể Kiếm Vô Trần được dòng khí mạnh mẽ, sắc bén như kiếm đưa xuống mặt đất rất nhanh. Chỉ trong giây lát chỉ còn hai cánh tím đỏ còn xuất hiện trên tầng không mà thôi.

Mặt đất bắt đầu rung lên, vô số bụi trần cuộn bay lên không trung, theo sự xoay chuyển không ngừng của dòng khí bắn ra xa xa. Nửa ngày sau, giữa vùng cao nguyên đất vàng xuất hiện một cái động to lớn tối đen.

Không bao lâu sau, cả cao nguyên yên tĩnh trở lại như cũ, chỉ xuất hiện thêm một cái động rất to và sâu. Kiếm Vô Trần lúc này đã thu lại khí thế mạnh mẽ của mình, đang ở sâu trong động, linh thức truy xét tình huống ở nơi đây. Thông qua quan sát và linh thức truy tìm, Kiếm Vô Trần phát hiện được dưới đáy động có một kết giới yếu nhược đang che giấu hào quang lấp lánh.

Hạ mình xuống trên kết giới, Kiếm Vô Trần thấy rất rõ đó là một kết giới màu xanh lam đường kính khoảng năm trượng, bên trong kết giới quang mang xanh đỏ đan xen mờ hiện, thấy lờ mờ bên trong có một thạch đài trên mặt khắc nhiều phù chú.

Trầm tư cả nửa ngày, Kiếm Vô Trần từ từ đưa tay phải ra, từ lòng bàn tay một luồng lửa sáng rực bay lên hóa thành hỏa long, toàn thân hỏa long xoay tròn bốn phía bảy vòng rồi biến thành một quang phù(2) hình rồng lẳng lặng ấn lên bề mặt kết giới đó.

Quang phù màu đỏ gặp phải kết giới xanh lam, tại điểm chạm nhau hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng ngàn vạn màu sắc rọi chiếu không gian u ám xung quanh. Giây lát, quang phù hình rồng dần dần sáng lên, cuối cùng biến thành một cái châm bạc mạnh mẽ khai phá kết giới màu xanh lam. Kết giới vừa bị phá, một dòng khí cường đại xông thẳng lên trời, chớp mắt đã hình thành một cột khí đường kính lớn hơn trăm trượng, dễ dàng chấn bay Kiếm Vô Trần khỏi hang sâu, vút thẳng lên bầu trời.

Kiếm Vô Trần lập tức điều chỉnh lại chân nguyên trong cơ thể, hòng thoát khỏi lực trói buộc đó. Nhưng chỉ mới thử qua một lần, hắn liền phát hiện ra lực này rất mạnh, với thực lực của hắn bây giờ cũng không thể nào thoát khỏi được. Lòng hắn liền cảm thấy sợ hãi, không biết làm sao. Kiếm Vô Trần đành thuận theo tự nhiên bay thẳng lên trời rồi toàn thân mới dần dần khôi phục tự do.

Thoát khỏi lực trói buộc, toàn thân Kiếm Vô Trần lấp lánh hào quang, lại đáp trở xuống mặt đất. Chỉ giây lát, tình cảnh trước mắt khiến người phải trợn mắt há miệng kinh hãi vô cùng.

Cái động to và sâu hun hút đã biến mất, trước mắt là một ngọn núi kì lạ đang từ trong động nhô lên rất nhanh. Trên đỉnh, thạch đài hình tròn đó trong khi đang nhô cao cũng từ từ to lên. Chớp mặt thạch đài đã có đường kính quá trăm trượng, mặt trên bằng phẳng.

Ngọn núi vẫn không ngừng nhô cao, từ xa nhìn lại mới thấy thật kì lạ và đặc biệt, bởi vì ở chính giữa ngọn núi là một cái động sâu, giống hệt giếng sâu thăm thẳm. Trong lúc ngọn núi càng ngày càng nhô cao và to ra, miệng động chốc chốc lại phun ra những đám mây mù xanh đỏ đan xen nhau. Vách núi bốn phía dựng đứng, người tầm thường khó mà trèo lên được. Thật là một ngọn núi kỳ lạ to lớn nhất thế gian.

Bay lên không trung, Kiếm Vô Trần run sợ nhìn mọi chuyện. Đối với sự kì diệu của đất trời, trong lòng hắn cảm thấy kinh hoàng vô cùng. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được vì sao kết giới màu xanh lam bị phá lại xuất hiện cảnh tượng kinh hãi như vậy, thật ra bên trong còn ẩn chứa bí mật gì? Kiếm Vô Trần mãi suy nghĩ mà vẫn không tìm ra được manh mối nào, vô tình quay đầu lại thì phát hiện ra ngọn núi đã thôi không còn nhô cao nữa, cả ngọn núi nguy nga ngạo nghễ giữa không trung.

Phi thân dọc theo vách núi nhanh chóng lên tới trên đỉnh, bất giác tầm mắt Kiếm Vô Trần mở rộng ra khắp bốn phía. Ngọn núi này cao khoảng ngàn trượng, đỉnh núi nhô lên giữa biển mây, ở chính giữa lại là một cái động sâu đường kính miệng khoảng ba mươi trượng, trên mặt động có sương mù xanh đỏ tụ lại, dường như có chứa huyền cơ bên trong.

Bốn phía miệng động là bốn thạch đài to cả trượng, cách đều nhau. Các thạch đài ửng lên hai màu xanh đỏ, phía trên khắc bốn chữ “Âm, Dương, Cực, Địa”. Ngoại vi của thạch đài là một bình đài hình tròn, phương viên khoảng một dặm, có thể chứa được cả ngàn người.

Tiếp cận với bốn thạch đài, Kiếm Vô Trần bất ngờ phát hiện trên thân từng thạch đài đều có khắc một đoạn văn tự. Nối kết những đoạn văn tự này lại thành ra một bản văn tự thuật hoàn chỉnh lưu lại một phần bí mật tuyệt đối của chỗ này. Đi quanh đỉnh núi một vòng, ánh mắt Kiếm Vô Trần sáng lên, miệng cười lên thâm hiểm, đưa tay xóa hết những dòng chữ, như vậy bí ẩn của đỉnh núi thần kỳ này chỉ còn một mình hắn biết được mà thôi.

Lắc đầu ngắm nhìn động sâu thẳm, rồi nhìn đến làn sương mù xanh đỏ đó, Kiếm Vô Trần nhếch miệng cười, khuôn mặt có vẻ âm trầm đáng sợ. Ngay lúc đó, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, mắt ánh lên huyết mang tà mị, vẻ sắc bén và độc ác lặng lẽ lóa lên trong mắt hắn.

Giây lát, khuôn mặt Kiếm Vô Trần mất đi vẻ âm trầm, hắn bước đến gần thạch đài có khắc chữ “Dương”, chần chờ một lát, cuối cùng bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên thạch đài.

Kiếm Vô Trần tĩnh tọa trên thạch đài, toàn thân lóe lên tử mang, rồi lập tức chuyển thành một màu đỏ tươi của máu trông thật chói mắt. Khi quang mang đỏ tươi vừa xuất hiện, toàn thân Kiếm Vô Trần ánh lửa bốc cao, ngọn lửa chí cường chí thánh vây phủ bên ngoài thân thể Kiếm Vô Trần, không ngừng thiêu đốt thân thể hắn đang hấp thụ khí dương cương xung quanh.

Ban đầu, ngọn lửa màu đỏ tươi đó chỉ bao phủ quanh thạch đài, nhưng thời gian càng trôi qua, ngọn lửa càng ngày càng lớn, quang mang rực rỡ nhuộm màu đỏ toàn đỉnh núi, thậm chí cả tầng mây cũng bị nhuộm màu.

Đột nhiên, toàn thân Kiếm Vô Trần run lên, một ảo ảnh từ thân thể hắn xuất ra, rồi yên tĩnh dừng lại ngay trên đầu hắn cách khoảng một trượng, lại đột nhiên thành hình một ông lão uy nghiêm toàn thân màu hồng. Sau khi ông lão đó tách ra khỏi Kiếm Vô Trần, liền bay thẳng lên trời, như muốn phá mây bay lên. Khi vừa được khoảng mười trượng, thân ảnh đó lại bất ngờ dừng lại, ánh mắt đỏ rực lóe lên chút cừu hận. Sau một lúc lâu nghiên cứu, ông lão lại từ từ hạ mình xuống ngay trên thân Kiếm Vô Trần.

Toàn thân Kiếm Vô Trần lại rung lên, đôi mắt hắn đột nhiên mở to, trong mắt có hai quang ảnh đỏ tím đan xen lẫn nhau, từng bước từng bước dung họp lại. Không bao lâu sau đó, toàn thân Kiếm Vô Trần tử mang bộc phát mạnh mẽ, ánh đỏ rực rỡ. Toàn thân hắn toát lên vẻ cuồng ngạo có mấy phần bá đạo, lại có vẻ uy mãnh và mấy phần âm độc.

Kiếm Vô Trần cười lớn một tiếng, rồi bay vọt lên cao, toàn thân loang loáng ánh đỏ và tím, ngọn lửa bập bùng bao quanh người, trông hắn tựa như một vị bá chủ thật ngông cuồng, hoang dã.

Linh khí trên đỉnh núi hội tụ lại, mang linh lực dương cương biến thành những mảnh tinh vân thấm đẫm thân thể hắn. Trong mây, gió lốc thành cột, theo cái khua tay bất chợt của Kiếm Vô Trần, ba cột khí lấp loáng ba màu đỏ, xanh, tím chớp mắt đã hợp nhất, hình thành một cột sáng ba màu rẽ mây phá không, kết nối mặt đất với bầu trời.

Lúc đó, cả mặt đất bị chấn động mạnh, vô số những cao thủ trong nhân gian đều cảm nhận được một luồng khí tức thật đáng sợ, liên tục nhìn về hướng này.

Thu lại khí tức mạnh mẽ, Kiếm Vô Trần bất chợt cảm thấy không ổn thỏa, không nhịn được đảo mắt một vòng, toàn thân bay lên giữa không trung.

Quan sát tình hình xung quanh một lượt, không thấy một tay cao thủ nào đến, Kiếm Vô Trần mới cảm thấy an tâm từ từ đáp xuống. Bay quanh đỉnh núi một vòng, Kiếm Vô Trần tung Huyết Hà đồ ra, thúc động nó biến thành một lưới sáng, không những có thể phòng ngự được, mà cũng có thể niêm ấn toàn bộ khí tức của ngọn núi, tránh bị người khác phát hiện.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ thật tốt, để tránh xảy ra sai sót, Kiếm Vô Trần lại thúc động Thiên Linh thần kiếm phát ra thần long ngũ sắc, phối hợp với sức mạnh của thần kiếm, tạo thành một kết giới phòng ngự thứ hai tự động xoay chuyển bên trong phòng tuyến của Huyết Hà đồ.

Mãn nguyện nhìn mọi thứ xung quanh, Kiếm Vô Trần rút chiếc cung nhỏ tinh xảo trong người ra, ngồi trên đỉnh thạch đài khắc chữ “Dương” bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Thời gian âm thầm trôi qua, ánh mặt trời đã tắt dần, Kiếm Vô Trần đang trầm tư mặc niệm chợt ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo xuất hiện một chút ngông cuồng, miệng cười to nói

-Cuối cùng thì ta đã hiểu rõ, ha…ha… Ta hiểu rồi. Hãy đợi đấy, không lâu nữa, thiên hạ sẽ thuộc về ta ha…ha…

Tiếng cười đắc ý chìm dần trong ánh hoàng hôn, rồi biến mất trong gió. Từ lúc này đây, Kiếm Vô Trần bắt đầu đã có biến chuyển, nhưng kết quả cuối cùng có như sở nguyện hay càng làm hắn khó chịu, hắn hoàn toàn không biết được. Có lẽ như lời hắn nói, điều đó thật hoàn mỹ, nhưng không biết những người khác có cho điều đó thật hoàn mỹ không?