Chương 914 – Thất hải tình huống (Tình huống bảy hải)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Hải Tây Lý cười đáp:

– Hải vực chỉ là một danh từ giả định, cả một vùng biển mênh mông không bờ bến được phân chia thành bảy khu vực, chia ra làm Đông Nam Tây Bắc bốn hải, cùng với Hồng, Hắc, Tử ba hải. Vài ngàn năm trước, bốn hải luôn luôn chống đối với ba hải, có thể so như một chính một tà. Hiện nay, ông chủ Tây hải chúng ta là Cuồng long Liễu Thiên Hoa quyết định thống nhất bốn hải, tập trung sức mạnh bốn hải, lập tức quét sạch ba hải tà ác, để thật sự thống nhất Hải vực. Vì thế, chúng ta mới phát động xâm lược Đông hải và Bắc hải, dự tính trước hết chinh phục hai nơi có thực lực yếu nhất này, sau đó mới thu thập tiếp Nam hải có thực lực mạnh nhất.

Đã hiểu rõ đại khái tình cảnh của Hải vực, Diệp Tâm Nghi đổi sang chuyện khác cất giọng hỏi:

– Ngươi sinh sống trong Hải vực, có bao giờ nghe đến tên Thiên Uy lệnh chưa?

Hải Tây Lý lắc đầu đáp:

– Chưa từng, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe ai nói đến cả.

Diệp Tâm Nghi mơ hồ lên tiếng:

– Nghe nói vật này ở Hải vực, vì sao ngươi chưa từng nghe đến vậy?

Hải Tây Lý kiên định trả lời:

– Quả thật, ta không lừa ngươi.

Diệp Tâm Nghi nghe vậy hơi thất vọng, tiện thể lên tiếng:

– Vật đó ngươi không biết, vậy trong Hải vực có người nào kiến thức rộng rãi thông hiểu tất cả mọi chuyện của Hải vực không?

Hải Tây Lý kinh dị nhìn nàng, chần chừ rất lâu mới nói:

– Có, nhưng ta không muốn cho ngươi biết.

Diệp Tâm Nghi thất rất kỳ lạ, hỏi tới:

– Vì sao không muốn cho ta biết, ngươi không phải muốn làm bạn hữu với ta sao? Nếu đã là bạn hữu, hẳn phải đối đãi chân thành với nhau.

Hải Tây Lý lắc đầu đáp:

– Ta không cho ngươi biết cũng là chuyện tốt cho ngươi. Bởi vì người ngươi muốn tìm là một người cổ quái vô cùng, đáng ghê tởm vô cùng, tà ác vô cùng. Mỗi người đi tìm hắn hỏi chuyện gì, đều phải thỏa mãn một điều kiện vô cùng xấu xa. Ta sợ ngươi gặp hắn, sẽ khiến ngươi hư cả chủ ý của mình.

Lúc lắc đầu bật cười, Diệp Tâm Nghi nói:

– Đa tạ lòng tốt của ngươi, điều này ngươi có thể yên tâm, không có người nào dám gây điều bất lợi cho ta dễ dàng được. Bây giờ ngươi cho ta biết, người đó ở đâu, ta và những người đi theo phải đi tìm ở đâu?

Hải Tây Lý nhìn khuôn mặt tươi cười mỹ lệ của nàng, giọng lo lắng nói:

– Ngươi quả thật không sợ, phải đi sao?

Diệp Tâm Nghi thôi cười, vẻ mặt kiên cường trả lời:

– Đúng thế, chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta, cho dù là thế nào cũng cần phải hoàn thành.

Hải Tây Lý thấy vậy, lắc đầu thở dài lẩm bẩm nho nhỏ:

– Nếu là như vậy, ta sẽ cho ngươi biết. Người đó tên là Thất Tà Thiên Quân, đang ở Thiên Tà lĩnh, ở biên giới giữa Tây hải, Bắc hải và Hồng hải. Trong phương viên vài trăm dặm chỉ có một ngọn núi, nơi đó không người nào dám ngang nhiên đến gần.

Diệp Tâm Nghi thấy vẻ mặt hắn như thế, không khỏi cất giọng ôn nhu:

– Đa tạ ngươi, Hải Tây Lý, ta sẽ nhớ ngươi.

Ngẩng đầu, Hải Tây Lý nhìn nàng, ánh mắt nồng nhiệt dặn dò:

– Nhớ cẩn thận, hy vọng ngươi sẽ bình an vô sự.

Diệp Tâm Nghi hiểu rõ tâm tư của hắn, nội tâm đau khổ cười cười, ngoài miệng lại nói:

– Được, ta sẽ nhớ cuộc gặp gỡ hôm nay giữa hai chúng ta. Cáo từ, hy vọng còn có thể gặp lại được ngươi.

Diệp Tâm Nghi không chút lưu luyến xoay người bỏ đi, nàng không muốn cho Hải Tây Lý quá nhiều cơ hội để tránh khiến hắn phải thương tâm sau này.

– Chờ một chút, ngươi còn chưa cho ta biết ngươi tên là gì?

Nhìn theo bóng dáng rung động lòng người đó, Hải Tây Lý mở miệng hỏi với theo.

Diệp Tâm Nghi hơi dừng lại một chút, vẫn quay lưng về phía Hải Tây Lý trả lời:

– Lần gặp tới ta sẽ cho ngươi biết.

Dứt lời liền rời đi, tự nhủ trong lòng:

– Đáng tiếc không có lần sau …

Quay lại đến nơi tụ hội trước kia, mấy người Lăng Thiên đã tề tụ đông đủ, mọi người đều nhìn nàng, vẻ mặt mơ hồ cười cười.

– Tâm Nghi, có hỏi được chuyện Thiên Uy lệnh không?

Bạch Quang thân thuộc với nàng nhất, vì thế là người thích hợp nhất để cất tiếng hỏi.

Bật cười tự nhiên, Diệp Tâm Nghi nói:

– Có một chút, nhưng còn phải đi tìm một người …

Nghe xong những lời nàng thuật lại, Lăng Thiên nói:

– Nếu đã có được tin tức, thế thì chúng ta liền rời khỏi đây đi về Thiên Tà lĩnh.

Nói rồi một mình đi trước, dẫn chín người đi tìm Thiên Tà lĩnh.

————————————————————————————————————————————–

Thế giới ở đáy biển, trăm ngàn kì quái. Các loại cá lượn tới lượn lui, hệt như dải băng vắt ngang trời, quanh quẩn trong nước biển.

Ngồi trên đỉnh một tảng đá to lớn nhô lên đột ngột, Kiếm Vô Trần nhìn cá biển lưu động bốn bề, vẻ mặt lộ chút ưu phiền mất kiên nhẫn.

Đã đến Hải vực được một ngày, vào lúc mới đến, Kiếm Vô Trần phát hiện bản thân không thể nào thích được nơi này.

Nguyên nhân rất đơn giản, nước biển hạn chế năng lực của hắn, khiến hắn khi đối diện với Sở Hoài Dương rõ ràng không chịu nổi được một chiêu.

Vì thế, trong lòng hắn giận dữ không thôi, nhưng hắn che giấu rất sâu, khuôn mặt lạnh nhạt.

– Không cần phải nóng nảy, muốn thành đại sự hẳn phải nắm được thời cơ tốt nhất.

Cách đó vài trượng, Sở Hoài Dương thích thú ngắm nhìn cá đang bơi, vẻ mặt tươi cười đầy tự phụ.

Kiếm Vô Trần lườm hắn không được vui, bất mãn nói:

– Trước đây ngươi đã từng nói với ta, cho rằng ngươi có thực lực cực mạnh gì đó. Nhưng xem ra hiện tại ngoài những binh tôm tướng cá ra, căn bản không có người nào coi cho được.

Sở Hoài Dương cười đáp:

– Còn chưa hiểu rõ, đừng nên vội vàng kết luận. Ta đã muốn lấy lại Nam hải, đã chuẩn bị hơn ngàn năm, thực lực tự nhiên không phải chỉ có như trước mặt đây.

Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:

– Lời này ngươi nói với ta là có ý gì đây? Bây giờ ngươi còn chưa cho ta biết, tiếp theo chúng ta phải làm điều gì, ta cũng không muốn ngồi mãi nơi đây.

Sở Hoài Dương cười lên tiếng:

– Bây giờ chúng ta cần làm chính là chờ đợi cơ hội, đợi khi Tây hải thu thập được Đông hải và Bắc hải rồi, sau đó phát động công kích Nam hải. Đến lúc đó, ta liền có thể lợi dụng cơ hội đoạt lại quyền lợi thuộc về bản thân ta.

Kiếm Vô Trần nghe vậy, hậm hực nói:

– Hy vọng thời điểm đó đến sớm, ta mới có thể ngồi chờ được đến lúc đó.

Sở Hoài Dương an ủi:

– Đừng nóng, ngươi cần phải học sự chậm rãi để tỉnh táo. Bây giờ nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ta có thể nói chuyện bốn hải với ngươi,biết đâu ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.

Kiếm Vô Trần lạnh nhạt nói:

– Phải vậy chăng, vậy ngươi là ai hãy nói ra đi, xem có thể khiến ta cảm thấy hứng thú được không?

Sở Hoài Dương bật cười thần bí, giọng nhẹ nhàng lên tiếng:

– Hải vực có bảy hải, điểm này ngươi đã biết rồi. Nhưng trong bảy hải, những đặc điểm lớn nhất của từng hải ngươi lại không biết.

Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi lay động, gật đầu đáp:

– Điều này đúng là ta còn chưa biết, ngươi nói rõ ra xem.

Thấy hắn chủ động mở lời, Sở Hoài Dương cười nói:

– Được, hãy nói về bốn hải trước. Đầu tiên, Đông hải do bởi vật trấn cung đã mất nhiều năm, bọn họ từ rất mạnh mẽ trước đó, chuyển thành rất yếu ớt như hiện nay, thực lực không bằng một nửa của Nam hải. Đông hải có thể duy trì đến nay, cũng là nhờ ba hải Nam Bắc Tây lưu tình mà thôi. Trước đây, Phi Ngư quân đoàn của Đông hải vang danh bốn hải, hiệu xưng là đệ nhất quân đoàn của bốn hải, đáng tiếc bây giờ đã không còn tồn tại nữa.

Kiếm Vô Trần nghe rồi, cau mày nói:

– Sự suy tàn của Đông hải cho là có quan hệ với vật trấn cung, như vậy có phải là quá hảo huyền không?

Sở Hoài Dương cười nói:

– Điều này ai biết được, dù sao nó cũng đã suy tàn. Được rồi, không nói đến Đông hải, chúng ta quay sang Bắc hải. Trong bốn hải, Bắc hải mãi mãi là nơi yếu nhất, cho dù là mấy ngàn năm trước hay là như bây giờ, nơi này trước chưa bao giờ hưng vượng, chỉ có thể xem như thủ được thành trì thôi. Ở Bắc hải, bọn họ nắm giữ Ngạc Ngư quân đoàn, sức chiến đấu rất mạnh, nhưng tốc độ hơi chậm, vì thế phòng ngự rất tốt nhưng không đủ sức tấn công.

Kiếm Vô Trần nhíu mày, nghi hoặc nói:

– Ngươi nói đến đặc điểm lớn nhất, hay chỉ mỗi phương diện sức chiến đấu? Còn những phương diện khác không lẽ chẳng có chỗ nào đáng để bàn tới chăng?

Sở Hoài Dương đáp:

– Có, nhưng ta chỉ nhìn sự vật thông qua những điểm quan trọng đại cục, không lý đến năng lực cá nhân. Ngoại trừ thiên tài như Hàn Ngọc Dương, những người còn lại ta không để vào trong mắt.

Thấy vẻ mặt hắn tự phụ như vậy, Kiếm Vô Trần không muốn tranh cãi thêm với hắn về điều này, chuyển sang chuyện khác:

– Đông hải và Bắc hải có thể nói là không đáng gì, bây giờ ngươi hãy nói về Tây hải và Nam hải đi.

Sở Hoài Dương đáp:

– Tình hình Tây hải ngược lại với Đông hải, trước đây bọn chúng không mạnh mẽ, nhưng từ cung chủ đời trước lên ngôi, Tây hải chuyển đổi sách lược, toàn lực chỉnh đốn chuyện quân, chỉ trong một thời gian khá ngắn đã tổ chức được một quân đoàn to lớn, hiệu xưng là Cuồng Sa quân đoàn, trong đó có một vạn năm ngàn con cá mập điên cuồng, được xưng tụng là đệ nhất trong bốn hải. Hiện nay, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa cũng là một tên có dã tâm bừng bừng, hắn là người kiêu ngạo mà lại tự phụ, vì thế mới phát động chiến tranh xâm lược đối với Đông hải và Bắc hải. Còn về Nam hải, có một số chuyện ngươi đã biết, ta sẽ cho ngươi biết về Hải Báo quân đoàn của Nam hải, quân đoàn này chỉ đứng sau Tây hải mà thôi.

Kiếm Vô Trần nghe đến đây, không hiểu hỏi lại:

– Ngươi nói những chuyện này rồi, ta còn không thấy được chuyện gì đáng cả, những chuyện này có tác dụng gì với ta đây? Lại nữa, ngươi nói quá đơn giản, ta nghe xong càng thêm mù mờ, điểm này có ý nghĩa thế nào đây?

Sở Hoài Dương cười đáp:

– Những điểm này ngươi chỉ cần hiểu đại khái mà thôi, dù sao ngươi cũng đâu tính ở lại đây lâu dài. Thêm nữa, nếu quả thật có điều gì không rõ, ngươi cũng có thể hỏi trực tiếp ta được rồi.

Thấy hắn đáp như vậy, Kiếm Vô Trần cũng không nói thêm, điềm nhiên lên tiếng:

– Được, chuyện này dừng ở đây được rồi, ngươi tiếp tục kể những chuyện của ba hải còn lại đi.

Sở Hoài Dương đáp:

– Ngoại trừ bốn hải, Hồng hải, Hắc hải và Tử hải tương đối quỷ quái dị thường, hoàn cảnh của bọn chúng khắc nghiệt hơn so với bốn hải, luôn đưa mắt rình rập bốn hải, muốn nắm lấy. Theo ta biết được, Hồng hải và Tây hải, Bắc hải lân cận nhau, trong khu vực thống trị có núi lửa phun thường xuyên, phun ra nham thạch đỏ hồng phát sáng, chiếu rọi khiến nước biển lân cận đỏ hồng, vì thế có tên là Hồng hải. Ở nơi đó, những thành viên của Hải tộc tùy lúc có thể gặp phải nguy hiểm, vì thế giữa bọn chúng lạnh lẽo tàn khốc, do đó bọn chúng lạnh nhạt vô tình, hung tàn bạo liệt nhất trong bảy hải. Khu vực Hồng hải còn xa mới có thể so sánh với bất cứ nơi đâu trong bốn hải về sự rộng rãi, không có nhiều loại hải tộc ở nơi đó, nhưng lại có tính tình hung tàn, trong đó cá mập hổ thiện nghệ tấn công là chủ yếu, lại có Hổ Sa quân đoàn, số lượng chưa tới ba ngàn nhưng sức chiến đấu thật kinh người.

Kiếm Vô Trần nghe vậy nghĩ đến một điểm đáng ngờ, hỏi tới:

– Nếu như số lượng thành viên hải tộc của Hồng hải không nhiều, thế làm sao bọn chúng có thể chống lại bốn hải, lẽ nào chỉ nhờ vào ba ngàn con cá mập hổ mà được chăng?