Chương 324 - Thần Tích Thiên Thành

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Nghe xong, chúng nhân dưới đài một phen kinh hô, hiển nhiên lời Vô Quy đạo trưởng nói ra khiến tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Trần Ngọc Loan là nhân vật như thế nào, chưa ai nghe nói đến, hoặc có một số người biết nhưng chắc chắn không nhiều. Do đây là quyết định ngoài ý liệu của mọi người nên tất cả đều chú ý nhìn lên tế đài, ai ai cũng muốn nhìn cho rõ Trần Ngọc Loan là nhân vật ba đầu sáu tay nào.

Bước lên trước ba bước, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng lên tiếng:

– Chào mọi người, tôi là Trần Ngọc Loan. Có lẽ mọi người đều đang rất kinh ngạc, tại sao tôi là một a đầu chưa ai biết đến mà lại có thể trở thành minh chủ của Trừ Ma liên minh, trong đó chắc là có duyên cớ gì đó. Thật ra trong chuyện này quả thật có một số nguyên nhân. Thứ nhất, do sự chiếu cố của hai vị minh chủ tiền nhiệm nên tôi luôn được đi theo họ để học hỏi mọi việc. Thứ hai, do sự xuất hiện của một người tên là Truy Mộng đã khiến tôi gặp được vô số kỳ ngộ, cho nên hôm nay tôi mới có thể đứng tại đây. Thứ ba, đó là vì tôi nhận thấy mình phải có trách nhiệm vì sự hòa bình của Nhân gian. Chỉ khi sẵn sàng gánh vác trách nhiệm thì chúng ta mới có dũng khí đối mặt với các thế lực tà ác, đồng thời không ngừng duy trì nó đến cùng. Hơn nữa, cũng chỉ có vậy thì chúng ta mới có dũng khí đứng lên, vì nền hòa bình của Nhân gian mà cống hiến một phần tâm lực.

Tôi biết mình còn ít tuổi và cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng hôm nay tại đây, tôi có thể nói với mọi người trên thế gian rằng, bản thân mình có một trái tim đầy trách nhiệm đối với việc trảm yêu trừ ma, còn những khiếm khuyết khác tôi có thể học hỏi dần dần. Tuy nhiên, tôi tin rằng mình có thể khuất phục mọi khó khăn, chiến thắng tà ác, đón chào một tương lai tươi sáng. Tôi không biết nói những lời hay ý đẹp, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi. Nếu mọi người ủng hộ tôi, ủng hộ Trừ Ma liên minh, xin hãy chung sức với tôi, còn nếu mọi người không ủng hộ thì cũng không sao, bởi vì quyết tâm này vĩnh viễn nằm trong trái tim tôi.

Thanh âm Trần Ngọc Loan rất bình đạm, giống như một tiếng đàn du dương nhè nhẹ bay bổng trong gió, khiến cho toàn trường trong phút chốc trở nên tĩnh lặng. Chúng nhân đều đưa mắt nhìn nàng, nhãn thần chuyển từ cười cợt trào phúng thành chấn động và mang vẻ sùng kính. Đây là những lời nói không hoa mỹ, xuất phát từ đáy lòng của một con người chân thật, ai ai cũng dễ dàng nhận ra sự chân thành trong đó. “Lòng trách nhiệm”, ba từ đơn giản, không hoa lệ, không khoa trương, nhưng bên trong bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Đưa mắt nhìn mọi người, cảm nhận được sự im lặng sùng kính, Trần Ngọc Loan bình đạm nói:

– Cám ơn mọi người, tuy rằng không có tiếng vỗ tay nhưng tôi biết trong thâm tâm các vị đều có sự ủng hộ và quan tâm giành cho tôi. Bây giờ tôi xin thổi một khúc tiêu để biểu lộ sự cảm kích, hy vọng mọi người nghe xong có thể thấu hiểu được tấm lòng của tôi.

Nói xong, Trần Ngọc Loan đưa ngọc tiêu lên miệng, một âm thanh kỳ diệu vang lên trong sơn cốc. Mới đầu thanh âm đậm nét chất phác, giống như một cây nhỏ đang lớn lên và mang đầy sức sống. Sau đó thanh âm lại thay đổi thành nhẹ nhàng bay bổng, tựa như cây nhỏ đã phát triển thành một cây đại thụ có thể chịu được mưa gió dập vùi, thể hiện một khí phách hùng hồn. Tiếp theo, tiếng tiêu lại biến đổi giống như gió bão đang nổi lên cuồn cuộn khắp nơi để quật đổ cây đại thụ, trong lúc đó xuất hiện một khí thế hùng hậu từ dưới đất truyền lên, mang theo sự kiên cường và quyết tâm xem nhẹ cái chết, khiến cây đại thụ trong cuồng phong bạo vũ vẫn hiên ngang đứng vững, hoàn toàn không sợ sệt. Đột nhiên cuồng phong đi khỏi, mưa cũng ngừng rơi, mặt đất lại như bình thường, không khí trở nên trong lành.

Lặng lẽ thưởng thức tiếng tiêu, tứ phía một màn yên tĩnh, thời khắc này tất cả mọi người đều như đắm chìm vào trong giấc mộng, ai nầy đều bị cuốn hút sâu sắc bởi tiếng tiêu vang lên một cách hoàn toàn tự nhiên của nàng.

Khi khúc tiêu vừa dứt, chúng nhân định thần nhìn nàng, chỉ thấy Trần Ngọc Loan lăng không đáp xuống tựa như một nàng tiên đang nhảy múa. Vô số đóa hoa chao lượn xung quanh như những ngôi sao phủ kín bầu trời làm nền cho nàng khiến nàng trông như một bách hoa thánh nữ, toàn thân toát ra một thần tình nhu mỳ làm lay động lòng người.

Tiếng vỗ tay cất lên, sau đó là những tiếng hoan hô vang dậy trong sơn cốc, tất thảy chúng nhân đều hô to tên Trần Ngọc Loan. Lúc này hình ảnh của nàng đã khắc sâu trong lòng mọi người có mặt ở Phục Long cốc. Sự chân thật cùng hình ảnh mỹ lệ của nàng từ đây sẽ truyền khắp thiên hạ. Từ hôm nay về sau, cái tên Trần Ngọc Loan sẽ vang dậy trong giới chân tu. Lúc này nàng giống như một vị thần tiên, khiến cho mọi người hiện diện tại đương trường đều chấn động dữ dội.

Nhìn tất cả những hình ảnh này, Quy Vô đạo trưởng cảm khái nói:

– A đầu này đúng là trời sinh làm mê hoặc người ta, chỉ có mấy lời đơn giản và một khúc tiêu đã cảm phục được những người này. Ta thật sự cảm thấy không thể tin được! Sớm biết như vậy, ta đã không phải cực khổ dạy a đầu cách ăn nói như thế nào nữa, làm uổng phí tâm lực của ta.

Văn Bất Danh cười nhẹ:

– Tuy là vậy, nhưng những biểu hiện lúc nãy của a đầu cho thấy một phen công phu của ông không uổng phí, đây cũng là công lao của ông mà.

Vô Quy đạo trưởng chậm rãi lắc đầu:

– Ông nói sai rồi, a đầu này rất bướng bỉnh, hoàn toàn vứt bỏ những lời ta đã dạy. May là rất thành công, điều này cũng an ủi ta rất nhiều. Được rồi, đừng nói nữa, thời khắc đến rồi, nên nhắc a đầu tế trời thôi.

Dứt lời môi khẽ máy động, truyền âm đề tỉnh Trần Ngọc Loan.

Quay đầu lại mỉm cười, Trần Ngọc Loan giơ hai tay lên cao làm cho mọi người xung quanh đồng thời im lặng trở lại, sau đó nàng nhìn chúng nhân, cười nhẹ nói:

– Đa tạ, đa tạ sự khích lệ của mọi người! Hiện tại thời gian đã đến, Trừ Ma liên minh chính thức bắt đầu lễ tế thiên, khi tế thiên xong, đại lễ khai phái ngày hôm nay coi như hoàn tất. Đến lúc đó, những vị tiền bối trong tu chân giới và những huynh đệ tỷ muội quan tâm đến Trừ Ma liên minh, tất cả đều có thể gia nhập với chúng tôi. Sau này mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực, sớm ngày khu trục bọn tà ma, khôi phục lại nền hòa bình cho Nhân gian.

Trong lúc mọi người còn đang hoan hô, Trần Ngọc Loan trở lại tế đàn. Thu lại nụ cười, nàng nghiêm trang dâng hương hành lễ tế thiên, xung quanh là chín vị cao thủ của Trừ Ma liên minh đứng thành hình cánh quạt. Mọi người thần tình nghiêm túc tập trung trước tế đàn khấn vái.

Nhìn vào nghi lễ cử hành tế thiên, toàn thân Trần Ngọc Loan phát ra một cỗ khí chất thần thánh bất khả xâm phạm. Thân ảnh nàng nhè nhẹ bay lên với thanh quang đại thịnh, đồng thời phát ra vô số phù chú thần kỳ. Điều kỳ diệu nhất là các phù chú này đều chiếu vào lá đại kỳ của Trừ Ma liên minh, cuối cùng hội tụ lại thành một con phượng hoàng đang tung cánh.

Trông thấy hình ảnh như vậy, chúng nhân đương trường bao gồm cả Vô Quy đạo trưởng và Văn Bất Danh đều ngơ ngác. Hai người cũng nhìn ra đây không phải là ảo thuật, mọi hành động của Trần Ngọc Loan đều rất tự nhiên, không nhiễm một chút tục khí nào cả, tựa như những truyện thần kỳ trong truyền thuyết. Mọi việc đều đoạt thiên tạo hóa, không ai giải thích được một lời nào.

Khi Trần Ngọc Loan đáp xuống đất vào đúng lúc buổi lễ tế thiên hoàn tất, đột nhiên lá Trừ ma đại kỳ ở mặt đó phát ra một âm thanh vang vọng, sau đó bay lên trên không xoay chuyển ba vòng mang theo hào quang tỏa ra sáng chói, cuối cùng từ từ quay lại tế đàn.

Tiếng hoan hô ở bên dưới vang lên, hình ảnh thần kỳ này khiến mọi người kích động tột cùng, tất cả không ngừng kêu lên ba tiếng “Trần Ngọc Loan”. Không khí đương trường khiến toàn bộ đệ tử của Trừ Ma liên minh đều vui mừng ca hát. Quy Vô đạo trưởng nắm chặt tay của Văn Bất Danh, tâm trạng của hai người lúc này thật khó mà miêu tả rõ ràng. Trừ Ma liên minh do họ sáng lập, sau khi chuyển giao cho Trần Ngọc Loan thì mọi việc thần kỳ cứ tự nhiên mà tới, khiến họ làm sao không cao hứng cho được.

Cảm nhận được sự phấn kích và hoan hỷ của mọi người, Trần Ngọc Loan kêu nhẹ một tiếng, thuận tay chụp lấy lá đại kỳ đưa lên cao. Toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm vô thượng, nàng bước lên phía trước trịnh trọng nói:

– Trừ Ma liên minh từ bây giờ chính thức được thành lập, Trần Ngọc Loan tôi xin tuyên thệ nhất định sẽ tận lực phát dương tôn chỉ của liên minh là khu trục tà ma, trả lại hòa bình cho Nhân gian giới. Từ giờ phút này, có trời đất làm chứng, Trừ Ma liên minh chúng ta sẽ từng bước từng bước đi khắp thiên hạ, khiến cho yêu ma quỷ quái phải run sợ.

Tiếng hoan hô lại vang lên lần nữa, mọi người đều kêu vang hai câu “Trừ Ma liên minh” và “ Trần Ngọc Loan”. Khí thế kinh nhân này, ngay cả đại điển thành lập Chính Đạo liên minh cũng không bằng được.

Đột nhiên trong không khí náo nhiệt ồn ào, một thanh âm vang lên:

– Tốt, có hùng tâm tráng chí như vậy, thật đáng tưởng thưởng mấy câu.

Đứng ở trên đài, mười vị cao thủ của Trừ Ma liên minh đưa mắt tìm kiếm một hồi, chỉ thấy giữa không trung một đạo kim quang xẹt đến, bên trên là một quái nhân nửa tăng nửa đạo đang nằm mỉm cười.

Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh đều kinh ngạc hô lên:

– Phật Thánh Đạo Tiên! Đây chẳng phải là vị tán tiên cổ quái nhất trong truyền thuyết hay sao, tại sao ông ta lại xuất hiện tại nơi đây?

Trần Ngọc Loan thấy Phật Thánh Đạo Tiên cái gì cũng một nửa thì không nhịn được cười, thân hình liền bay đến chỗ ông ta, hỏi:

– Nhất Bán Nhất Bán tại sao đến đây? Không phải là biết tôi được làm Minh chủ nên đến để xem đấy chứ. Mau lại đây, tôi đại diện cho Trừ Ma liên minh hoan nghênh ông.

Quái nhân Phật Thánh Đạo Tiên cười nói:

– Ai da! Hiện tại ngươi thật uy phong, nhưng sau này còn phải cố gắng hơn nữa, nếu không, để người ta thay đổi cách nhìn thì sẽ không tốt đâu.

Trần Ngọc Loan tươi cười đáp:

– Tôi biết rồi, nếu ông thích thì tùy nghi đến đây lúc nào cũng được, tôi sẽ cho ông thân phận trưởng lão để cho ông được chút uy phong. Sao nào, đủ thành ý chưa?

Nói xong, nàng nhìn ông ta nháy mắt một cái, dáng vẻ hồn nhiên ranh mãnh.

Quái nhân Phật Thánh Đạo Tiên cười nói:

– A đầu ngươi tâm tư cũng khá, lại muốn rủ rê cả ta nữa sao. Nhưng mà không sao, cái ghế trưởng lão đó cũng không phải là tệ.

Nghe được lời này, Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh đồng thời kinh ngạc, cả hai nhìn nhau một cái rồi đồng thanh lên tiếng:

– Cô nương này thật là thần thông, cả vị đại tiên này mà cũng thỉnh được, e rằng tìm khắp thiên hạ cũng không có được a đầu như vậy nữa đâu.

Nói xong, hai người tươi cười dẫn theo mọi người lên trên nghênh tiếp.

Vừa thấy mặt chúng nhân, Phật Thánh Đạo Tiên nói:

– Không cần phải đa lễ, ta đến đây là vì a đầu này. Còn thân phận của ta, ai biết thì để trong lòng, nếu không biết thì đừng đề cập đến, bằng không ta sẽ đi khỏi nơi này, hiểu không?

Nghe xong, mọi người đều lặng người trong giây lát, Quy Vô đạo trưởng liền đáp:

– Vâng, tiền bối cứ yên tâm, từ nay sẽ không ai đề cập đến nữa. Bây giờ xin thỉnh tiền bối qua bên kia tụ hội, để a đầu hoàn thành những việc còn đang dang dở.

Phật Thánh Đạo Tiên đi đến một bên tế đài ngồi xuống, mỉm cười nhìn ra chân trời.