Chương 900 – Cố nhân cựu tình (Người xưa tình cũ)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người dịch: Diamondismail

Trần Ngọc Loan tiếp lời:

– Đúng thế, chúng ta phải tin tưởng Lục đại ca, huynh ấy nhất định sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Được rồi, không nói đến những chuyện đó nữa, hay là chúng ta suy nghĩ về chuyện Phần Thiên đi cứu người, không biết hiện nay có tin tức gì của Phần huynh đệ không?

Quy Vô đạo trưởng đáp:

– Chuyện này ta đã phái người mật thiết theo dõi, tạm thời còn chưa có tin báo về, hẳn phải chờ thêm nữa.

Hơi hơi gật đầu, Trần Ngọc Loan lại hỏi:

– Còn những phương diện khác, có tin tức gì mới chăng?

Quy Vô đạo trưởng lại đáp:

– Hiện nay, ngoại trừ Văn Bất Danh có thuận lợi ra, những phương diện khác …

Bên ngoài điện, một đệ tử liên minh lúc này tiến vào, lớn tiếng báo:

– Bẩm minh chủ, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Thiên Mục Phong xin gặp.

Trần Ngọc Loan sững sờ, sau đó cười lên tiếng:

– Được, hãy nhanh chóng mời người đó vào.

Người đệ tử kia vâng dạ đi liền, giây lát sau liền xuất hiện một bóng người.

Nhìn thấy Thiên Mục Phong, mọi người trong đại điện thần sắc biến đổi khác nhau. Trong đó Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân, Trần Ngọc Loan vẻ mặt phức tạp, vui mừng và cũng mâu thuẫn.

Quy Vô đạo trưởng tiến lên phía trước nghênh tiếp, hai người nói với nhau vài câu khách sáo, Thiên Mục Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt kích động, miệng nhỏ giọng nói:

– Ngạo Tuyết cô nương, cô nương không việc gì rồi.

Trương Ngạo Tuyết chầm chậm gật đầu, nhỏ giọng đáp lời:

– Đúng thế, đa tạ huynh…

– Đã lâu không gặp, ta rất nhớ đến huynh. Thế nào rồi, gần đây huynh có được khỏe không?

Lâm Vân Phong chủ động tiến lên trước, nhiệt tình vỗ vỗ vai của Thiên Mục Phong, cắt ngang lời của Trương Ngạo Tuyết.

Bật cười khổ sở, Thiên Mục Phong trừng mắt Lâm Vân Phong, mắng:

– Ngươi cứ như thế, phòng ngừa ta cứ như phòng giặc cướp, ngay cả nói một hai câu cũng không được nữa.

Lâm Vân Phong cười ha hả đáp:

– Huynh đừng nói oan uổng cho ta thế, đây là Trừ Ma đại điện, nơi này lắm người nhiều mắt, huynh có điều gì muốn nói với sư tỷ của ta cũng không thể nói nơi đây, có đúng vậy không?

Bật cười bất đắc dĩ, Thiên Mục Phong không nhìn gã nữa, gật đầu chào hỏi mọi người xung quanh, sau đó đến ngồi vị trí trước mặt Quy Vô đạo trưởng.

Phía trên, Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:

– Thiên thiếu hiệp lần này đến đây, có thể nói là mang niềm vui đến.

Thiên Mục Phong hơi không hiểu, hỏi lại:

– Chuyện vui của minh chủ nói là ám chỉ việc Ngạo Tuyết cô nương bình an quay về phải không?

Trần Ngọc Loan cười nói:

– Lẽ nào đây không phải là chuyện vui chăng?

Thiên Mục Phong gật đầu trả lời:

– Không sai, đây đúng là chuyện vui. Nhưng Thương Nguyệt cô nương lại …

Vẻ mặt thê lương, rõ ràng chuyện Thương Nguyệt chết đi đã khiến hắn tự trách rất nhiều.

Trần Ngọc Loan cười tiếp lời:

– Thiên thiếu hiệp chớ tự trách mình, chuyện vui ta nói không chỉ mỗi chuyện Ngạo Tuyết tỷ tỷ bình an vô sự, mà ngay cả Thương Nguyệt tỷ tỷ cũng đã có tin tức.

Thiên Mục Phong nghe vậy chấn động, giọng khẩn thiết nói:

– Cái gì, Thương Nguyệt cô nương cũng có tin tức sao? Tin tức gì vậy, minh chủ nhanh cho ta biết được không?

Trần Ngọc Loan cười đáp:

– Ngày hôm qua, Lục đại ca quay về, đang nói chuyện với mọi người, đột nhiên cảm ứng được tiếng kêu của Thương Nguyệt tỷ tỷ, vì thế vội vàng lên đường tìm kiếm. Bây giờ tạm thời chưa quay trở về, bất quá ta tin tưởng, Lục đại ca nhất định sẽ mang Thương Nguyệt tỷ tỷ quay về.

Thiên Mục Phong rất mừng, quay lại nhìn Trương Ngạo Tuyết, hỏi lại:

– Quả thật vậy sao, Ngạo Tuyết cô nương?

Trương Ngạo Tuyết gật đầu đáp:

– Đúng thế, Lục Vân đã đi rồi, chỉ mong huynh ấy sớm quay về.

Thiên Mục Phong lại nói:

– Thế thì tốt, thế thì tốt lắm. Nếu không cả đời này ta sẽ không thể bình an được.

Quy Vô đạo trưởng thấy vậy, lên tiếng an ủi:

– Được rồi, đừng lo lắng nữa, chúng ta không nói chuyện này nữa, hay là hỏi lại Thiên thiếu hiệp gần đây như thế nào?

Thiên Mục Phong lắc đầu trả lời:

– Gần đây vận khí không tốt, năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm, thiếu chút nữa là xong đời rồi.

Lâm Vân Phong cười nói:

– Không phải đâu, với tu vi của huynh, hẳn không thể như thế được.

Thiên Mục Phong khổ sở lên tiếng:

– Thế sự khó liệu được, ai có thể dự báo được. Ta từ lúc chia tay minh chủ đã đi bốn phương tìm kiếm tung tích của Ngạo Tuyết cô nương, vô tình gặp được Vạn Tượng Huyền Tôn, lúc đó lại xuất hiện một cao thủ thần bí, thiếu chút nữa đã đưa ta vào chỗ chết … Sau khi thương thế đỡ rồi, ta tiếp tục đi tìm, ai ngờ gặp được Bổn Nhất của Bồ Đề học viện, lúc đó … cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy.

Sau khi nghe hắn thuật lại, Quy Vô đạo trưởng kinh ngạc cất lời:

– Thiếu hiệp nói Lý Trường Xuân đã lấy được Tụ Linh hồ, còn thu phục được một hồn phách có tu vi mạnh mẽ hơn thiếu hiệp?

Thiên Mục Phong đáp:

– Đúng thế, lúc đó ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hồn phách đó thật ra là ai, đến nay ta vẫn chưa hiểu rõ được.

Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt trầm xuống, liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:

– Như thế, tên Lý Trường Xuân này đáng để mọi người phải cẩn thận.

Trần Ngọc Loan lại nói:

– Chuyện này quả thật không thể bỏ qua được, lập tức phái người theo dõi hành động của hắn, tránh để hắn làm những chuyện gì nguy hại đến nhân gian. Bây giờ …

Mới nói đến đó, Trần Ngọc Loan đột nhiên biến sắc, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Dương Thiên đột nhiên đứng lên, khuôn mặt lộ vẻ rất kích động. Đồng thời, Tứ Linh thần thú gào lên bay ra, liền kế đó xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ mà quen thuộc ngập tràn cả đại điện của liên minh.

– Chính là huynh ấy, Lục Vân.

Giữa tiếng la lên kinh ngạc, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong bắn mình ra trước, những người sau nhanh chóng theo sau, cùng nhau tiến ra ngoài nghênh đón.

Giữa không trung, Lục Vân đang từ xa bay đến, bên cạnh có một người phụ nữ xinh đẹp, chính là Thương Nguyệt mọi người chờ đợi đã lâu.

Nhìn thấy hai người đến gần, Trương Ngạo Tuyết và Hứa Khiết kích động nhất, vội vàng tiến lên phía trước. Lâm Vân Phong, Bách Linh, Thiên Mục Phong, Trần Ngọc Loan chậm hơn một bước liền dừng chân lại, yên lặng nhìn bọn họ.

– Thương Nguyệt, sư tỷ.

Trương Ngạo Tuyết và Hứa Khiết đồng thanh kích động kêu lên, rồi đưa tay nắm lấy tay Thương Nguyệt, trong lúc nhất thời quá xúc động không nói nên lời. Lục Vân hiểu được tâm tình bọn họ, âm thầm đi về phía mọi người, mỉm cười tâm tình.

Sau khi Lục Vân đi rồi, Trương Ngạo Tuyết run giọng nói:

– Thương Nguyệt, tỷ không bị gì là muội yên tâm rồi.

Thương Nguyệt mỉm cười thản nhiên nhìn nàng.

Hứa Khiết kéo tay Thương Nguyệt, xúc động cất tiếng:

– Sư tỷ, tỷ quay về là tốt rồi, muội nhớ tỷ lắm.

Thương Nguyệt trả lời:

– Sư muội, tỷ cũng nhớ các muội. Muội có chút tin tức gì của sư phụ không?

Hứa Khiết lắc đầu đáp:

– Nghe nói sư phụ đã từng xuất hiện cứu mạng Giới Thiện, sau đó liền không còn nghe tin tức gì nữa.

Thương Nguyệt ồ lên một tiếng, khuôn mặt lộ ra chút ưu tư.

Trương Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, không thấy thần kiếm tùy thân của nàng, không khỏi thắc mắc:

– Thương Nguyệt, Khiếu Nguyệt thần kiếm của tỷ đâu rồi?

Thương Nguyệt khổ sở bật cười, bình thản nói:

– Tỷ cũng không biết, có lẽ từ lúc tỷ rơi vào hố sâu thì thần kiếm đã biến mất thần bí.

Hứa Khiết thất kinh, cất giọng tiếc rẻ:

– Thật đáng tiếc, một thanh thần kiếm mất đi như vậy quả thật khiến người ta phải tiếc nuối.

Thương Nguyệt cười nói:

– Đã có hẳn phải mất, tại sao phải nói chuyện tiếc rẻ.

Hứa Khiết sửng sờ, sau đó lên tiếng:

– Cũng đúng thế, chỉ cần sư tỷ bình an thì một thanh thần kiếm có đáng gì?

Bên đây, Thiên Mục Phong nhìn Lục Vân, cất giọng cảm khái mà kích động:

– Tốt, thật tốt quá. Như vậy ta có thể an tâm rồi.

Lục Vân hiểu ý của hắn, vỗ vai hắn giọng cảm kích lên tiếng:

– Không cần phải tự trách như vậy, ta hẳn phải đa tạ huynh, đa tạ huynh đã chăm sóc Ngạo Tuyết.

Thiên Mục Phong cười cười, giọng thất vọng nói:

– Không cần phải đa tạ, ta đã hy sinh cho nàng rất nhiều, lại cũng nhận được khá nhiều, đây chính là duyên phận.

Lục Vân không nói, có một số chuyện không nói ra lại tốt hơn mở lời.

Bách Linh hiểu rõ tâm tình của chàng, chuyển sang chuyện khác:

– Lục Vân, huynh quả thật tìm được Thương Nguyệt từ Ánh Nguyệt tỉnh chăng?

Liếc nàng, Lục Vân cười trả lời:

– Lần này để tìm được muội ấy, huynh đã tiến vào Cửu U Minh giới, ngoài ra còn trao đổi điều kiện với ông chủ Cửu U mới tìm được muội ấy trở về.

Bách Linh vẻ mặt hơi biến, nhẹ lẩm bẩm:

– Cửu U Minh giới không phải là nơi tốt lành gì, huynh từ nay về sau bớt giao tiếp với nơi ấy thì hơn.

Lục Vân cười đáp:

– Điều này huynh biết, muội không cần phải lo lắng cho huynh, hay là nhanh chóng đi tâm sự với Thương Nguyệt đi.

Bách Linh nghe vậy nhìn về phía Thương Nguyệt, chỉ thấy lúc này Trương Ngạo Tuyết và Hứa Khiết đã bình tĩnh lại, ba người đang vừa nói vừa cười cất bước chầm chậm đi. Bách Linh cũng không chần chừ nữa, mỉm cười tiến đón, nắm chặt tay Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết, định mạng ba người từ thời điểm này đã bắt đầu thực sự kết hợp chặt chẽ với nhau.

Lục Vân nhìn theo hình bóng ba người nữ, khuôn mặt mơ hồ hiện lên nụ cười của nội tâm. Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên chàng nở nụ cười rộng mở, bởi vì những người yêu thương trong lòng cuối cùng cũng đã đoàn tụ, hơn nữa còn hòa thuận thân tình, đây chính điều quý giá nhất trong đời của chàng.

– Ha ha ha, tình hình này quả thật có chút … ha ha ha…

Lâm Vân Phong âm thầm đến bên Lục Vân, vẻ mặt có vẻ mập mờ.

– Ha ha cái đầu của đệ, cẩn thận không huynh dần đệ bây giờ.

Lục Vân cười nhẹ, tỏ ra rất cao thâm khó lường.

Lâm Vân Phong không chút sợ hãi, cười ha hả đáp trả:

– Ba mươi năm cái gì. Bây giờ huynh muốn dần đệ cũng không dễ dàng như ngày trước đâu.

Lục Vân đưa mắt đánh giá gã một lúc, cố tỏ ra kinh ngạc lên tiếng:

– Phải vậy chăng, thế thì huynh muốn tìm chút thời gian để thử xem sao. Xem thử đệ thời gian gần đây có lười biếng hay lại làm chuyện gì xấu xa không.

Lâm Vân Phong mắng lại:

– Huynh đi đi, huynh mới làm chuyện xấu xa, đệ có thể nói là vô cùng đứng đắn, từ trước đến giờ chỉ biết chém yêu trừ ma mà thôi.

Lục Vân bật cười ha hả, ánh mắt cố ý liếc về phía Hứa Khiết, nhỏ giọng hỏi:

– Quả thật không làm chuyện xấu gì phải không?

Lâm Vân Phong nhìn thấy bộ dạng chàng như vậy, trong đầu hơi hơi hoảng kinh, khóe miệng chảy dài chần chừ một lúc rồi nói:

– Tự nhiên là thật như vậy, ai còn dám lừa huynh.

Lục Vân cười lên tiếng:

– Ồ, té ra đệ không hề làm chuyện xấu nào. Ta còn cho rằng …

Lời nói đến đó chợt dừng lại, khuôn mặt tỏ ra có ý nhìn Lâm Vân Phong.

Thấy vẻ mặt hai người cổ quái, Trần Ngọc Loan tiến đến gần, nhỏ giọng nói:

– Lục đại ca, nói cái gì vậy, muội cũng muốn tới nghe một chút.

Mắt chớp chớp, khuôn mặt có vẻ tinh nghịch.

Lâm Vân Phong đỏ mặt, xoay người nhanh chóng lùi lại, miệng cất tiếng nhượng bộ:

– Đệ đi nói chuyện với Thương Nguyệt đây, chút nữa sẽ quay lại gặp huynh.

Lục Vân thấy vậy bật cười lớn, cả người tỏ ra mấy phần chân thật.

Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân nhìn vẻ mặt tươi cười của chàng, tự nghĩ: “Tử Dương sư đệ, thời điểm này huynh đã nhìn thấy được hình bóng ngày nào từ người của hắn…”

Thời gian trôi qua, Thương Nguyệt theo Bách Linh, chào hỏi mọi người một lượt, cả đoàn liền đi về lại đại điện của liên minh. Trong gió, tiếng cười hoan hỉ hồi lâu không dứt, hệt như một dấu hiện tốt lành quanh quẩn trong Phục Long cốc.

Thời khắc này, Lục Vân gặp lại những người yêu trong lòng, tụ hội với những bằng hữu ở căn cứ địa của Trừ Ma liên minh, một tình hình mới dần xuất hiện trong mắt chàng. Tiếp theo, tình hình như thế nào đang chờ đợi chàng đây?