Chương 542 - Thiên Ma giáo tông

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Bóng đêm tối đen như mực đến nỗi không thể nhìn rõ diện mạo một ai, nhưng người này lại khác, toàn thân phát sáng nhàn nhạt, hiện rõ dung mạo. Đó là một lão già mặc áo màu đen, niên kỷ khoảng ngoài sáu mươi, đôi mắt hổ bẩm sinh đen đậm, mắt phát kỳ quang kinh nhân, làm cho người khác cảm thấy chấn động khiếp sợ.

Cung kính hành lễ với bóng đen kia, lão già đó trầm giọng nói:

– Thuộc hạ Hắc Thủy tôn giả tham kiến giáo chủ.

Dưói ánh hào quang, chỉ thấy người trung niên tuấn tú này cau mày lại, cất tiếng hỏi:

– Là ngươi, sao lại đột nhiên xuất hiện trong nhân gian, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì lớn sao?

Hắc Thủy tôn giả hồi đáp:

– Giáo chủ đoán rất chính xác, đúng là đã xảy ra chuyện lớn, nên thuộc hạ đã cùng với bốn vị tôn giả Kim, Mộc, Hỏa, Thổ tiến nhập vào nhân gian để tìm tung tích của giáo chủ.

Lão già mặc áo đen này vốn là Hắc Thủy tôn giả – một trong năm Ngũ Hành tôn giả của Thiên Ma giáo, còn người trung niên kia chính là giáo chủ Thiên Ma giáo Âu Dương Vân Thiên.

Lạnh lùng nhìn Hắc Thủy tôn giả, Âu Dương Vân Thiên nói:

– Nói đi, có chuyện gì mà các ngươi phải hoảng sợ luống cuống như vậy, không tự giải quyết được phải lặn lội đến nhân gian tìm ta?

Hắc Thủy tôn giả sắc mặt biến đổi, nghiêm túc nói:

– Giáo chủ cũng đã biết, Ma Thiên Toa – bảo vật thứ nhất trong song bảo trấn giáo, ngàn năm nay không hề xảy ra hiện tượng bất thường. Vậy mà hai ngày trước đây, Ma Thiên Toa đột nhiên chấn động phát ra ma mang đen như mực. Vì vậy, Bách Biến nhị tiên và Hộ Giáo truởng lão bàn bạc đã bàn bạc đi đến kết luận rằng có thể giáo huấn năm xưa của tổ sư để lại bây giờ đã ứng nghiệm, liền phái chúng tôi xuống nhân gian tìm giáo chủ. Nhưng ngay trước khi chúng tôi đi thì đệ nhất Ma thần của Ma vực Thiên Ma giới Tàn Vô Nguyệt bất ngờ đến. Hắn nói rằng trong vòng mười ngày bản giáo chúng ta phải lập tức quy thuận, đồng thời giao nộp Ma Thiên Toa để tỏ thành ý.

Vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Vân Thiên lộ vài phần chấn động, vô cùng kinh ngạc hỏi:

– Có chuyện đó sao? Ma Thiên Toa đó thực sự là phát ra ma mang đen như mực giống như có một sức mạnh thao túng sao?

Hắc Thủy tôn giả gật đầu nói:

– Thuộc hạ chính mắt nhìn thấy, đúng là có chuyện đó. Nghe Hộ Giáo trưởng lão nói Ma Thiên Toa này đột nhiên xảy ra hiện tượng kì lạ chắc chắn là có liên quan mật thiết đến Ma vực. Chỉ có điều cụ thể như thế nào thì Hộ Giáo trưởng lão không khẳng định được rõ ràng.

Âu Dương Vân Thiên run bắn người, từ từ lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời. Hắc Thủy tôn giả nhìn thấy vậy liền quan tâm hỏi:

– Giáo chủ, người làm sao vậy, không nghiêm trọng lắm chứ?

Âu Dương Vân Thiên lặng lẽ lắc đầu, thần sắc có chút kì lạ cổ quái. Khá lâu sau Âu Dương Vân Thiên mới khôi phục trở lại, tự nói:

– Ma Vương hồi sinh, Thái Âm xuất hiện. Xem ra thời điểm đã đến. Được rồi, chúng ta quay về đi.

Nói xong ông kêu lên một tiếng, quang ảnh lóe lên rồi biến mất.

Thiên Ma giáo là Ma giáo số một của thần châu, được sáng lập cách đây vài ngàn năm, lịch sử lâu đời của nó không hề thua kém so với đạo phái Vô Vi. Lịch sử của Ma giáo này rất thần bí, nghe nói tổng đàn cư trú cứ mỗi trăm năm lại di chuyển một lần, ngoài những thành viên quan trọng trong giáo, cho dù là môn hạ của Thiên Ma giáo cũng không biết rõ điều này. Ngoài ra, trong giáo cất giữ vô số bảo điển, thu thập rất nhiều pháp quyết tinh xảo tuyệt thế có một không hai. Vì vậy, hàng trăm hàng ngàn năm nay nhân vật xuất chúng xuất hiện rất nhiều, đệ tử phân bố rải rác khắp nơi trong thiên hạ, thực lực làm người ta phải khiếp sợ.

Thiên Ma giáo hùng mạnh như thế, nếu muốn tranh bá nhân gian thì đó quả thực là một đại họa cho nhân gian. May mà các đời giáo chủ của Thiên Ma giáo đều không để ý đến điều này, chỉ toàn tâm mưu cầu thiên đạo. Vì vậy, trong mắt nhân gian tuy danh tiếng của Thiên Ma giáo không tốt nhưng cũng không đến mức ác độc không thể tha thứ được.

Hiện nay, Thiên Ma giáo dưới sự cai trị của Âu Dương Vân Thiên, không màng danh lợi, một lòng tu luyện, cao thủ trong giáo như mây tụ lại, trong đó có Bách Biến nhị tiên, Hộ Giáo trưởng lão, Ngũ Hành tôn giả, Bát Đại Kim Cương, ai nấy đều có thể nói là cao thủ nhất đẳng hùng mạnh hiếm có.

Nhưng trời cũng có lúc gió mây biến đổi, Thiên Ma giáo từ trước đến giờ luôn luôn ẩn thế bất xuất, lần này lại xảy ra chuyện bất ngờ, không biết điều này có quan hệ gì với Ma vực hay không, khiến cho Ngũ Hành tôn giả phải đồng loạt tiến vào nhân gian. Tình hình như thế, họa phúc khó mà lường được, nhân gian hỗn loạn rất có thể sẽ lại thêm phong ba, kết quả tất làm cho người ta phải khốn đốn.

Về đến tổng đàn Thiên Ma giáo, bốn vị tôn giả được cử đi tìm Âu Dương Vân Thiên đã nhận được tin quay trở về, đang cùng với Bách Biến nhị tiên, Hộ Giáo trưởng lão, Bát Đại Kim cương cùng những cao thủ khác trong giáo tập trung ngoài đại điện, đợi sự xuất hiện của giáo chủ. Ngồi trên ghế giáo chủ, Âu Dương Vân Thiên nhìn tất cả mọi người dưới điện, lãnh đạm nói:

– Nói đi, sự việc là thế nào, mọi người có ý kiến gì?

Bên trái đại điện, Hộ Giáo trưởng lão Đoan Mộc Kì râu tóc bạc hết mở miệng nói:

– Bẩm giáo chủ, việc phát sinh vào một buổi tối cách đây ba ngày, lúc đó …… Sau khi thuộc hạ và Bách Biến nhị tiên thương lượng, cho rằng sự việc đó có liên quan đến những lời giáo huấn mà tổ sư để lại, liền cử năm vị tôn giả tiến vào nhân gian. Còn về việc Ma thần Tàn Vô Nguyệt, chúng thuộc hạ cũng đã suy nghĩ rất tỉ mỉ, cho rằng phần lớn là ý của Ma Thiên tôn chủ. Còn chọn lựa thế nào thì còn chờ vào quyết định của giáo chủ.

Ánh mắt quét qua mặt mọi người một lượt, Âu Dương Vân Thiên nói:

– Theo những gì Hộ Giáo trưởng lão vừa nói, trước mắt chúng ta có hai sự việc lớn. Thứ nhất là về hiện tượng bất thường của Ma Thiên Toa, thứ hai là mục đích xuất hiện của Tàn Vô Nguyệt. Đối với hai sự việc này mọi người có ý kiến gì không, có cách giải quyết nào không?

Một vị trong Bách Biến nhị tiên là Bách Biến Tiên Tử mở miệng nói:

– Hồi bẩm giáo chủ, thuộc hạ cho rằng Ma Thiên Toa xảy ra hiện tượng kì lạ chủ yếu có liên quan đến truyền thuyết của Ma vực. Năm đó, Ma Thiên Toa chính là vật tùy thân của tổ sư, nghe nói lấy từ Ma vực, có quan hệ mật thiết với Ma Vương trong truyền thuyết. Theo điển tịch bổn giáo còn ghi lại, Ma Thiên Toa chỉ có thể xảy ra ba tình huống, thứ nhất là sẽ phát ra quang mang màu xanh thẫm, báo hiệu U Minh giới sẽ có sự dị thường; thứ hai là phát ra quang mang màu nâu tro báo hiệu tai họa đổ máu; thứ ba là phát ra hào quang đen như mực, điều này ngầm báo hiệu Ma Vương đã tỉnh lại sau giấc ngủ say. Hiện nay Ma Thiên Toa đúng là đã đã xảy ra tình huống thứ ba, lại thêm sự xuất hiện của Tàn Vô Nguyệt, điều đó chứng tỏ trong Ma vực đã có người thi triển pháp quyết cấm kị làm cho Ma Vương say ngủ tỉnh lại.

Nghe những lời nói đó, Âu Dương Vân Thiên và Hộ Giáo trưỏng lão đều không có biểu hiện gì, còn Ngũ Hành tôn giả và Bát Đại Kim Cương lại biến hẳn sắc mặt, rõ ràng họ đã hiểu rõ hàm nghĩa trong những lời nói đó.

Bách Biến Ma Đồng, một trong hai Bách Biến nhị tiên tiếp lời:

– Qua phân tích nguồn tin mà chúng thuộc hạ nhận được, hiện nay Huyết giới và Hắc Ám giới trong Ma vực tứ giới đều không còn tồn tại nữa. Chỉ còn hai người Ma Thiên tôn chủ và Ma Ảo tôn chủ, chắc chắn một trong hai người đó đã phát động pháp quyết cấm kị. Còn phân tích những tình trạng gần đây, Ma Ảo tôn chủ đã bị trọng thưọng ở Cửu Hoa Sơn, nên khả năng làm việc này rất hiếm. Còn Ma Thiên tôn chủ đã từng gặp Địa Âm Tà Linh, còn xuất thủ đánh nhau cuối cùng phải bỏ chạy. Từ đó có thể suy đoán, Ma Thiên tôn chủ vì không đánh lại Địa Âm Tà Linh đến phải thua cuộc bỏ chạy, sau đó luôn suy nghĩ mãi trong lòng, để có thể có được sức lực mạnh mẽ hắn đã bí quá hoá liều. Hơn nữa, Ma Thiên tôn chủ có Vạn Ma đao trong tay, cộng với tính khí cao ngạo, như vậy khả năng hắn đánh thức Ma Vương hồi sinh cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Hiện nay, chúng ta còn thiếu một điều kiện duy nhất đó là không thể khẳng định “Ma Vương Giáp” trong truyền thuyết có đúng là trong tay của Ma Thiên tôn chủ hay không. Nếu đúng là trong tay của hắn, tất cả đã rõ ràng, sự xuất hiện của Ma thần Tàn Vô Nguyệt không nói cũng rõ rồi.

Khẽ gật đầu, Âu Dương Vân Thiên nói:

– Phân tích rất có lí. Bây giờ đã biết căn nguyên của sự việc, mọi người hãy nghĩ xem trước yêu cầu của Tàn Vô Nguyệt chúng ta nên đáp lại như thế nào?

Tất cả mọi người đều ghé tai xôn xao tranh luận, cuối cùng Ma Kim tôn giả trong Ngũ Hành tôn giả mở miệng nói:

– Thiên Ma giáo từ khi khai phái đến nay có nhiều khác biệt với Ma vực. Tuy pháp quyết của hai bên cũng có những điểm rất giống hoặc tương tự như nhau, nhưng tôn chỉ của chúng ta là mưu cầu trường sinh, hoàn toàn không muốn tranh bá thiên hạ. Vì vậy thuộc hạ cho rằng không thể chấp nhận yêu cầu của bọn chúng.

Đối diện, Khô Mộc tôn giả lại không đồng tình nói:

– Bổn giáo tuy từ trước đến giờ chưa từng liên kết với Ma vực, nhưng xét về căn nguyên thì cùng một gốc, có muốn cũng không cách nào chặt đứt quan hệ. Hiện nay Ma thần đã tìm đến chúng ta, thiết nghĩ chỉ làm qua loa cho xong chuyện rõ ràng là không được. Một khi chúng ta từ chối yêu cầu của bọn chúng chắc chắn sẽ xảy ra hỗn chiến khốc liệt. Đến lúc đó, nếu như Ma Vương thực sự hồi sinh, với lực luợng của chúng ta liệu có thể đối phó được không, điều này chắc mọi người ai cũng rõ. Cho nên thuộc hạ cho rằng, giáo chủ nên lấy lợi ích của bổn giáo làm trọng, suy nghĩ cẩn trọng mới được.

Đưa tay ra lệnh hai người không tranh luận nữa, Âu Dương Vân Thiên bình tĩnh không chút dao động nói:

– Hiện nay một bên thì nói đồng ý, một bên thì phản đối, mọi người còn có ý kiến gì nữa cũng nói thẳng ra cho rõ ràng. Trưởng lão, người hãy nói trước đi, thấy phải giải quyết chuyện này thế nào?

Hộ Giáo trưởng lão Đoan Mộc Kì quét mắt nhìn mọi người một lượt, không nhanh không chậm nói:

– Đồng ý hay phản đối đều là hình thức lựa chọn. Theo tình hình bây giờ, chúng ta cứ né tránh mãi thì e rằng không được. Tuy nhiên, bất luận nói đồng ý cũng được mà phản đối cũng không sai, nói cho đến cùng đều như nhau cả, quan trọng là phải liên tục nâng cao khả năng đi đến tận cùng. Chọn lựa, chẳng qua chỉ là sự khác biệt đường đi, kết quả đều như nhau.

Âu Dương Vân Thiên cười bình đạm, nhè nhẹ gật đầu, những người còn lại thần sắc không giống nhau, đa số mơ hồ không hiểu.

Nộ Hỏa tôn giả hỏi:

– Trưởng lão, người nói những điều đó có ý gì, nói nhiều như vậy không phải là nói chơi không thôi chăng?

Bách Biến Tiên Tử cười nói:

– Nộ Hỏa chớ ăn nói hàm hồ, ý của trưởng lão không đơn giản như bề ngoài đâu. Sau này khi thời cơ đến, ngươi sẽ tự mình hiểu rõ. Bây giờ, chúng ta còn phải nghe lời của giáo chủ, tất cả do giáo chủ quyết định.

Mọi người lập tức im lặng, chăm chú nhìn Âu Dương Vân Thiên, đợi ông mở miệng cất tiếng.

Đứng dậy, Âu Dương Vân Thiên bước xuống dưới điện, ánh mắt quét qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại giữa đại điện. Hai tay chắp sau lưng, Âu Dương Vân Thiên nhìn bốn chữ “Thiên Ma Vô Tướng” trên đỉnh của đại điện, trầm mặc im lặng một lúc.

– Phật nói vạn sự đều có nhân có quả, ma lại nói tất cả đều là do mình. Chúng sinh vạn tướng đều là vô tướng, thành phật hay thành ma đều do mình. Theo những gì trưởng lão đã nói thì đáp ứng cũng tốt, phản đối cũng được, cuối cùng cũng đều không tránh được số mệnh. Nhưng đã gặp rồi, muốn tránh cũng không tránh được. Vì vậy, bây giờ ta quyết định, Bát Đại Kim Cương trong giáo phải nghe theo mọi sự xếp đặt của Hộ Giáo trưởng lão, hãy lập tức dẫn giáo chúng dời đi, tìm một nơi để ẩn náu. Còn Bách Biến nhị tiên và Ngũ Hành tôn giả hãy theo ta, cùng đối phó với kiếp nạn này, mọi người không được trái lệnh.

Hộ Giáo trưỏng lão thở dài một tiếng, liếc nhìn Âu Dương Vân Thiên, nhẹ giọng nói:

– Bảo trọng. Nhớ lời ta, quên mọi việc trước đây đi, vứt bỏ giấc mộng cũ, ma phật không tướng, thật còn chính ta!

Âu Dương Vân Thiên cười cười, thần sắc có chút gì như cô đơn. Sau đó, Hộ Giáo trưởng lão liền dẫn Bát Đại Kim Cương lặng lẽ rời khỏi đó, trong đại điện chỉ còn lại Âu Dương Vân Thiên, Bách Biến nhị tiên và Ngũ Hành tôn giả.