Chương 690 Quang bích chi bí (Bí mật của quang bích)

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Ngọc Vô Song vẻ mặt ửng hồng, phức tạp liếc nhìn Lục Vân, sau đó đưa mắt nhìn đến quang bích, cẩn thận chú ý động tĩnh của nó.

Lúc này, toàn thân Lục Vân ánh sáng bảy màu lưu động, hào quang chói mắt bao phủ trên người chàng do vô số phù chú hình thành một số đồ án thần bí nào đó. Những đồ án này liên thông với nhau, lại hình thành một quang đồ rất phức tạp, khảm vào tất cả mọi nơi trên cơ thể huyết nhục của Lục Vân chỉ trừ đầu và hai tay ra, phảng phất như một bức tranh, chói mắt mà mỹ lệ.

Ngay khi Diệt Thần kiếm nhập hết vào trong thân thể Lục Vân, quang đồ trên người chàng lóe lên ánh sáng, phảng phất như một tầng kết giới được phóng ra, sau đó lại nhanh chóng thu vào, biến mất trong người của chàng, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cũng đúng lúc Lục Vân có biến hóa dị thường, Càn Khôn Ngọc Bích kia chịu sự ảnh hưởng của Lục Vân, lập tức chấn vỡ sức mạnh trói buộc bên ngoài, sau đó kêu lên một tiếng rồi di động nhanh chóng, đường vận chuyển của nó huyền diệu vô cùng.

Theo sự gia tăng tốc độ của Càn Khôn Ngọc Bích, tám đám quang vân vốn tổ hợp thành tám chữ trên quang bích đó cũng bắt đầu phòng ngự tương ứng, lần lượt chiếm giữ các phương, phát ra hào quang rực rỡ hình thành một đồ án Thái Cực Bát Quái, để chống lại sự tấn công của Càn Khôn Ngọc Bích.

Thấy vậy, Càn Khôn Ngọc Bích không chút để ý, tựa như đang men theo ý niệm của Lục Vân, sử dụng một phương thức xảo diệu để khám phá huyền cơ của Bát Quái trận này, rất nhanh chóng tìm ra được phương pháp phá giải.

Lúc này, khí tức Càn Khôn Ngọc Bích biến chuyển hẳn, vừa điều chỉnh tần suất khí âm dương một cách phù hợp, vừa tuân theo phương pháp phá giải tiến lên, nhanh chóng xuyên qua được phòng ngự của Bát Quái quang trận, thôn tính luôn tám luồng linh khí mạnh mẽ.

Theo cách này, phòng ngự trước quang bích hoàn toàn mất hết, lộ ra diện mục chân thật của nó.

Nhìn kỹ, mất đi khí âm dương phòng ngự, sắc thái của quang bích có phần diễm lệ, vô số đồ án từ nhỏ thành to, rồi sau đó dần dần mờ đi. Cảnh tượng này tựa như từ mặt sau quang bích, đang có khá nhiều quang đồ biến hóa rất nhiều từ xa đến gần, thông qua phản chiếu của quang bích hiện ra trước mặt, khi đến một cự ly nhất định thì tự động tiêu tan, biến mất không còn vết tích.

Quá trình này liên tục lặp đi lặp lại, biến hóa ngàn vạn khiến cho người ta cảm thấy chấn động kinh hãi vô cùng. Thêm nữa, trên quang bích còn thường xuất hiện một số phù chú cổ xưa, cùng với một ít chữ, tựa hồ muốn tường thuật tỉ mỉ bí mật ảo diệu của quang bích này.

Kinh hãi chấn động ngắm nhìn tình cảnh đó, Ngọc Vô Song vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn bị cảnh tượng đó làm cho ngây ngốc. Nàng tu luyện đã vài trăm năm, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng huyền diệu như vậy, vì thế hôm nay lần đầu tiên thấy được, tâm tình của nàng chấn động thế nào có thể tưởng tượng được.

Bên cạnh, thần sắc Lục Vân ngưng trọng, bảy màu trong mắt lưu chuyển, không ngừng lấp lánh hào quang, chính đang khám phá bí mật ảo diệu của quang bích.

Bằng phân tích dò xét của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân sau khi quan sát khá lâu, đã rút ra một kết luận, trên quang bích này cộng lại có ba mươi sáu đồ án, đó là một phương pháp tu luyện rất kỳ dị đặc biệt, cũng tương tự như pháp quyết “Thiên Địa Vô Cực” của chàng, nhưng biến hóa và uy lực lại có chút không giống, đặc điểm của nó chú trọng ở huyền diệu mà không quan trọng ở uy lực.

Thông qua nhận biết và suy đoán, Lục Vân đặt cho bộ pháp quyết này một danh tự, tên là “Thái Hư pháp quyết”. Sở dĩ đặt tên như vậy, thứ nhất là có quan hệ với một số chữ nghĩa phù chú, thứ hai bởi vì Lục Vân phát hiện pháp quyết này rất kỳ dị đặc biệt, so với “Hư Vô Không Ngân” của mình còn thần diệu hơn, còn bổ sung cho khuyết điểm không có khả năng công kích của Hư Vô Không Ngân, chính là một loại pháp quyết vừa công vừa thủ huyền diệu.

Nắm vững được yếu lĩnh của “Thái Hư pháp quyết” rồi, Lục Vân liếc nhìn Ngọc Vô Song, thấy nàng cặp mày cau chặt, không nhịn được âu yếm vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:

– Tu vi hiện nay của nàng đã đạt đến trên mức Quy Tiên, so với trước đây đã mạnh hơn gấp mười lần, hơn nữa còn từ ta biết được pháp quyết năm phái, các phương diện đều gia tăng rất nhiều, đối với huyền cơ trên quang bích này, hẳn có được thu hoạch.

Ngọc Vô Song nhẹ giọng thì thào:

– Biến hóa của thiếp rất lớn, nhưng quang đồ trên quang bích nhiều và phức tạp, thiếp chỉ có thể nắm được khoảng sáu phần, mãi vẫn không cách nào hiểu được yếu lĩnh quan trọng nhất.

Lục Vân cười nhẹ nói:

– Phượng Hoàng pháp quyết của nàng không thiện nghệ trong việc khám phá những huyền diệu này, vì thế nhất thời nhìn không rõ được cũng là chuyện bình thường. Bây giờ để ta giúp nàng một tay, nàng hãy nhớ kỹ trong lòng bộ Thái Hư pháp quyết này, sau này có cơ hội tu luyện lại cũng không muộn.

Nói rồi tâm thần thoáng động, một luồng hào quang bảy màu từ đỉnh đầu của Lục Vân phát ra, nhập vào trong đại não của Ngọc Vô Song, khiến cho nàng trong chớp mắt đã nắm vững được yếu lĩnh của Thái Hư pháp quyết.

Khe khẽ chấn động, Ngọc Vô Song lặng đi trong giây lát, sau đó ánh mắt kinh ngạc ngắm nhìn Lục Vân, trên mặt mơ hồ xuất hiện nét vui mừng.

Ngắm nhìn dung nhan mĩ tuyệt thiên hạ của nàng, trong lòng Lục Vân run lên, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, lợi dụng lúc nàng không lưu ý, nhanh chóng hôn lên đôi môi của nàng.

Ngọc Vô Song đột nhiên run lên, ánh mắt kinh hoàng liếc nhìn chàng, sau đó nhắm chặt lại, hai tay nhè nhẹ đẩy người chàng ra, quay đầu muốn né tránh cử động thân mật của chàng.

Lục Vân trong lòng ngầm cười, biết nàng hổ thẹn, cũng không nỡ phá đi quan hệ này, chỉ tỉ mỉ thưởng thức vẻ mỹ lệ của nàng, có chút hành động tham lam đối với điều mình ham muốn.

Thời khắc này, tâm tình của Ngọc Vô Song phức tạp khó tả, trước đây Lục Vân đã hoàn toàn chiếm hữu và thưởng thức qua thân thể của nàng, theo đó thì lần gần gũi thứ hai, nàng hẳn phải có ít nhiều thích ứng.

Nhưng trên thực tế, khi Lục Vân tấn công nàng, trong lòng nàng không ngờ vẫn còn những ý nghĩ không quên được về thân phận cả hai. Điều này khiến nàng kinh hoàng và bối rối, còn có một chút cảm giác phạm tội mơ hồ.

Do đó, nàng cố gắng né tránh, nhưng kết quả lại làm cho nàng rất bất ngờ.

Bởi vì nàng phát hiện, trừ lúc vừa mới bắt đầu nàng có kiên trì phản kháng ra, sau đó chính nàng không ngờ cũng say mê trong sự âu yếm ôn nhu của Lục Vân, không tự chủ được rên khẽ một tiếng, hòa lẫn với Lục Vân. Tình hình này khiến nàng rất xấu hổ, nhưng mà càng xấu hổ, nàng phát giác Lục Vân càng si mê hơn, cuối cùng cả hai hoàn toàn chìm đắm trong biển tình ái nhục dục.

Trong lồng sáng thần bí, Lục Vân như một thiếu niên mới lần đầu thưởng thức tư vị đặ biệt này, đang dùng hành động biểu hiện ước muốn theo đuổi cùng chiếm hữu cái đẹp của mình. Nhưng vào lúc này, Càn Khôn Ngọc Bích đang xoay tròn trước quang bích, do bởi Lục Vân thu hồi ý thức khống chế, liền khôi phục ý thức của bản thân, bắt đầu dùng phương thức của mình để tiếp xúc với quang bích, khám phá bí mật ảo diệu của nó.

Vốn những thần vật tự mình có linh tính, Càn Khôn Ngọc Bích rất nhanh nắm được một số chuyện quan trọng, tự mình bắt đầu phát ra hào quang hai màu đỏ xanh, kết hợp với sự phân giải tự động của Càn Khôn Ngọc Bích, một dải hào quang màu xanh, một luồng hào quang lấp lánh ánh đỏ, lần lượt tuân theo quy luật nhất định bay lên, hợp thành một trận pháp khổng lồ. Giữa trận pháp hào quang ngàn vạn, vô số hào quang như những vòi bạch tuộc đan xen xoay tròn, đang dùng một phương thức khác thông dịch huyền cơ trên quang bích.

Quá trình này rất phức tạp, cũng rất phí thời gian, đại khái khoảng tàn một nén hương thời gian mới thật sự hoàn thành.

Theo sự hoàn thành của trận pháp, cả quang bích bắt đầu dao động vặn vẹo, những quang đồ đó dường như chịu sự khống chế của một loại sức mạnh nào đó, phân ra bay thẳng đến hai mảnh Càn Khôn Ngọc Bích, cuối cùng hóa thành vô số đồ án phức tạp, từng tầng từng tầng trùng trùng điệp điệp, tổ chức thành một dải quang đồ dày đặc, phân ra khắc vào trên hai mảnh ngọc bích.

Khi đồ án trên quang bích tiêu tan, quang bích trong suốt đó hóa thành một luồng khí lưu, có hình dạng như rồng bay vần vũ ở giữa trận pháp, cuối cùng thu nhỏ đi, biến mất vào bên trong trận pháp.

Thôn tính quang bích thần bí đó rồi, Càn Khôn Ngọc Bích dường như thu được năng lượng rất lớn từ trong đó, kết hợp với cả trận pháp di chuyển đến dưới chân Lục Vân, bắt đầu dùng phương thức kỳ diệu giao tiếp với Lục Vân.

Lục Vân lúc này đang chìm đắm trong sự say mê cùng Ngọc Vô Song, khi Càn Khôn Ngọc Bích truyền tin tức đến, chàng cũng không hề để ý. Mãi đến cả nửa ngày sau, Ngọc Vô Song đột nhiên toàn thân căng ra, trong mê man cùng với Lục Vân cất bước lên tận mây xanh. Sau đó Lục Vân mới buông Ngọc Vô Song ra, dần dần khôi phục sự tỉnh táo.

Thời khắc tuyệt mỹ, khiến cả hai chấn động kinh hoàng mà tiêu tan hồn vía. Giây lát, Lục Vân bình tĩnh trở lại, ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ngọc Vô Song, chân thành tán thưởng:

– Vô Song, nàng thật là đẹp!

Ngọc Vô Song còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe được lời của Lục Vân chỉ rên khẽ một tiếng, toàn thân phát ra thái độ mị hoặc kinh người, một loại phong vận tuyệt thế khiến Lục Vân ánh mắt ngây ngốc, lần nữa lại rơi vào thất thần.

Sau đó, Ngọc Vô Song dần dần bình tĩnh lại, khi phát hiện được vẻ mặt ngây ngốc của Lục Vân, trước tiên liền lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, vẻ mặt chuyển lạnh lại, vừa giận vừa gấp gáp nói:

– Lục Vân, ngươi, ngươi, ngươi dám … Đáng ghét … Ngươi không ngờ …

Lục Vân nghe vậy tỉnh lại, thấy vẻ mặt nàng nóng nảy phẫn nộ, trong lòng nghĩ qua liền hiểu rõ lời của nàng, không nhịn được nhẹ giọng nói:

– Ta biết không nên làm như vậy, chỉ có điều ta cũng không thể khống chế chính mình. Ý nghĩ con người rất kỳ quái, trong khoảnh khắc đã không kịp xét đến hậu quả. Còn về… tuy có chút không đúng, nhưng lúc này ta trái lại có chút hy vọng, có lẽ điều này là lòng người. Dĩ vãng có một số chuyện chưa từng trải qua, vì thế suy xét không đến điều này, nhưng hiện tại đã trải qua rồi, lại phát hiện biện pháp nghĩ đến trước đây vốn không đúng đắn.

Ngọc Vô Song rất giận dữ, hai tay đánh mạnh vào ngực Lục Vân, khóc lóc nói:

– Ngươi đã hủy đi danh dự của ta chưa cần nói, còn đối xử với ta như vậy, nếu như, nếu như … thật sự là như vậy, ta sẽ hận ngươi cả đời này.

Cười khổ một tiếng, hai tay Lục Vân ôm chặt lấy nàng, nhè nhẹ hôn lên nước mắt của nàng, thấp giọng nói:

– Giữa chúng ta không cần biết là duyên hay là nghiệt, chuyện này đã phát sinh rồi, thì không thể thay đổi được nữa. Ta còn một câu muốn nói, lỗi lầm với nàng ta sẽ tận lực bù đắp, nếu nàng cảm thấy hận ta có thể khiến nàng bình tĩnh, khiến nàng cao hứng, thì nàng cứ hận ta đi.

Nghiêng đầu né tránh đôi môi chàng, Ngọc Vô Song vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn chàng, thật sự không biết phải làm sao mới được. Mọi chuyện hôm nay, nói thật lòng tình hình rất xấu hổ, hành vi của Lục Vân tuy đối với nàng có thể nói là rất quá thân phận, nhưng đổi lại nàng đứng trên lập trường của Lục Vân, có lẽ cũng làm vậy thôi. Vì thế tâm tình nàng rất mâu thuẫn.

Có người nói tình yêu và hận thù đan xen khó giải khó phân. Thời điểm này, Ngọc Vô Song lại cũng đang ở trong tình cảnh đó.

Thấy nàng dần dần bình tĩnh, Lục Vân tâm tình hơi tốt hơn, mới chú ý đến Càn Khôn Ngọc Bích. Thông qua liên hệ tâm linh với nhau, Lục Vân nhận được một tin tức kinh người từ Càn Khôn Ngọc Bích.

Vì thế, vẻ mặt Lục Vân trầm lại, nghiêm túc nhìn Ngọc Vô Song nói:

– Không cần vội tức giận, hiện tại còn một chuyện, đang đợi chúng ta đến xử lý.