Chương 409 – Vạn Sự Cụ Bị

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Thệ Thủy Lưu gật đầu đáp:

– Vô cùng lợi hại, đến mức cho tới bây giờ khắp Nhân gian vẫn chưa tìm được kẻ nào xứng làm đối thủ của hắn. May ra chỉ mỗi chủ nhân năm đó mới có đủ thực lực đối đầu với hắn mà thôi.

Tử Phong giật mình, sắc mặt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, nói:

– Thì ra là vậy. Phải chăng chính vì thế mà ngươi vội vàng quay lại, thậm chí còn không kịp thông báo cho chúng ta một lời?

– Đúng vậy. Chính vì lý do đấy mà ta cấp tốc đưa Lục Vân về đây, chỉ mong tranh thủ được chút thời gian. Được rồi, ngươi hãy cứ ở đây theo dõi tình hình, ta ra ngoài một chuyến xem sao.

Vừa dứt lời, thân ảnh Thệ Thủy Lưu chợt loáng lên, trong chớp mắt đã biến mất một cách thần bí.

Theo sau Lục Nhi, Lục Vân ngắm nhìn khung cảnh như thể chốn bồng lai tiên cảnh của Thủy Tinh thiên địa, lòng thầm đoán xem nơi đây rốt cuộc là đâu. Chuyện Thệ Thủy Lưu là cao thủ Yêu vực vốn không còn gì phải nghi ngờ, nhưng thân phận của hắn ở Yêu vực cao đến mức nào thì Lục Vân vẫn chưa đoán ra được.

Hiện tại, Lục Vân đã biết rõ hầu hết các cao thủ của cả Ma vực và Quỷ vực, riêng chỉ Yêu vực chàng không nắm được là bao. Từ trước đến nay Lục Vân chưa từng giao chiến với một cao thủ thực thụ nào của Yêu vực, vì vậy chàng không hiểu họ khác biệt thế nào so với các cao thủ hai nơi kia.

Về Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang đang ở Nhân gian, Lục Vân đều đã nghe danh từ lâu nhưng chưa gặp ai, tất nhiên không thể xác định được tu vi đối phương ra sao. Còn về Thệ Thủy Lưu, Lục Vân có thể chắc chắn rằng hắn tuyệt không tầm thường, chỉ có điều địa vị của hắn cao đến đâu, điều này chàng vẫn chưa dám tùy tiện kết luận.

Còn đang suy ngẫm, Lục Vân bất giác đã đến một căn phòng bài trí tinh tế vô cùng, chỉ thấy trên bốn bức tường lấp lánh ánh lục quang, những tia sáng dịu mắt khiến người ta có cảm giác dễ chịu như đang được đắm mình trong một thế giới tràn ngập màu xanh.

– Lục công tử đi đường chắc đã thấm mệt rồi, xin mời nghỉ ngơi ở nơi này, nếu cần gì hãy cho Lục Nhi biết.

Lục Nhi cười chúm chím, lễ phép nói với chàng.

Rảo mắt khắp căn phòng một lượt, Lục Vân mỉm cười đáp:

– Đa tạ! Cảnh ở đây thật đẹp, e rằng nếu ở lại lâu, chắc ta sẽ không nỡ rời đi mất.

Lục Nhi nghe thế liền cười rằng:

– Vậy công tử cứ ở lại đây là được rồi, tiểu nữ nghĩ chủ nhân chắc chắn sẽ vô cùng hoan nghênh sự có mặt của công tử.

Khẽ lắc đầu, Lục Vân nói:

– Ta cũng muốn vậy, chỉ có điều bất kể nơi đây đẹp đến thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng đâu phải cố hương của mình, không thể có cái cảm giác thân quen ấy!

– Thì ra công tử là một người hoài cổ, quả nhiên hiếm có. Mời công tử ngồi xuống rồi nói tiếp.

Lục Nhi vừa nói vừa nhanh nhẹn mang ghế đến.

Lục Vân thoải mái yên vị rồi bình thản tiếp:

– Chẳng có gì là hiếm đâu, ai cũng có nỗi hoài niệm riêng của mình, chỉ có điều sâu nặng hay mờ nhạt thì mỗi người một khác. Như cô nương cũng vậy thôi, giả sử nếu ta mời cô lên Nhân gian ngao du một chuyến, thoạt đầu có thể cô sẽ thấy nhiều điều mới mẻ và hấp dẫn, nhưng lâu rồi sẽ có cảm giác nhớ cố hương.

Lục Nhi khẽ cười:

– Công tử thực là thấu hiểu nhân tâm, cái gì cũng biết.

Lục Vân mỉm cười, nói với giọng pha chút kì quái:

– Lòng người khó đoán, trên đời này không ai có thể nhìn thấu tâm can kẻ khác. Cũng như bây giờ, ta nào biết cô đang nghĩ gì, cô cũng không thể đoán được suy nghĩ của ta.

Lục Nhi hơi ngây người, thắc mắc:

– Vậy xin hỏi công tử đang nghĩ chuyện gì thế?

Lục Vân im lặng một chút rồi hỏi lại:

– Nếu ta nói rằng ta đang đoán xem cô bao nhiêu tuổi thì liệu cô tin được mấy phần?

Lục Nhi lại thoáng sững ra rồi đáp:

– Công tử đã nói vậy thì Lục Nhi hoàn toàn tin tưởng. Thực ra chính Lục Nhi cũng không nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi. Lục Nhi chỉ nhớ mình tu luyện hết tám trăm năm để có được hình dáng như bây giờ, và ở chỗ này cũng được tám trăm năm rồi.

Lục Vân ngắm Lục Nhi một lúc, đoạn khẽ thở dài nói:

– Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã thành quá khứ. Được rồi, cô về nghỉ đi. Ta hỏi thêm sẽ khiến cô thấy khó xử đấy.

Lục Nhi nhìn Lục Vân với ánh mắt lạ lẫm, thành khẩn:

– Công tử đúng là một bậc quân tử, hiểu được chỗ khó xử của tiểu nữ, luôn biết nghĩ cho người khác, quả thực thế gian hiếm thấy!

Lục Vân cười khổ, thản nhiên cất tiếng:

– Đừng nghĩ tốt về ta như vậy, kỳ thực ta có rất nhiều việc muốn hỏi cô, nhưng ta biết cô sẽ không tiết lộ, nên không nói thì hơn.

Lục Nhi lắc đầu:

– Chính vì vậy tiểu nữ mới bảo công tử là một bậc quân tử, bởi công tử chưa từng ép buộc tiểu nữ.

Nghe vậy, Lục Vân bất giác cười nhẹ, vẫy tay ra hiệu rằng Lục Nhi có thể đi.

Nằm trên giường, Lục Vân nhãn thần bất động nhìn lên trần nhà, tâm sự trào dâng như thủy triều. Lần này đến Yêu vực, thực ra chính bản thân Lục Vân cũng không dám chắc vậy là đúng hay sai, vì cho đến bây giờ chàng vẫn chưa đoán ra mục đích của Thệ Thủy Lưu. Nhớ lại từ lần đầu tiên tương ngộ cho đến mấy phen gặp gỡ sau này, cả hai đều tương đối vui vẻ với nhau, chưa từng để xảy ra bất cứ một việc không hay nào.

Chỉ có điều, trong khoảnh khắc khi Thệ Thủy Lưu biết thân phận của chàng, sắc mặt liền lộ vẻ kỳ lạ, đấy là bởi cớ gì? Còn nữa, căn cứ vào quan hệ của hai người, hắn ta rốt cuộc muốn nhờ mình chuyện gì mà không chịu giải thích rõ ràng? Lời hắn nói về duyên mệnh của chàng có thể là gì được đây?

Lục Vân thực sự có đôi chút mơ hồ, việc chàng đến Yêu vực liệu có phải là một sai lầm sẽ khiến chàng ân hận? Nhưng cứ mơ hồ như vậy thì có ích gì, nên chăng cứ mạnh dạn bước tiếp con đường phía trước, dũng cảm đương đầu với những khó khăn và nguy hiểm của cuộc đời?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Vân nở nụ cười. Con đường chàng đi từ trước tới nay chẳng phải toàn nằm trong sự ràng buộc của vận mệnh sao? Nếu đã như vậy thì hãy xem trời cao an bài thế nào, liệu cái gọi là lời nguyền, cái gọi là sự trừng phạt, rốt cuộc là những gì, có thể kìm giữ mình mãi trong kiếp luân hồi Nhân gian không?

Chàng thiếu niên mang số mệnh nghịch thiên chí khí ngút trời, vững bước tiến thẳng trên con đường tu chân đầy thử thách, nhân duyên nằm trong vòng luân hồi của số mệnh, là căn nguyên của thành bại được mất bao trùm thất giới!

oOo

Thệ Thủy Lưu rời khỏi Thủy Tinh thiên địa, đơn độc đi tới một vách núi cao lẫn trong mây. Nhìn vào sơn động tối đen hun hút, sắc mặt hắn tỏ ra đôi chút cổ quái, vừa có vẻ kích động lại như thể thương tâm, thêm vào đôi phần cay đắng. Phi thân lên trên, Thệ Thủy Lưu vô thanh vô tức tiến vào cửa động, mắt nhìn sâu vào màn đen bên trong, nhãn thần thoáng qua tia phức tạp.

Bầu trời vẫn xám xịt mông lung, trong động hắc mang lưu chuyển. Thỉnh thoảng có tiếng cuồng phong thét gào, dã thú gầm rú. Đứng lặng yên nơi cửa động, đôi mắt Thệ Thủy Lưu phát sinh biến hóa, trước tiên thành màu đỏ như máu, sau đó là một xanh một đỏ cứ thể thay đổi qua lại đầy vẻ quỷ dị khó lường. Chẳng nói chẳng rằng, hắn vẫn đứng như vậy, tựa đang cầu nguyện, lại như đang kể lể, chỉ có điều không phát ra thành tiếng.

Cơn gió mạnh rít lên ào tới cửa động, luồng khí lưu lạnh lẽo thổi bay y phục hắn, tô điểm thêm vẻ quỷ dị cho sơn động này. Đúng lúc ấy, một trận u phong từ trong động cũng thổi đến, một giọng nói uy nghiêm cất lên:

– Huyền Dạ, ngươi đã tới rồi. Khí tức của ngươi hôm nay hơi hỗn loạn, có phải do tâm tình quá kích động không?

Thân thể khẽ run lên, Thệ Thủy Lưu xúc động nói:

– Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã tìm được người mà chủ nhân cần, thuộc hạ đã tìm được rồi! Chỉ cần hắn giải khai cấm chế của người là người có thể tái chấn hùng phong, nhất thống Yêu vực, tiến tới tranh bá thất giới, dương uy thiên hạ! Đã một ngàn hai trăm năm, ngày ấy cuối cùng đã đến, thuộc hạ vui sướng làm sao, xúc động làm sao!

Giọng nói run run chứa đôi phần bấn loạn ấy đích thực đã biểu đạt được tâm ý Thệ Thủy Lưu. Thủy kỳ lân Huyền Dạ, nhân vật trung tâm của Yêu vực, để giúp chủ nhân Yêu Hoàng Liệt Thiên có thể hồi sinh đã không ngại hóa thân thành Thệ Thủy Lưu. Hắn thân nhập Nhân gian, gắng tìm ra tất cả những điều kiện cần thiết, tới ngày hôm nay, nhiệm vụ đã được hoàn thành.

Có thể nhận thấy vài phần tĩnh lặng tận sâu trong sơn động âm u, tin này chắc hẳn quá đột ngột, nằm ngoài ý liệu khiến cho kẻ khao khát tự do như Yêu Hoàng Liệt Thiên trở nên trầm mặc. Cũng có thể do tin vui đến quá dễ dàng, khiến y có cảm giác như đang trong giấc mộng. Song bất kể là vì lý do gì, cả sơn động chợt chìm trong yên tĩnh, đến tiếng gió thét gào cũng biến mất.

Thời gian như ngừng trôi. Một giọng nói tràn đầy xúc cảm bỗng cất lên phá tan sự im lặng, mãi mới bình ổn lại được:

– Thật ư? Ngươi thật sự đã tìm thấy kẻ thân hoài Phật, Ma, Quỷ, Đạo bốn loại pháp quyết rồi sao? Hắn từ đâu đến, là ai, có biết mục đích đến đây không?

– Thưa chủ nhân, thật, mọi thứ đều là thật. Hắn hiện đã tới Thủy Tinh thiên địa, thuộc hạ đã sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi, đợi tối nay dẫn đến đây. Người này tên là Lục Vân đến từ Nhân gian, từng là đệ tử tu chân của Dịch viên trong lục viện. Tuy nhiên, hắn do thân hoài pháp quyết cả chính lẫn tà mà bị trục xuất, tạm thời vẫn chưa biết mục đích vì sao được thuộc hạ đưa tới nơi này. Thuộc hạ muốn xin chỉ thị của chủ nhân, việc này nên xử lý thế nào? Nếu thuộc hạ nói cho hắn rõ, hắn khó mà giúp, còn nếu không cho hắn biết, làm sao để khiến hắn tự động giải khai phong ấn đây?

Trong sự kích động có kèm theo đôi phần tư lự, rõ ràng Thệ Thủy Lưu vẫn chưa nghĩ ra đối sách.

Sâu trong sơn động, thanh âm ấy lại cất lên:

– Chuyện này đích thực là vô cùng quan trọng. Do hắn đến từ Nhân gian, một khi biết được sự tình, khả năng đáp ứng quả thực không cao. Điều ta muốn biết bây giờ là tên Lục Vân đó, hắn là người như thế nào, nhân cách ra sao, có thể dùng được không?

Thệ Thủy Lưu ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu đáp:

– Theo như thuộc hạ nghĩ thì khó lắm. Ở Nhân gian, Lục Vân dương danh thiên hạ, đối xử với người khác ngoài mềm mà trong cứng, tuyệt đối không chịu bị uy hiếp đâu. Hắn đã từng đơn độc đối mặt với cao thủ khắp Nhân gian, một mình giao phong với cao thủ Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới, đến khi kiệt lực cận kề cái chết vẫn không biểu hiện chút ý thối lui nào. Đó chính là nhân vật anh hùng bất khuất, không chịu lùi bước trước cái chết.

Lời vừa nói ra, sơn động lại chìm vào trong sự tĩnh lặng. Sau khoảng một tuần hương, từ trong động truyền ra tiếng nói:

– Nếu vậy, tối nay ngươi cứ đưa hắn đến là được. Những chuyện nhỏ nhặt khác, ngươi chẳng cần để tâm. Mọi việc đều do ý trời, thành hay không còn phải xem số mệnh nữa. Nhớ rằng đừng cho hăn biết gì cả, để tự hắn tới đây quan sát. Có lẽ trong tình huống đó, hắn sẽ làm những việc ngoài ý liệu, khó mà đoán trước được.

– Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, một khi bỏ qua sẽ không còn hy vọng nữa, làm như vậy chẳng phải quá sơ sài sao?

Có vẻ không cam tâm, Thệ Thủy Lưu cố thuyết phục.

– Ngươi đã rõ tính cách của Lục Vân thì phải hiểu chứ, có những chuyện thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, quá cưỡng cầu có khi khéo quá hóa vụng, gió lớn sẽ đắm thuyền! Được rồi, đừng nói nhiều nữa, hãy đánh cược một phen, đánh cược vận mệnh cả đời ta, cả nhân quả một đời của tên Lục Vân đó nữa! Đi đi, tối nay đưa Lục Vân đến gặp ta, hiện tại ta cần yên lặng suy ngẫm đối sách.

Nghe vậy, Thệ Thủy Lưu mấp máy môi mấy lần, những lời trong lòng cuối cùng đành giữ lại.