Chương 590 Âm mưu bị phơi bày

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Kiếm Vô Trần trong lòng phấn khởi, hơi kích động nói:

– Hôm nay muội ngủ tại đây, huynh sẽ bầu bạn với muội, như thế muội thấy có được không?

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần như muốn tìm được điều gì đó từ ánh mắt của nàng.

Tuy Trương Ngạo Tuyết bị mất đi ký ức, nhưng có vài chuyện còn hiểu rõ, nghe những lời này, liền cau mày nói:

– Như vậy không được, muội còn phải về phòng của mình ngủ.

Kiếm Vô Trần thở ra một hơi, có chút thất vọng nói:

– Được, chuyện này để sau hẵng nói, chúng ta khó khăn lắm mới được bên nhau, hay tâm sự thật nhiều nữa đi, muội thấy có được không?

Trương Ngạo Tuyết không phản đối, chỉ hỏi:

– Những chuyện trước kia, muội đều không nhớ được, có gì để nói đây?

Kiếm Vô Trần nói:

– Chúng ta không nói chuyện dĩ vãng, chỉ nói chuyện hiện tại. Ngày mai chúng ta sẽ thành thân, đến lúc đó muội sẽ là người của huynh, muội không muốn hiểu thêm về huynh sao?

Trương Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút, hơi chần chừ hỏi lại:

– Thành thân ư? Hình như là vậy, chỉ có điều không biết tại sao ngày mai chúng ta lại thành thân vậy?

Kiếm Vô Trần giật mình, nói thầm trong lòng:”Lẽ nào ý chí của nàng mạnh mẽ đến như vậy, mới nửa ngày mà nàng khôi phục lại được một chút rồi?”

Nghĩ đến đây, Kiếm Vô Trần trong lòng thất kinh, miệng liền đáp nhanh:

– Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ là vợ chồng rồi, vì thế tối nay cùng ở bên nhau là chuyện rất bình thường, muội nói đúng hay không?

Trương Ngạo Tuyết cau mày trầm tư, hơi hoang mang đáp:

– Chuyện này hình như gấp quá, tuy muội cảm thấy huynh đối với muội rất tốt, nhưng chuyện này chúng ta dường như không nên gấp gáp như vậy.

Lúc này, Trương Ngạo Tuyết đã ngồi tĩnh tọa cả buổi trưa, trong đầu lại có sức mạnh tinh thần kỳ lạ hết sức to lớn, vì thế tư duy từ từ thoát khỏi sự khống chế của Đoạt Hồn cổ, bắt đầu có một chút tỉnh táo.

Kiếm Vô Trần rất mẫn cảm với sự thay đổi của nàng. Khi thấy sự tình hơi bất ổn, liền lấy Đoạt Hồn cổ ra, vừa thôi động chân nguyên lắc nó lên, vừa cất tiếng dụ hoặc:

– Còn nhớ cái trống hoa này không? Muội rất thích nó, chính huynh đã đặc biệt chuẩn bị cho muội rồi đó. Nhớ lại xem, có nhớ hay không vậy. Chiều hôm qua, chúng ta đã cùng nhau bắt bướm hái hoa đó, những chuyện vui vẻ đó muội có nhớ không?

Trương Ngạo Tuyết cau chặt mày, hơi thống khổ nói:

– Hình như rất mơ hồ, bất quá lại càng lúc càng rõ thì phải. Muội nhớ được tiếng trống này, giống như, giống như…..

Thấy nàng bị tiếng trống khống chế, Kiếm Vô Trần trong lòng vô cùng vui sướng, ngầm dùng tiếng trống để giúp mình chiếm hữu nàng trước đã, những chuyện khác tính sau.

Để làm vậy, Kiếm Vô Trần huy động toàn bộ chân nguyên vỗ trống, vừa gia tăng lực đạo đánh mạnh vào tâm thần của nàng, miệng thì âm thầm niệm khẩu quyết, dụ hoặc nói:

– Ngạo Tuyết, đừng nghĩ nhiều nữa, muội chỉ cần biết là huynh rất yêu muội, và muội cũng yêu huynh, chúng ta là vợ chồng, vì thế chúng ta nên tương thân tương ái. Đúng rồi, hãy quên đi tất cả, mở rộng lòng ra, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau động phòng.

Vừa nói vừa đứng lên, nắm lấy tay của nàng dìu nàng từ từ đến bên giường.

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt mê loạn, miệng thì vâng vâng, dạ dạ trả lời hoàn toàn tuân phục hắn, không có một chút kháng cự nào. Điều này làm cho Kiếm Vô Trần kích động cực độ. Đến bên giường, Kiếm Vô Trần đỡ nàng ngồi xuống, thấy nàng đã hoàn toàn mê man, không nhịn được cất Đoạt Hồn cổ đi, đắc ý với tay muốn ẵm nàng lên. Khi tiếng trống ngưng, hình như nhãn thần của Trương Ngạo Tuyết dao động một chút, bất quá chìm đắm trong tiếng trống quá lâu, nên không chút phản kháng với hành động của Kiếm Vô Trần.

Khi đôi tay của Kiếm Vô Trần đã đặt lên vai Trương Ngạo Tuyết, tính trước tiên hôn nàng một cái, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng rống phẫn nộ cùng với một luồng kiếm mang đỏ sẫm lấp lánh lăng không bay đến, chớp mắt đã bắn thẳng vào mình của Kiếm Vô Trần.

Đột nhiên xuất hiện nguy hiểm, Kiếm Vô Trần tâm thần chấn động, kinh hoảng vì bí mật bị người ta phát hiện khiến hắn mất đi khả năng ứng biến bình thường, cả người nhanh chóng bắn ra chỗ khác, hoảng sợ chạy mất. Nhưng lúc này, còn một luồng kiếm mang sắc xanh đen với khí thế dời núi lấp biển, ý chí cố chấp, kiên định vô cùng hiện ra giữa không trung, sắc bén nhắm thẳng trúng ngực hắn.

Kêu thảm một tiếng, Kiếm Vô Trần đau đớn rất nhiều nhưng lập tức tỉnh lại, tay phải xuất ra một chưởng mạnh kinh người như sóng cuồng dâng đến trời đẩy ngay Lý Hoành Phi thối lui. Lúc này, Trương Ngạo Tuyết vì âm thanh bất ngờ vang lên nên tỉnh lại đôi chút, bất quá vẫn bị sự khống chế của tiếng trống.

Còn Tất Thiên sau khi đánh một đòn không trúng, đã sớm đánh nát Đoạt Hồn cổ do Kiếm Vô Trần kinh hoảng chạy trốn đánh rơi ở đó. Lúc này, bốn người lần đầu đối mặt, không khí cũng trở nên khẩn trương.

Giơ kiếm chỉ thẳng vào mặt Kiếm Vô Trần, Tất Thiên giận dữ hét lên:

– Kiếm Vô Trần, ngươi là đồ súc sinh, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi, ti tiện để chiếm đoạt Ngạo Tuyết sư muội, ngươi đúng là không biết phải coi là thứ gì nữa!

Phía sau, Lý Hoành Phi sau khi vượt qua được một chưởng kinh người đó, liền xẹt người đến che chắn trước mặt Trương Ngạo Tuyết, nhìn Kiếm Vô Trần hận thù, giận dữ nói:

– Đừng nói nhiều với hạng mặt người dạ thú đó. Bây giờ ta sẽ cản hắn, huynh đem sư muội rời khỏi đây trước đi.

Tất Thiên quay đầu liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết một cái, trong mắt đầy vẻ lưu luyến thâm sâu, lắc đầu dứt khoát nói:

– Không, huynh dắt muội ấy đi, ta sẽ cản trở tên súc sinh này. Nhớ phải chạy càng xa càng tốt. Đừng có quay lại. Chạy nhanh đi.

Lời chưa kịp dứt thì thân hình giữa không trung đã chuyển, Tất Thiên huy kiếm lên, ba trăm bảy mươi sáu luồng kiếm mang chớp mắt đã hiện ra, tạo thành một kiếm võng dày đặc, công thẳng đến Kiếm Vô Trần.

Cùng lúc đó, trong lúc hai người thóa mạ thì Kiếm Vô Trần đã bình tĩnh lạnh lùng trở lại, vừa thôi động chân nguyên để bức ra luồng kiếm khí của Lý Hoành Phi còn lưu lại trong cơ thể, vừa âm trầm lạnh lẽo nói:

– Ta vốn không muốn giết các ngươi. Đáng tiếc các ngươi đã phá hỏng đại sự của ta, còn dám đả thương ta nữa. Đêm nay các ngươi đừng hy vọng có thể sống sót rời khỏi nơi đây.

Nói xong câu cuối cùng thì khuôn mặt anh tuấn của hắn biến thành độc ác vô cùng, khiến cho người còn đang mê man hồ đồ như Trương Ngạo Tuyết cũng phải thất thanh kêu nhẹ một tiếng, hơi khiếp sợ nhìn hắn.

Lúc này, Kiếm Vô Trần để lộ bộ mặt thật, làm cho ấn tượng trong lòng Trương Ngạo Tuyết về hắn bị đảo ngược rất lớn, lại thêm Đoạt Hồn cổ bị hủy, hắn muốn vãn hồi tình cảm giữa hai người thì thật là không có khả năng.

Điều này hắn cảm nhận được từ tiếng kêu thất thanh của Trương Ngạo Tuyết. Vì thế hắn không muốn che giấu nữa, dự định sau khi giết chết Lý Hoành Phi và Tất Thiên, sẽ dùng sức mạnh đoạt lấy Trương Ngạo Tuyết.

Lý Hoành Phi nhìn thấy gương mặt tà ác của Kiếm Vô Trần, trái tim như chìm sâu xuống. Hắn hiểu là mình hay Tất Thiên đều không phải là đối thủ của Kiếm Vô Trần. Do đó vì Trương Ngạo Tuyết, hắn tuyệt đối phải bình tĩnh, nếu không tối nay dù cho hy sinh tánh mạng thì cũng là chết uổng mà thôi.

Nghĩ thông điều này rồi, nên ngay khi Tất Thiên xuất thủ, hắn liền xoay người với tay lấy Tử Ảnh thần kiếm đặt vào tay Trương Ngạo Tuyết, sau đó nắm lấy tay nàng, hướng lên trên, phá vỡ nóc nhà chạy trốn.

Trong phòng, Kiếm Vô Trần nhìn thế công của Tất Thiên tiến đến, khóe miệng khẽ cười lạnh, hai tay múa lên phía trước theo hình thức thái cực, lập tức hai luồng gió bão kinh thiên đột nhiên thổi lại, hóa thành hai luồng quang trụ màu đỏ, không những phá nát thế công của Tất Thiên, dư lực còn tiếp tục đánh tới, liên tục phá vỡ mười bảy luồng phòng ngự của Tất Thiên, tàn độc đẩy bắn hắn lên không, máu tươi bắn ra xung quanh như mưa, vương vãi khắp mặt đất.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tốc độ cực kỳ nhanh, khiến cho Tất Thiên lòng ảm đạm hẳn, một cảm giác đau thương tang tóc xuất hiện trong lòng hắn.

Ngay sau đó, Kiếm Vô Trần lắc thân bắn ra ngoài, thấy Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết đã bay đi được hơn mười trượng, miệng hừ lạnh một tiếng, hai tay mạnh mẽ đẩy ra. Lập tức một luồng khí thế cường đại chớp mắt đã ngưng đọng cả không gian trong vòng trăm trượng, khiến cho Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết bị đông cứng giữa không trung, không cách nào cử động được.

Lúc này, vì muốn diệt khẩu, Kiếm Vô Trần đã thi triển ra thực lực bá chủ thiên hạ, tu vi cao kinh thiên động địa, khiến cho Lý Hoành Phi, Tất Thiên, Trương Ngạo Tuyết ở đó cũng cảm giác thấy bất lực rất rõ. Còn một việc đáng sợ hơn, trước đó, Kiếm Vô Trần đã thiết lập kết giới xung quanh, nên lúc này người bên ngoài không thể biết được tình hình bên trong, nên sẽ không có sự cố bất ngờ nào xảy ra nữa.

Đang bị vây khốn giữa không trung, Lý Hoành Phi lửa giận bốc lên tận óc. Tuy hắn cũng tự biết là tu vi của mình so với Kiếm Vô Trần cách xa một trời một vực, nhưng hắn tuyệt không thể buông trôi, vì có một lực lượng hỗ trợ cho hắn, một dạng niềm tin khích lệ hắn. Cho dù sống chết, hắn cũng phải tìm mọi cách phải cứu được Trương Ngạo Tuyết ra, nếu không cho dù chết cũng không thể nhắm mắt được.

Nghĩ đến đây, Lý Hoành Phi thôi động chân nguyên toàn thân, thi triển pháp quyết mạnh nhất của Càn viện thuộc Dịch viên, Liệt Sơn quyết. Toàn thân chân nguyên bộc phát gấp mười, cứng rắn đánh vỡ không gian ngưng đọng của Kiếm Vô Trần, nắm tay Trương Ngạo Tuyết chuyển sang hướng tây nam, tiếp tục chạy trốn.

Phát hiện được ý đồ của Lý Hoành Phi, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, miệng quát lên một tiếng, hai tay bắt quyết trước ngực, một luồng cuồng phong màu tím từ đất bằng nổi lên, thổi từ ngoài vào trong, nhanh chóng ngưng tụ lại ở giữa.

Do đó, Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết lập tức bị cản lại, phải lùi từng bước trước luồng gió bão mạnh mẽ đang ép tới. Cuối cùng, cả hai cùng với Tất Thiên bị Kiếm Vô Trần vây khốn trong kết giới lớn khoảng ba mươi trượng.

Phát hiện thấy được sự mạnh mẽ của kết giới, Tất Thiên nghiêm túc nói:

– Hoành Phi, theo tình hình này thì hai người muốn thuận lợi rời khỏi là không dễ dàng rồi. Biện pháp duy nhất hiện tại là chúng ta liên thủ chế trụ hắn, huynh trong thời gian ngắn phải đột phá tầng kết giới, sau đó dẫn NgạoTuyết sư muội rời đi. Nếu như tình huống không thuận lợi và huynh không làm được điều đó thì hãy để Ngạo Tuyết một mình rời khỏi. Huynh hiểu ý ta không?

Lý Hoành Phi nghe thấy toàn thân chấn động, trầm giọng nói:

– Ta đã minh bạch rồi. Đến đi, hôm nay chúng ta sẽ dùng sinh mệnh của chúng ta mà bảo vệ người chúng ta yêu mến, dùng sinh mệnh của chúng ta để đổi lấy hạnh phúc một đời cho nàng.

Tất Thiên nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, hai người đàn ông yêu thương Trương Ngạo Tuyết này, trong hoàn cảnh nguy hiểm lại hạ quyết tâm, dùng sinh mệnh của bản thân để đánh đổi lấy sự an toàn của người yêu dấu trong lòng.

Kiếm Vô Trần khinh thường nhìn hai người, cười âm hiểm nói:

– Dũng khí khá đó, nhưng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Nói thật cho hai ngươi biết, từ lúc để cho Lâm Vân Phong chạy thoát khỏi, ta đã âm thầm hạ quyết tâm, sau này bất kể là ai chọc đến ta, tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội chạy thoát. Đêm nay, các ngươi thử một lần đi, xem các ngươi có tốt số như Lâm Vân Phong hay không.

Nói xong, tay phải phất lên một cái giữa không, một luồng hào quang ngũ sắc từ dưới đống gạch vụn của phòng ốc bị đổ vỡ bay lên, chớp mắt đã đến tay Kiếm Vô Trần.

Thần kiếm đã có trong tay, khí thế của Kiếm Vô Trần phát ra, khí tức to lớn ép cho ba người hơi thở nặng nhọc, trong lòng không ngừng chấn động, cảm giác này thật sự đáng sợ. Tuy biết là Kiếm Vô Trần rất mạnh, nhưng Lý Hoành Phi và Tất Thiên còn chưa hiểu được, tại sao sau khi Kiếm Vô Trần bỏ đi rồi quay về lại có biến hóa kinh người như vậy, thật sự khiến người khác không tưởng tượng nổi.