Chương 767 – Cải biến sách lược

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Nghe những lời này, Ân Hồng Tụ lên tiếng:

– Nhân gian hiện nay có một số vui mừng một số lo âu. Thế lực Chánh Đạo liên minh tại nhân gian có thể nói là đã tan rã, nhưng Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới vẫn còn chống lưng cho nó, chúng ta vẫn đại khái như cũ sẽ không được. Còn lại trong Vực chi tam giới, lợi hại nhất chính là Yêu Hoàng Liệt Thiên, kế đến là xuất hiện của Ma Vương, Diêm Vương đang hoành hành, không dễ đối phó. Cộng thêm sự thần bí của Vu Thần, sự đáng sợ của Địa Âm Thiên Sát, tưởng rằng tất cả đều làm cho mọi người lo lắng.

Đại điện im lặng, không một ai trong tám người đang ngồi còn lại lên tiếng. Gọi là tin tức tốt, kỳ thật bất quá là biến đổi nhất thời, tình thế thật sự vẫn làm cho người ta ưu phiền.

Không khí đại điện nặng nề, Bách Linh thấy mọi người tâm trí trầm buồn, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

– Mọi người đừng quá lo lắng, đúng như Phần Thiên đã nói, Yêu Hoàng và Vu Thần xuất hiện thật ra là một sự chuyển tiếp. Làm sao nắm vững được, thì phải xem mệnh vận của chúng ta. Chỉ cần nắm được mức độ, cuối cùng cũng có vài phần hy vọng.

Trần Ngọc Loan nhìn nàng, suy nghĩ một lúc, cười nói:

– Nếu như tỷ tỷ đã nói vậy, chúng ta cũng nên thoải mái đi. Hiện tại tin tức đại khái như vậy, mọi người có suy nghĩ thế nào hãy nói ra, rồi cùng nhau thương nghị tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?

Phần Thiên lên tiếng đầu tiên, chỉ nghe hắn nói:

– Có rất nhiều vấn đề chỉ thảo luận suông cũng vô dụng, chúng ta phải hành động, không thể lúc nào cũng chờ đợi thời cơ, phải hiểu rằng nên tạo ra cơ hội, như vậy quyền chủ động mới thuộc về chúng ta.

Lời vừa dứt, mọi người kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên bị lời nói này làm chấn động.

– Phần thiếu hiệp kiến nghị rất hay, nhưng cụ thể thế nào cần bổ sung thêm, thỉnh huynh nói kỹ càng hơn.

Nhìn hắn, ánh mắt Trần Ngọc Loan lộ vẻ thích thú, mỉm cười lên tiếng.

Phần Thiên cảm nhận được sự cổ vũ của Trần Ngọc Loan, hơi trầm tư một chút, mặt nghiêm lại nói:

– Ý của ta rất đơn giản, hiện nay thật lực của Liên Minh nếu gặp phải dạng cao thủ đặc biệt như Địa Âm, Thiên Sát dĩ nhiên là không đủ, nhưng đối phó với Quỷ vực, Ma vực, cũng như nhân gian yêu ma còn lại thì thừa sức. Nếu như chúng ta đã có thật lực như vậy, nếu nói là tập trung ở đây chờ thời cơ, sao không tiên phát chế nhân, tập trung vào một mục tiêu, đầu tiên thu thập những địch nhân tu vi còn yếu nhưng thật sự nguy hại được chăng?

Suy nghĩ về lời nói của hắn, Trần Ngọc Loan thấy rất có lý, ánh mắt lướt qua mọi người, lên tiếng hỏi:

– Mọi người nghĩ như thế nào?

Quy Vô đạo trưởng lưỡng lự lên tiếng:

– Lời Phần Thiên nói rất có đạo lý, nhưng chúng ta có thể phái ra bao nhiêu nhiều nhân thủ hoạt động, lại có thể đối phó với nhiều ít cường địch, điểm này cần nghiên cứu cẩn thận.

Ân Hồng Tụ ý kiến lại bất đồng, chỉ nghe nàng ta nói:

– Đạo trưởng nói nhất định có đạo lý, nhưng Đạo trưởng nêu lên những tiền đề này để làm gì? Nếu lấy sự an toàn của Phục Long cốc làm căn bản, thì không có gì phản đối. Nhưng ta muốn hỏi một điều, vạn nhất Địa Âm Thiên Sát đến đây, chúng ta có phải liều chết bảo vệ nơi này chăng?

Lời này hơi mạo muội, bất quá ý tứ rất rõ ràng, hoàn toàn tập trung đến quan điểm đang đề cập tới.

– Ý của Ân cô nương ta hiểu rõ, nhưng hiện tại, cô nương đã suy nghĩ quá xa vời. Theo tình hình lúc này, chúng ta dĩ nhiên muốn làm chủ nơi này, nhưng đến lúc bất đắc dĩ, từ bỏ cũng không muộn.

Từ tốn, Quy Vô đạo trưởng nói lên suy nghĩ trong lòng của bản thân.

Ân Hồng Tụ nghe xong, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lời ra đến đầu lưỡi đành nuốt lại.

Trần Ngọc Loan lưu ý vẻ mặt nàng, lên tiếng:

– Hồng Tụ tỷ tỷ có lời gì cứ nói ra, chúng ta đang thảo luận, không quản đến kiến nghị có được chấp nhận hay không, mọi người đều có thể nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.

Thấy tâm tư bị nàng khám phá, Ân Hồng Tụ cũng không cố che đậy nữa, nhẹ giọng nói:

– Thật ra không có gì, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, nếu như sau này đến lúc quan trọng thật sự, liên minh lấy căn bản cơ nghiệp làm trọng, hay thiên hạ căn bản làm trọng, hoặc là sinh mệnh những người đang ngồi đây làm trọng?

Trần Ngọc Loan vẻ mặt biến hẳn, nghiêm túc nói:

– Về vấn đề này, ta lấy danh minh chủ đáp lời, thiên hạ quan trọng nhất, kế đến là sinh mệnh mọi người, cuối cùng mới đến cơ nghiệp. Đương nhiên, ba điều này thật ra tương đồng hầu hết, nhưng tình huống cụ thể sẽ phân tích cụ thể, hiện tại không thể nói ra chi tiết được.

Ân Hồng Tụ nói:

– Nếu minh chủ đã nói như vậy, ta cảm thấy nhẹ nhàng. Bây giờ còn phải thương nghị phương châm đối sách cụ thể.

Vì vậy, mọi người trong đại điện bắt đầu đàm luận xoay quanh đề nghị của Phần Thiên, một phương án nhanh chóng hiện ra.

Sau khi đã thương nghị tới lui, Trần Ngọc Loan đứng lên nói:

– Theo tình huống hiện tại của nhân gian, liên minh từ giờ bắt đầu thi hành ‘Diệt Ma kế hoạch’, mọi hành động do ta trực tiếp chỉ huy, người tham dự bao gồm Phần Thiên, Khiếu Thiên, Ân Hồng Tụ, Đồ Thiên, Dao Quang, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, Văn Bất Danh cùng với Bách Linh công chúa. Còn lại Quy Vô đạo trưởng và Phật Thánh Đạo Tiên lưu lại nơi đây, chủ yếu phụ trách truyền tin tức để hiểu rõ tình thế nhân gian. Về vấn đề này có ai ý kiến gì không?

Đại điện lặng yên, tất cả mọi người đang ngồi đều gật đầu tán đồng, chỉ có Quy Vô đạo trưởng gương mặt khó coi, trầm ngâm lên tiếng:

– Theo cảm nhận của ta, phân chia người như vậy dường như không thỏa đáng. Đơn giản mà nói, nếu ở đây ta nhận được tin tức kinh người, cần truyền tin đến cho các vị, nhưng mọi người lại đang ở nơi cực kỳ hung hiểm, người ta phái đi có thể chết dọc đường. Vì lẽ đó minh chủ để lại cho ta một người có tu vi cao cường, khả dĩ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Trần Ngọc Loan nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu nói:

– Điều này ta đã bỏ sót, đạo trưởng nói xem ai lưu lại mới tốt?

Quy Vô đạo trưởng nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên mình Khiếu Thiên, lên tiếng:

– Nghe nói Khiếu Thiên tinh thông thuật Không Gian Khiêu Dược, ta nghĩ huynh ấy là người tốt nhất, nhưng không biết công chúa có đồng ý không?

Bách Linh điềm nhiên nói:

– Đạo trưởng đã chấm huynh ấy, vậy để huynh ấy lưu lại đây.

Khiếu Thiên nghe xong mỉm cười, cũng không nói gì, do đó vấn đề này quyết định như đã bàn.

Tiếp theo, Trần Ngọc Loan khiến Quy Vô đạo trưởng triệu hồi Văn Bất Danh, Đạo Tà Tàn Kiếm cùng Đồ Thiên đang ra ngoài làm việc, quyết định sáng mai bắt đầu hành động, mục tiêu là Quỷ vực và Ma vực. Dự định đả bại tất cả, gom hết một mẻ.

Buổi chiều, ba người lục tục quay trở lại, Văn Bất Danh cũng mang về một tin tức kinh người, liên quan đến Vực chi tam giới. Theo tình huống ông ta hiểu được, do Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, Vực chi tam giới đã liên thông với nhân gian, Quỷ hồn, Ma thú, Yêu nghiệt cùng nhau xuất hiện, trước tiên tập kích các môn phái tu chân nhỏ, sau đó mới bắt đầu xâm nhập vào thành trấn.

Biết được những tin này, mọi người trong liên minh tâm tình trầm trọng, sau khi trải qua một cuộc thảo luận, Trần Ngọc Loan hạ lệnh:

– Sự tình này cực kỳ nguy hại, để bảo vệ sự an nguy của bách tính nhân gian, ta quyết định để cho Văn Bất Danh ra mặt chỉ huy, một mặt hiệu triệu những người tu chân trên thiên hạ cùng liên hợp đối kháng yêu ma quỷ quái, vừa thống lĩnh đệ tử liên minh chủ động xuất kích, tập trung tiêu diệt yêu ma tụ hội.

Văn Bất Danh vâng một tiếng, vội vã xoay mình rời khỏi đại điện, bắt đầu chuẩn bị ra đi.

Đưa tiễn Văn Bất Danh xong, Trần Ngọc Loan tiếp tục:

– Đây chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai càng quan trọng hơn, làm thế nào tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái một cách căn bản. Chúng ta đã biết, yêu ma quỷ quái đến từ Vực chi tam giới, muốn đối phó với chúng, tốt nhất là phong ấn thông đạo của tam giới và nhân gian, thứ hai là bằng vào thật lực đánh thẳng. Hiện tại do nguyên nhân Thái Âm Tế Nhật, tam giới nếu như đã liên thông với nhân gian, ý tưởng phong ấn hiển nhiên là không còn hy vọng, vì vậy ta chỉ có thể chia làm ba toán, tiến nhập vào trong.

Nghe xong biến hẳn sắc mặt, mọi người kinh hãi nhìn nàng, hiển nhiên bị lời nói của nàng làm cho ngây ngốc.

Quy Vô đạo trưởng lên tiếng nhắc nhở:

– Minh chủ, thật lực chúng ta trước mắt không đủ để đối phó với tam giới.

Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:

– Điều này ta biết, nhưng mọi người đã bỏ sót một điểm, đó là tất cả cao thủ Vực chi tam giới cơ hồ đều đang ở Nhân gian, lúc này chúng ta tiến nhập vào tam giới đúng là đánh vào chỗ không phòng bị, trong đó nếu có cao thủ tuyệt đối cũng không nhiều.

Bách Linh và Phật Thánh Đạo Tiên mỉm cười bất động, còn lại mọi người bỗng nhiên đại ngộ.

Thấy mọi người đã hiểu, Trần Ngọc Loan ngữ khí chợt đổi, nghiêm túc nói:

– Sự tình này quyết định như thế, hiện tại là phân chia con người. Như đã nói chúng ta phân ra thành ba toán, toán thứ nhứt là ta, Tư Đồ Thần Phong, Phần Thiên, Bách Linh tỷ tỷ bốn người, phạm vi hoạt động tại nhân gian, chủ yếu đối phó cao thủ Quỷ vực và Ma vực ở nhân gian. Toán thứ hai là Đạo Tà Tàn Kiếm cùng Dao Quang, nhiệm vụ là sớm quét sạch Ma vực, tiêu trừ tà ác. Phương diện này Dao Quang đã có kinh nghiệm, lại thêm thần thú tương trợ, tin rằng hẳn không có vấn đề gì. Toán thứ ba là Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, mục tiêu của hai người là Quỷ vực, bất quá nhiệm vụ nghiêm trọng, vì vậy cần chuẩn bị tốt.

Như đã phân phối, tất cả mọi người ở đó không ai lên tiếng, nhưng Quy Vô đạo trưởng thật ra có chút lo lắng, không kìm được cất tiếng hỏi:

– Minh chủ, ta nghĩ Đồ Thiên và Ân cô nương hai người đi vào Quỷ vực dường như không thỏa đáng lắm. Chúng ta biết Quỷ vực có năm gian, thần bí nhất chính là U Linh gian. Ở đó có rất nhiều cao thủ, lại không thấy xuất hiện, hai người họ ngang nhiên tiến nhập Quỷ vực, vạn nhất gặp phải sợ là sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Trần Ngọc Loan gật đầu nói:

– Điểm này ta biết, vì vậy hành động hai người họ khác với Dao Quang. Bắt đầu từ bây giờ, Đạo Tà Tàn Kiếm cùng Dao Quang lập tức tiến vào Ma vực, trên đường phải cẩn thận, hy vọng các người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Đạo Tà Tàn Kiếm và Dao Quang vâng một tiếng, song song rời khỏi đại điện tiến vào Ma vực.

Đưa mắt tiễn hai người đi, Trần Ngọc Loan quay đầu lại nhìn Quy Vô đạo trưởng thần sắc đang mơ hồ, điềm nhiên nói:

– Về Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, trong lòng ta đã tính toán khác, điểm cần thiết nên đánh cuộc.

Cau mày lại, Quy Vô đạo trưởng liếc nhìn Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, phát hiện gương mặt họ lộ vẻ hoang mang, không khỏi lên tiếng hỏi dồn:

– Minh chủ nói đến đánh cuộc, vậy không biết đánh cuộc như thế nào?

Trần Ngọc Loan mỉm cười không trả lời, vừa vẫy tay kêu Ân Hồng Tụ, vừa lên tiếng nói:

– Không thể nói được, nói ra không còn linh nghiệm nữa.

Chờ Ân Hồng Tụ đi về phía trước, Trần Ngọc Loan thầm thì với nàng một lúc, sau đó quay sang mọi người nói:

– Hiện tại ta có chuyện muốn nhờ Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ giải quyết, nếu như họ ngày mai không trở về, chứng tỏ họ đã tiến vào Quỷ vực, nếu như bọn họ trở về, lúc đó hành động lần này của họ sẽ bãi bỏ, tất cả phải nghe theo Quy Vô đạo trưởng an bài. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, mọi người trước tiên đi chuẩn bị, ngày mai chúng ta hành động.

Nói xong không để mọi người có cơ hội kịp mở miệng, nắm tay kéo Ân Hồng Tụ rời khỏi đại điện.