Chương 335 - Thần bí thiếu niên

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Trương Ngạo Tuyết khuyên:

– Được rồi, không nên quá lo lắng về việc này, đã gọi là thiên hạ đại loạn thì tất nhiên yêu nghiệt sẽ xuất hiện, nếu không sư bá cũng không phái chúng ta xuất môn tìm kiếm Vạn Thú ma châu. Mấy ngày nay chúng ta chỉ quanh quẩn ở trong núi tìm kiếm, không biết được Nhân gian đã xảy ra đại sự gì. Nếu có thời gian, thiết nghĩ cũng nên rời khỏi đây hỏi han, tìm hiểu tình hình hiện tại.

Lâm Vân Phong gật đầu đồng ý:

– Đệ nghĩ tỷ nói đúng, đã đến lúc rời khỏi đây. Từ khi chia tay với Dao Quang, chúng ta đã liên tục tìm kiếm gần mười ngày, tin rằng Nhân gian có lẽ đã phát sinh sự tình gì mới rồi. Cứ quyết định vậy đi! Bây giờ trời vẫn còn sớm, nên kiếm chỗ nghỉ ngơi ăn uống, đồng thời nghe ngóng tình hình. Nếu Nhân gian không xảy ra chuyện gì bất thường, chúng ta sẽ tiếp tục công việc.

Trương Ngạo Tuyết sẵn có ý giống như Lâm Vân Phong, liền tán đồng không chút do dự:

– Tốt, chúng ta nên đi thôi.

Cả hai lập tức khởi thân bay lên giữa không trung. Sau khi xem xét một lượt xung quanh, liền hướng về phía một tiểu trấn cách đó mấy dặm nhanh chóng phi hành.

Đến nơi, hai người tùy ý tìm một tửu điếm nhỏ ngồi xuống, Lâm Vân Phong gọi ra một bàn thức ăn. Ngạo Tuyết và hắn vừa ăn vừa chú ý quan sát xung quanh.

Thị trấn này không lớn, nhìn y phục bình thường của những người dân nơi đây, hiển nhiên là những lão bách tính chất phác, bọn họ thật không mong có thể hỏi thăm được bất cứ điều gì.

Mở miệng khẽ than một tiếng đượm chút bất lực, Lâm Vân Phong lên tiếng:

– Xem ra muốn nhét đầy bụng thì không thành vấn đề, nhưng muốn tìm người để hỏi han tình hình thì không dễ đâu.

Trương Ngạo Tuyết đưa mắt quan sát những thường nhân trong trấn, tự biết không thể dò la được gì nên cũng khẽ gật đầu đồng ý. Tuy nhiên lúc nàng vừa mở miệng định nói, đột nhiên một cỗ khí tức kì quái truyền đến khiến Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong cảm thấy kinh ngạc, mục quang không kềm được nhìn về phía cuối đường. Nơi đó vừa xuất hiện một đạo thân ảnh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người.

Một âm thanh truyền tới, thân ảnh đó hơi khựng lại một chút, rồi xuất hiện phía trước Trương Ngạo Tuyết lên tiếng hỏi: “Không biết tại hạ có thể ngồi cùng bàn với hai vị được không?”

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy ngước mặt lên nhìn hắn, chỉ thấy hán tử toàn thân y phục màu thiên thanh, niên kỷ ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, tướng mạo anh tuấn, trên gương mặt hiện ra một nụ cười thân thiện.

Mẫn tuệ cảm nhận được nét dị thường trong ánh mắt hắn, Trương Ngạo Tuyết né tránh mục quang, lãnh đạm nói:

– Xin mời vị huynh đài này, nơi đây là tửu quán, không cần cố kị.

Thanh niên kia sắc mặt vui vẻ, nhanh chóng bước đến cạnh Trương Ngạo Tuyết ngồi xuống. Tuy nhiên đúng lúc này, Lâm Vân Phong giữ tay hắn lại, nhãn thần lộ vẻ không hài lòng:

– Ngồi cạnh ta đây này, ngồi gần con gái người ta thế làm gì, không phải có ý đồ bất chính đấy chứ?

Thanh niên kia quay đầu nhìn Lâm Vân Phong, khẽ mỉm cười đồng thời chuyển chỗ đến bên cạnh rồi ngồi xuống, lên tiếng:

– Tại hạ là Thiên Mục Phong, đến từ vùng đất phía cực bắc. Nhị vị khí vũ hiên ngang, không biết xuất thân từ danh sơn nào?

Lâm Vân Phong trực tiếp nhìn qua, thấy hắn tựa hồ không tà ác như trong tưởng tượng, sắc mặt có chút khá hơn, nhưng vẫn lạnh lùng:

– Bọn ta đến từ Dịch viên tại Tây Thục, ta là Lâm Vân Phong, còn đây là sư tỷ của ta Trương Ngạo Tuyết.

Thanh niên tên Thiên Mục Phong nghe vậy, bộ dạng như đột ngột đại ngộ điều gì, giọng kinh ngạc:

– Ta đã nói mà, tuyệt đại giai nhân như vậy thế gian rất ít, nguyên lai là một trong hai đại tuyệt thế mỹ nhân của chân tu lục viện, Trương Ngạo Tuyết cô nương. Chẳng trách có thể làm người khác rung động như thế. Hôm nay quả thật là hữu duyên, không ngờ lại được gặp tại đây, thật quá tốt!

Trương Ngạo Tuyết nghe hết những lời tán dương của Thiên Mục Phong, nhưng thần sắc vẫn bình thản, không hề nhìn thấy có chút khác thường nào. Riêng Lâm Vân Phong thì nhăn mặt, hừ lên một tiếng:

– Cái gì mà có duyên hay không có duyên, ngươi tốt nhất nên biểu hiện đứng đắn một chút. Nói thật, nhà ngươi không có cơ hội đâu mà vọng tưởng. Ta hỏi ngươi, sao ngươilại đến đây? Còn nữa, ngươi một thân tu vi mười phần chẳng hề yếu kém, cuối cùng ngươi là người tốt hay kẻ xấu?

Thiên Mục Phong liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết, thấy nàng nét mặt tịnh không chút biểu tình, liền quay lại nói với Lâm Vân Phong:

– Gặp nhau tức là có duyên, không quản lâu mau. Đối với ta, việc gặp nhau ở đây thuần túy chỉ là xảo hợp. Còn ta là người tốt hay xấu, điều này thật khó hồi đáp. Kẻ địch của ta coi ta là xấu, bằng hữu của ta thì nói ta tốt. Còn ngươi, ngươi nghĩ sao?

Lâm Vân Phong hừ giọng:

– Ta thấy ngươi không phải người tốt gì cả, nếu không sao ngươi lại chủ động tìm đến bọn ta như thế. Nhất định ngươi có che giấu ý đồ mờ ám!

Thiên Mục Phong lắc đầu:

– Lâm thiếu hiệp nói sai rồi, tại hạ có thể xuất hiện hơi đường đột, nhưng thực tình không hề che giấu điều gì, vấn đề này ta có thể thật lòng nói vậy. Chắc thiếu hiệp cảm thấy ta có ý đồ với sư tỷ ngươi, nên cho rằng ta không phải người tốt, nhưng ta nói cho ngươi biết, đó là việc hết sức tự nhiên. Từ xưa có câu ‘‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’’, đây chính là biểu hiện chân thật nhất của con người, không cần phải giấu giếm. Chuyện của Dịch viên ta đã nghe qua, cũng biết đến danh tự Lục Vân, nhưng đối với ta mà nói tịnh không có chút ảnh hưởng nào. Điều đó không thể cản trở ta thích một người, hay yêu một người, đó là quyền lợi của riêng cá nhân ta, đúng không? Thích hay yêu một người không có tội, trừ phi ta sử dụng thủ đoạn hèn hạ mà thôi.

Nhìn hắn một cách cổ quái, Trương Ngạo Tuyết nhận ra người này có chút khác với thường nhân, không giống một thanh niên bình thường. Còn Lâm Vân Phong lại cẩn thận đánh giá hắn một lần nữa, một lúc sau mới thốt lên:

– Ta thật nhìn không ra cái miệng của ngươi lại dẻo đến thế, không ngờ cũng biết nói lý lẽ như vậy. Bất quá ta báo cho ngươi biết, mặc dù những lời ngươi nói có chút đạo lý, vẫn tịnh không biểu thị ngươi là người tốt. Thêm nữa, tuy ngươi có tự do riêng, nhưng ta phải đề tỉnh ngươi, chỉ cần ngươi không có hành động gì quá đáng, không có tư tưởng nào thiếu đứng đắn, chúng ta tất có thể vui vẻ ngồi ăn uống cùng nhau. Còn nếu ngươi có ý đồ bất lương, đừng trách ta lúc đó không khách khí với ngươi.

Thiên Mục Phong cười thản nhiên:

– Nếu các hạ không muốn nhắc đến chuyện này thì chúng ta sẽ không nói nhiều nữa. Có điều trong thâm tâm ta suy nghĩ thế nào là chuyện của ta, các hạ không thể bắt ta dừng suy nghĩ được, đúng không? Được rồi, không nói nữa, hãy xem này, đồ ăn trên bàn còn chưa có ai đụng tới cả. Thôi, chúng ta nên thưởng thức cao lương mỹ vị trước rồi sẽ bàn luận sau.

Nói xong Thiên Mục Phong cầm đũa lên bắt đầu ăn, phong cách tự nhiên giống như một người bạn đã quen biết nhau từ lâu.

Đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong nói:

– Sư tỷ, chúng ta hãy dùng bữa trước, sau đó có thể thông qua hắn ta tìm hiểu xem lâu nay Nhân gian có động tĩnh gì mới không.

Trương Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, cả ba người đều yên lặng bắt đầu dùng bữa. Trong suốt bữa ăn, Thiên Mục Phong thường xuyên nhìn Ngạo Tuyết một cách trực diện, ánh mắt không hề che dấu vẻ ái mộ, làm cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

Sau khoảng thời gian một nén hương, cả ba người đã dùng bữa xong. Lúc này, Lâm Vân Phong muốn lôi kéo ánh nhìn của Thiên Mục Phong, liền nói lớn:

– Nhìn đi đâu đó, nhìn phía ta này! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, trong vòng mười ngày qua tại nNhân gian có xảy ra chuyện gì không?

Thiên Mục Phong có vẻ miễn cưỡng, dời mục quang về phía Vân Phong, bất mãn:

– Tự nhiên nơi nào thu hút thì ta nhìn nơi ấy, nhìn ngươi không thích thú chút nào. Còn về Nhân Gian giới, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, không biết ngươi muốn hỏi về phương diện nào?

Lâm Vân Phong trả lời:

– Hiển nhiên là có bao nhiêu muốn biết bấy nhiêu, ngươi nhanh kể đi!

Thiên Mục Phong có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi quay qua Trương Ngạo Tuyết, cười nói:

– Vài ngày trước, trên đỉnh Hoa Sơn, Lục Viện liên minh và Tam Phái liên minh dưới sự chủ trì của Thiên Kiếm Khách đã triển khai Định Minh đại điển. Cuối cùng, đồng môn Lục Vân của các ngươi cho người truyền tin đến Chính Đạo liên minh, tặng Thiên Kiếm Khách một món đại lễ khiến lão tức muốn thổ huyết.

Chăm chú lắng nghe, Trương Ngạo Tuyết thần sắc trước giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khi nghe nhắc đến hai chữ Lục Vân, biểu tình của nàng có chút thay đổi. Lâm Vân Phong lập tức gấp giọng hỏi:

– Đại lễ? Đại lễ gì vậy? Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?

Thiên Mục Phong than một tiếng, thu hồi mục quang vẫn dừng trên gương mặt Trương Ngạo Tuyết, cười nhẹ:

– Nói thực, ta rất bội phục Lục Vân. Hắn ta biết rõ các cao thủ chính đạo chuẩn bị liên minh, sau khi hay tin Vân Chi pháp giới cử ba đại cao thủ hạ sơn hiệp trợ, đã phi hành đến Thiên Hoan lĩnh, một mình sát tử cả ba, làm cho các cao thủ chính đạo cũng như cả thiên hạ đều chấn kinh.

– Cái gì? Ngươi nói Lục Vân một mình tiêu diệt cả ba vị đại cao thủ từ Vân Chi pháp giới, ngươi không phải đang lường gạt chứ?

Nhìn Thiên Mục Phong với vẻ không tin tưởng, Lâm Vân Phong kinh ngạc thốt lên. Phía đối diện, Trương Ngạo Tuyết cũng đang nhìn chằm chằm Thiên Mục Phong, trong nhãn thần lộ rõ sự hoài nghi.

Thiên Mục Phong thấy vậy cười nói:

– Con người của Lục Vân thế nào chắc ngươi hiểu rõ hơn ta, vậy sao lại hỏi ngược ta? Không lẽ các ngươi nghĩ Lục Vân không đủ thực lực, hay không thể làm điều đó?

Lâm Vân Phong sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu:

– Cũng đúng, trận chiến ngày đó, Lục Vân đã phát thệ nhất định sẽ hủy diệt Vân Chi pháp giới. Dựa vào bản lĩnh của huynh ấy, đích xác có hy vọng sát tử ba vị cao thủ Vân Chi pháp giới. Chỉ là trước khi chứng thực được, ta ít nhiều có chút không tin. Sư tỷ, tỷ có tin không?

Trương Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn xa xăm, trả lời với tất cả lòng tin:

– Ta tin, bởi vì chàng là Lục Vân!

Tám từ ngắn gọn, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng Thiên Mục Phong và Lâm Vân Phong cảm thấy được ngữ khí vô cùng kiên định. Nhìn thần sắc hàm ẩn nét nhu tình của nàng, cả hai người đều minh bạch, đó là một loại tín nhiệm không thể nào lay động, đích xác là ái tình.

Khẽ than thành tiếng, Thiên Mục Phong xúc động:

– Đúng là hồng nhan tri kỷ, quả thật có được tình yêu thế này cũng đủ an ủi cả đời. Lục Vân ơi Lục Vân, ngươi có biết rằng rất nhiều người suốt đời ghen tị với ngươi không?

Lâm Vân Phong hừ mũi:

– Ghen tị thì cứ việc ghen tị, nhưng đừng có ý định xấu, nếu không ta chẳng để yên cho nhà ngươi đâu. Được rồi, nhanh nói tiếp đi, còn phát sinh thêm những sự tình gì nữa?

Thiên Mục Phong nghe vậy liền thu lại biểu tình thất thần, tiếp tục kể:

– Bên cạnh Chính Đạo liên minh, còn có Trừ Ma liên minh và Huyền Phong môn thần bí, ngoài ra vực chi tam giới cũng có động tĩnh. Lúc này, nếu như nói Chính Đạo liên minh thành lập khiến cho Diệp Tâm Nghi nắm được đại quyền, vượt qua Kiếm Vô Trần, thì việc Trừ Ma liên minh khai sơn lập phái làm cho thiếu nữ Trần Ngọc Loan danh dương thiên hạ, cơ hồ vượt qua cả Diệp Tâm Nghi.

Sắc mặt biến đổi, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết đều kinh ngạc, Trần Ngọc Loan – danh tự này hai người chưa hề nghe tới bao giờ.

Trong lòng đầy hiếu kỳ, Lâm Vân Phong hỏi gấp:

– Trần Ngọc Loan làm thế nào có thể vượt qua Diệp Tâm Nghi, nàng ta có bản lĩnh gì khiến người ta phải kinh sợ, hay là có sự tình kì quái gì xảy ra?

Thiên Mục Phong cười cười:

– Tự nhiên có ba bốn phần bản lĩnh, nếu không làm sao vượt hơn Diệp Tâm Nghi. Trong lúc Trừ Ma liên minh khai sơn lập phái, nàng ta là minh chủ của liên minh, chỉ với điểm này làm cho vô số người cảm thấy hiếu kỳ. Sau đó Tà Tâm Thư Sinh đột nhiên xuất hiện, nàng ta với một trận chiến, không chỉ sát tử Tà Tâm Thư Sinh mà còn dùng hắn tế cờ, làm cho những người tại trường đều chấn kinh. Ngoài ra…