Chương 619 Vô Tâm thoả hiệp

Thất Giới Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch giả: Các nhà tài trợ

Khi Lý Trường Xuân vung kiếm đánh tới, Giang Nam tài tử đã đánh bị thương Kim Thạch, rồi nhanh như chớp chuyển thân xa ngoài mười trượng, sử dụng tu vi mạnh mẽ vượt qua hai người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lục Nga, lợi dụng sát na nàng kinh hoàng phân tâm, để bắt lấy nàng.

Đạt được mục tiêu, Giang Nam tài tử cười đắc ý một tiếng. Khi Lý Trường Xuân phát hiện, vô cùng giận dữ, vung kiếm bay đến thì hắn đã lắc mình tránh khỏi, cười điên cuồng phi thân về phía cuộc chiến ở tổng đàn liên minh.

Giận dữ thét lên một tiếng, Lý Trường Xuân giận quá hóa cuồng, vừa truy đuổi mãnh liệt, vừa tàn bạo kêu lên:

– Giang Nam tài tử, ngươi mau thả người, nếu không cho dù đến chân trời góc bể nào, Huyền Phong môn cũng quyết không tha cho ngươi.

Ở phía sau, Kim Thạch khẩn trương bám theo, còn những người khác trong Huyền Phong môn vẫn ở lại chờ hiệu lệnh.

Âm Dương Cực Địa, trận chiến phát ra sấm sét. Lục Vân và Kiếm Vô Trần tới lui nhanh như chớp điện, lại giống như đang cùng nhau chơi đùa ngắm cảnh. Tình thế của Chánh Đạo liên minh nguy cấp, sau hành động của Giang Nam tài tử, lại tiếp tục rơi vào cảnh khốn khổ, càng lúc càng thêm nguy hiểm.

Ngay lúc Giang Nam tài tử lại xuất hiện, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách đều vui mừng vô cùng, cuối cùng bọn lão cũng có cơ hội báo thù. Nhưng Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lại thất kinh mất vía, bởi vì người yêu Lục Nga đang nằm trong tay đối phương.

Lần thứ hai xuất hiện, Giang Nam tài tử lại khởi nên phong ba bão táp còn lớn hơn, không những lôi kéo Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách lao đến, mà cả Vô Tâm đang giao chiến cũng phải quay ra, còn Kim Thạch và Lý Trường Xuân đang khẩn trương truy đuổi càng thêm phần đông đúc.

Đứng yên giữa không trung, Giang Nam tài tử nhìn năm người đứng thành vòng, cười hắc hắc nói:

– Lý môn chủ không cần kinh hoảng, ta lần này chỉ có chuyện muốn giao dịch với ngài thôi, không biết ngài có hứng thú hay không?

Bên trái, Hồng Vân lão tổ gầm lên:

– Ta coi ngươi có gì giao dịch với hắn, lão tổ ta hôm nay nhất định không để ngươi chạy thoát. Tiếp chiêu!

Liệt hỏa đột ngột xuất hiện, khí thế tăng lên điên cuồng, chính là hình thức báo trước xuất thủ.

Giang Nam tài tử gấp rút quát lên ngăn cản:

– Đừng có gấp, ta một khi đã tới đây, đương nhiên không dễ dàng rời khỏi. Nếu ngươi lỗ mãng đả thương người trong tay ta rồi, lúc đó ta không có liên quan gì với ngươi nữa, muốn đi đâu thì đi. Nhưng có người lại không muốn đơn giản như thế. Phải vậy không môn chủ?

Vô Tâm lạnh lùng tàn khốc nhìn hắn, giọng thù hận:

– Ngươi muốn gì, nói mau!

Giang Nam tài tử cười hắc hắc nói:

– Thật ra thì rất đơn giản, ngài cũng thấy đó, cả hai cừu nhân này chỉ toàn trừng mắt nhìn ta không tha cả ngày nay, như vậy là chuyện rất phiền toái. Môn chủ chỉ cần giúp ta đánh đuổi hai người này, đến lúc đó ta không còn điều gì lo lắng, làm sao có thể gây thương tích cho người môn chủ muốn được?

Vẻ mặt giận dữ, Vô Tâm quát lên:

– Ngươi uy hiếp ta?

Giang Nam tài tử cười hiểm độc:

– Đó đâu phải là uy hiếp, đó là giao dịch. Có một số chuyện một khi đã ra tay rồi lại không thể thu lại được, môn chủ cũng nên suy nghĩ cẩn trọng. Báo thù trước sau đều có thể, nhưng cứu được người đã chết lại không dễ dàng, ngài nói sao đây?

Vô Tâm bị chọc giận đến rung người, ương ngạnh trừng mắt nhìn hắn, lại không dám ngang nhiên hành động.

Bên cạnh, Lý Trường Xuân phẫn nộ hét:

– Giang Nam tài tử ngươi đừng tự tìm cái chết, lập tức thả người ra chuyện trước đó chúng ta có thể không nhớ đến nữa. Còn nếu ngươi làm tổn thương đến một cọng tóc của người đó, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc bể nào, Huyền Phong môn thề sẽ phanh thây ngươi thành ngàn mảnh!

Giang Nam tài tử cười tà mị:

– Chẳng sao cả, có được một cô nương đẹp như hoa như ngọc theo ta vào địa phủ, thật là một khoái lạc. Lại nói nữa, các ngươi cho dù có khả năng giết được ta, còn một chuyện quan trọng còn chưa biết.

Lý Trường Xuân phẫn nộ cực độ, đang muốn cất tiếng mắng chửi thì bị Vô Tâm chận lại:

– Đừng có vọng động, hãy nghĩ cho kỹ trước khi hành động.

Nhưng phía bên này, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách truyền âm cho Hồng Vân lão tổ:

– Không nên lại kéo dài thời gian, nếu không Huyền Phong môn chắc chắn thỏa hiệp. Chỉ cần bọn ta tận lực không đả thương nha đầu đó, khi thời cơ đến, cứu được cô ấy từ trong tay Giang Nam tài tử thì tên tặc tử đó hẳn phải chết không sai.

Nói xong, thân ảnh lóe lên, màn sương trắng huyền ảo như trong mộng nhanh chóng tản ra phối hợp với ảo ảnh nhấp nháy vụt đến hình thành công kích tuyệt luân.

Hồng Vân lão tổ nghe thấy cũng không chần chừ, thân ảnh lắc lên ảo hóa thành tám luồng xích diễm phân bố xung quanh Giang Nam tài tử, hình thành một vòng bao vây phong bế tấn công vào bên trong.

Thần sắc trầm xuống, Giang Nam tài tử điểm đầu mũi chân, thân thể di động với tốc độ rất nhanh trong phạm vi sáu xích, tay phải múa trường kiếm chém ra, một chuỗi liên tục kiếm mang ánh xanh lục giống như vô số quang

*

**

, chiếu theo những phương vị nhất định bố trí tạo thành phòng tuyến cứng rắn sắc bén.

Cùng lúc đó, Giang Nam tài tử quát lớn:

– Lý môn chủ, ta hiện tại đang lâm vào cảnh một địch hai, nếu có xảy ra chuyện gì xảy ra làm tổn thương đến người trong tay, thì đừng oán trách ta không nhắc nhở ngươi trước.

Vô Tâm đưa mắt nhìn Lục Nga, nhìn thấy ánh mắt nàng thản nhiên, khuôn mặt mờ hiện một chút cười cợt, tựa hồ như bảo rằng không cần phải lo lắng cho ta, hãy bảo trọng, đừng để người khác uy hiếp.

Hiểu được tâm ý của nàng, Vô Tâm suy tính thiệt hơn cả trăm lượt, cuối cùng mở miệng nói:

– Cản hai lão này lại, đừng để bọn họ gây hại đến Lục Nga.

Lý Trường Xuân vâng một tiếng, nhanh chóng múa kiếm tấn công, cùng với Kim Thạch ngăn cản Mạc Bắc Thiên Tinh Khách. Còn Vô Tâm thì xuất hiện trước mặt Hồng Vân lão tổ, đưa tay đón lấy chiêu tấn công bất ngờ của lão.

Nở một nụ cười đắc ý, Giang Nam tài tử thối lui chừng mười trượng, mỉm cười nhìn trận chiến của năm người. Theo tình hình giao chiến mà phân tích, Lý Trường Xuân và Kim Thạch liên thủ tạm thời ngăn cản được Mạc Bắc Thiên Tinh Khách, bất quá cuối cùng tất nhiên không thể địch lại được. Còn Vô Tâm và Hồng Vân lão tổ, mỗi người đều có sở trường riêng, kết quả nhất thời không cách gì đoán được.

Ở xa xa, Trần Ngọc Loan nghe tên Lục Nga, hốt hoảng nói:

– Chính là thị, hèn chi ta cảm thấy kỳ quái, tự hỏi không biết nữ nhân bên cạnh Huyền Phong môn chủ thật ra là ai.

Thương Nguyệt không hiểu cất tiếng hỏi:

– Muội biết thiếu nữ này?

Trần Ngọc Loan đáp:

– Muội không biết cô ta, nhưng muội biết cô ta là đồ tôn của Cửu Âm Thánh Mẫu, hèn chi bà ta cứ nhất quyết truy tìm tung tích của Vô Tâm.

Vẫn còn chưa hết thắc mắc, bất quá Thương Nguyệt cũng không hỏi tiếp mà quay lại tiếp tục quan sát cuộc hỗn chiến.

Giữa trường, hai lần xuất hiện của Giang Nam tài tử vô tình đã giúp Chánh Đạo liên minh rất lớn, làm giảm rất nhiều áp lực lên bọn họ. Vô Tâm ly khai rồi khiến cho chiến tuyến phòng ngự vốn đang nguy hiểm tràn ngập lại có thể chống được sức tiến công của địch nhân.

Hiểu được điều này, Bạch Quang thầm vui mừng. Nhưng Sát Huyết Diêm La công mãi không được trở nên giận dữ, ánh mắt hắn ánh lên huyết mang, một luồng sát khí tàn bạo vút lên trời cao.

Lùi ra xa chừng vài xích, Sát Huyết Diêm La lạnh lùng quan sát chiến tuyến phòng ngự cứng rắn và sắc bén của Chánh Đạo liên minh, tay phải cầm Huyết Phủ vung lên, vừa vận chân nguyên toàn thân vào tay phải, vừa tìm điểm yếu nhất của kết giới phòng ngự.

Giây lát, Sát Huyết Diêm La đột ngột thét lên một tiếng tàn bạo, Huyết Sát Chiến Phủ trong tay vụt đưa lên cao, sau đó bổ xuống nhanh như tia chớp, một sức mạnh ngưng đọng cả không gian, thổi bay vạn vật, điên cuồng chém xuống, lại có quang mang màu đỏ phát ra từ lưỡi lửa, mạnh mẽ đánh trúng vào kết giới phòng ngự của Chánh Đạo liên minh.

Chiêu này đã hội tụ toàn bộ sát khí cứng rắn vô cùng trên người của Sát Huyết Diêm La, uy lực của nó khiến người khiếp sợ, có thể nói là đá vỡ trời rung. Chỉ thấy kết giới phòng ngự của liên minh chấn động liên tục ba lần, cuối cùng, một tiếng nổ kinh hoàng như sao băng vỡ ra, một luồng khí lưu mạnh mẽ hình thành bão táp không cách gì chống lại lập tức chấn bay toàn bộ các bên tham chiến.

Tiếng sấm sét vang lừng cùng với những tiếng hô kinh thảm. Những người tu vi hơi kém một chút hoặc bị thương nặng không cách tránh né đều bị khí huyết sôi lên. Còn Bạch Quang, Diệp Tâm Nghi, Sát Huyết Diêm La, Tam Tài Tà Sát là tương đối an toàn.

Mọi người lập tức trấn tỉnh, mau chóng tụ về một chỗ, tránh phân tán đối địch. Giữa màn sương mù, Bạch Quang hét lên một tiếng lớn.

– Không kịp nữa rồi, ngươi hãy tự mình lo liệu cho mình trước đi, để ta tiêu diệt bọn chúng!

Một âm thanh lạnh lùng có sức mạnh làm người khiếp đảm từ miệng Sát Huyết Diêm La phát ra, tựa như tử thần địa ngục phát ra lời mời gọi đi vào cõi chết.

Hỗn chiến lần thứ ba bạo phát, thời khắc thê thảm khốc liệt quay trở lại lần nữa. Cả ba phe lúc này đều là những người sức cùng lực kiệt, thương thế cũng đã bị, tử vong cũng đã có, từng người vẫn ở đó tranh đấu. Đang giao chiến, Huyền Phong môn và Quỷ vực vẫn hỗ trợ không xâm phạm lẫn nhau như cũ, hợp sức với nhau vì mục tiêu tấn công Chánh Đạo liên minh, cùng nhau đạt cho được giao ước.

Thấy vậy, Bạch Quang và cao thủ Chánh Đạo vừa kinh hoàng, vừa phẫn nộ, lại cũng bất lực. Chỉ thấy cả Tịch Diệt Thiện Chủ và Thiên Túc đạo trưởng toàn thân trọng thương, từng người tranh đấu tiếp tục cuộc chiến chánh tà.

Trên trời, Lục Vân lạnh lùng tàn khốc nhìn Kiếm Vô Trần. hoàn toàn không trực diện giao tranh với hắn, hễ hắn tiến thì chàng thối, mà hắn thối thì chàng tiến. Chàng khiến hắn phải giương tròn mắt nhìn thấy Chánh Đạo liên minh từng bước từng bước đi vào hủy diệt, cảm nhận được tâm tình nóng nảy lại bất lực.

Kiếm Vô Trần nổi giận cực độ, bất quá hắn từ trong cuộc giao chiến với Lục Vân, cũng học được nhiều thứ từ Lục Vân, trong đó thành công nhất là ẩn giấu bí mật.

Hắn hoàn toàn hiểu rõ, tu vi Lục Vân chưa được như bản thân mình, nhưng Lục Vân có thể hết lần này đến lần khác thoát khỏi tiến công của hắn, không nghi ngờ gì nữa là nhờ chàng biết ẩn giấu thực lực, chờ đến lúc trọng yếu lại khiến cho hắn phải hoảng kinh.

Chính vì vậy, mặc dù rất quan tâm đến tình hình từng bước đi vào thất bại của Chánh Đạo liên minh, nhưng Kiếm Vô Trần phải dùng đạo của người để khống chế người, làm cho Lục Vân phải kinh hoàng thất sắc, chỉ một lần nhấc tay là tiêu diệt được chàng, lại không cho chàng có cơ hội trở mình được.

Trên mặt đất, Vô Tâm và Hồng Vân lão tổ giao chiến dần dần tiến vào tình thế giằng co. Thực lực hùng hậu, tu vi kinh người của cả hai đã lôi kéo không ít ánh mắt nhìn đến.

Khi đòn tấn công mãnh liệt của Sát Huyết Diêm La phá nát kết giới phòng ngự của liên minh, mấy người Vô Tâm, Hồng Vân lão tổ, Giang Nam tài tử đều thất kinh, nhịn không được phải phân tâm chú ý đến tình hình bên đó. Nhưng trong sự khỏa lấp của âm thanh sấm sét điếc tai, một luồng ánh sáng trắng từ trên trời đánh xuống, mang theo băng mang khiếp người chớp mắt đã xuất hiện bốn phía Giang Nam tài tử, hình thành một kết giới băng lạnh, vây chặt hắn vào đó.

Nguy hiểm đột nhiên đến gần, Giang Nam tài tử thất kinh biến sắc, không thể suy nghĩ nhiều về nguyên nhân, chân nguyên toàn thân nhanh chóng vận chuyển, một vùng hào quang ánh xanh lục sẫm quỷ dị như sương phát ra, sức mạnh bắn ra chấn động nhanh chóng như muốn phá băng mà ra.

Sức mạnh to lớn chớp mắt đã phá vỡ huyền băng. Nhưng điều khiến hắn phải thất kinh hồn vía đó chính là huyền băng tuy vỡ nhưng chỉ giây lát lại có thể đông kết với tốc độ cực nhanh để đông cứng khí tức toàn thân của hắn.

Cảm giác được hàn khí đang đi vào cơ thể, chân nguyên ngưng trệ, Giang Nam tài tử cực kỳ giận dữ, cũng không cần biết ai là người đánh lén mình, đột nhiên rời khỏi thân thể Lục Nga, chân nguyên toàn thân nghịch chuyển, thực lực bộc phát. Trong âm thanh hoa hoa, toàn bộ hàn băng trong vòng vài trượng đều bị phá vỡ, hắn mượn cơ hội bắn thẳng lên trời như phi đạn, muốn tạm thời rời khỏi địch nhân thần bí này.

Đúng lúc hắn toàn lực phá vỡ hàn băng, vô tình thả lỏng Lục Nga, một luồng bạch ảnh từ xa bay đến gần hệt như ảo ảnh ánh sáng xuất hiện bên cạnh Lục Nga, một tay ôm lấy thân thể nàng.