Chương 870: Thật giả. (7)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….- Có thể hay không là?

Trong đầu Trang Duệ đột nhiên nhớ tới một việc, chính là ngựa ba màu đã từng xuất hiện ở chợ đêm Tây Tạng giống như lạc đà ba màu của Tế Nam đều không thể nào tìm thấy tỳ vết nào. Rất khó phân biệt thật giả.

Thế nhưng hai thứ này đều có một đặc thù đồng dạng, chính là ở bên trong đều có một chứ “Hứa” nho nhỏ. Không biết vì sao, Trang Duệ cảm giác được, hai kiện đồ vật này đều do một người làm ra.

Trong lúc đang suy nghĩ cách giải quyết, Trang Duệ tựa lưng vào ghế so-pha. Hai tay cầm hai con ngựa ba màu, dùng linh khí kiểm tra một cách tỉ mỉ. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Trang Duệ đang giám định đồ vật.

– Kháo! Thật đúng là, người làm ra được kiệt tác như thế này cũng quá là thần kỳ đi.

Trang Duệ cảm giác không sai, trên móng trước của con ngựa ba màu có một chữ “Hứa” rất nhỏ được in trên vách rỗng của móng trước. Giống hệt như con ngựa ba màu được bán ở chợ đêm Tây Tạng kia.

Tìm được chữ “Hứa” này, trong lòng Trang Duệ kiên định, lại một lần nữa cầm lấy bộ y phục cung nữ lên quan sát.

Quả nhiên, bộ y phục cũng nữ này đều có tồn tại một chữ “Hứa”. Chỉ là lần này nó không nằm ở vị trí chân váy, mà ở đằng sau mông. Xem ra người chế tác những đồ vật này rất là cao thủ, có điểm thú vị!

– Lý tổng. Ngài ở trong cái nghề này cũng tương đối dài, kiến thức rộng rãi, không biết ngài có nhận thực một vị nào họ Hứa hay không?

Có thể là ra những đồ sứ ba màu đời Đường như thế này, Trang Duệ đối với vị Hứa tiên sinh này nổi lên hứng thú.

Phải biết rằng, cho dù là gốm màu đời Đường là giả nhưng giá trị nghệ thuật cũng rất cao, so với hàng mỹ nghệ bây giờ thì hơn ra. Công nghệ chế tác cao minh như vậy, nếu như để Trang Duệ định giá, hắn chắc chắn sẽ trả mỗi kiện không dưới mười vạn.

Có thể nhìn ra mấy thứ này đều do một người làm ra. Trang Duệ hiếu kỳ, người này đến tốt cùng là ai. Vì sao lại chế tác ra nhiều đồ phỏng chế gốm ba màu đời Đường như vậy?

– Họ Hứa hay họ Từ? Trang tổng người hỏi người này làm chi? Ta quen rất nhiều người mang họ Hứa với họ Từ…

Lý Mạnh Lực có chút ngạc nhiên không rõ ràng, hắn liền hỏi lại.

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:

– Ách! Ta muốn hỏi là một vị đại sư chế tác đồ sứ. Người này hẳn là mang họ Hứa. Trong nghề có một người như vậy hay không?

– Ngài…ngài nói là thứ này do người kia làm?

Lý Đại Lực rốt cuộc cũng nghe hiểu ý tứ của Trang Duệ. Đối phương không có lừa bịp tống tiền mình, thứ đồ này thật sự là giả.

– Đúng vậy! Lý tổng, ta đây là lần thứ ba nhìn thấy gốm ba màu đời Đường. Năm ngoái tham gia giám bảo ở Tế Nam thì xuất hiện một con lạc đề ba màu. Từ ngoại hình đến công nghệ chế tác đuề không có lấy một điểm tỳ vết. Thế nhưng ở bên trong lạc đà có khắc một chữ “Hứa” giản thể.

– Cho nên ta ngoài nghi mấy thứ này cùng với gốm màu đời Đường kia cùng do một người làm ra.

Chuyện tình đập vỡ con lạc đà ba màu đời Đường mặc dù có lời đòn thế nhưng giới truyền thông lại không có thông tin gì. Điều này rất nhiều người không biết. Lý tổng trước mắt cũng giống như vậy.

Nghe Trang Duệ nói như vậy, Lý Mạnh Lực chăm chú nhìn. Một lát sau, hắn cẩn thận nói:

– Ta thật ra biết được một người như vậy. Nghe nói tay nghề phỏng chế đồ gốm rất cao. Thế nhưng người này thu phí cũng rất cao. Người này là người Hà Bắc, chỉ là không phải họ “Hứa” mà là họ”Từ”…

– A! Lý tổng, ngài nói một chút tình huống của hắn.

– Ta chưa từng thấy qua người kia, chỉ có một vị bằng hữu là có nhận thức. Hắn nói người này muốn mươi tuổi, có một của hàng bán đồ gốm sứ. Tại địa phương cũng là một danh nhân.

Lý Đại Lực cũng chỉ nghe qua người khác nói, chính bản thân hắn cũng không biết. Nói được nửa này, Trang Duệ cũng không dám xác định người này có phải là người đã chế tác những món đồ này hay không.

Lý Đại Lực đang nói say sưa thì trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần tình cổ quái, nhìn Trang Duệ một cách cổ quái.

– Lý tổng! Làm sao vậy, khó có người có thể nhận thức được họ Từ?

Trong lòng Trang Duệ, họ Từ kia tuy rằng mở một cửa hàng gốm sứ đời hán. Thế nhưng vị tất có thể làm được ra đồ gốm đời Đường công nghệ cao.

Phải biết rằng, mấy thứ này tuy rằng là vật phẩm phảng chế hiện đại. Thế nhưng vô luận từ trên phương diện công nghệ hay là trên phương diện giá trị nghệ thuật mà nói cũng không kém đồ gồm đời Đường chính cống hơn một nghìn năm trước là mấy. Một tiểu bão bản buôn bán, hẳn là không có tạo nghệ nghệ thuật này.

– Trang tổng, điều này….Họ Từ kia ta không có nhận ra, chỉ là, chỉ là…

Lý Đại Lực lắp ba lắp bắp tựa hồ có điều gì đó khó nói.

– Ân? Lý tổng, ngài cứ nói thẳng…

Trang Duệ nhíu mày, từ biểu hiện của họ Lý này trước mắt, không giống như làm bộ dáng giả bộ. Vì sao lại có biểu hiện không vui như vậy?

Lý tổng nghe Trang Duệ nói, đăn đo một hồi, hắn mới hung hăng nói:

– Được rồi, việc này tính ra ta phá quy củ một lần. Chỉ có trách người họ thực sự muốn mang đồ giả ra lừa bịp ta. Lão Lý ta cũng không phải là kẻ ngoan cố.

Lý Đại Lực dừng một chút rồi nói:

– Trang tổng! Mấy thứ này đều là do bằng hữu ta đưa tới. Vị bằng hữu này đối với lão bản họ Từ của cửa hàng gốm sứ kia có nhận thức. Trước đây có cũng nghe được từ miệng hắn những việc liên quan đến họ Từ kia. Vừa rồi suy nghĩ, chuyện này quả thật đúng là có điểm khả nghi.

Dựa theo quy củ chợ đêm, Lý Đại Lực không thể nói ra thân phận người cung cấp hàng hóa. Nếu như phá hủy quy củ này thì sau này không còn ai dám cung cấp đồ cho hắn nữa. Nếu không phải Trang Duệ tạo cho hắn áp lực lớn thì Lý Đại Lực thực sự sẽ không nói ra chuyện này.

– Ha ha! Lý tổng, ta có tới tám phần nắm chắc mấy thứ này nhất định là giả. Chỉ là vị bằng hữu kia của ngươi cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra. Như vậy đi, có thể hay không nhờ vị bằng hữu kia của ngài nói cho chúng ta biết vị đại sư họ Từ này ở đâu?

Dựa theo lời Lý Đại Lực, lão bản của hàng gốm sứ kia rất khả nghi. Suy nghĩ kỹ một chút, những vật phẩm này trước kia đều chỉ có một kiện xuất hiện, căn bản khó có thể tìm ra được xuất sứ. Thế nhưng lần này, thoáng phát đã xuất ra hơn mười kiện. Sự tình liền trở nên đơn giản hơn một ít.

Từ chợ đêm ở Tây Tạng, lúc nhìn thấy tác phẩm này, Trang Duệ đối với điều này có lòng hiếu kỳ rất lớn. Sau đó tại lúc giám bảo lại gặp được một kiện, đã khiến cho hắn rất tò mò rồi.