Chương 559

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

– Thầy Kim, thật sự cảm ơn anh, xấu hổ quá, đã làm anh phải tiêu pha…

Nếu so ra thì tranh của Trương Đại Thiên còn mắc hơn thư pháp, lúc này Kim Mập tặng cho Trang Duệ một bức thư pháp, giá cả của nó vào khoảng năm chục ngàn, với giao tình giữa hai bên thì phần lễ vật như vậy là tương đối nặng rồi.

– Tôi cũng không xem vào đâu, để xem thầy của cậu đến tặng món gì kìa, chúng tôi đi đường đã hỏi một lúc lâu nhưng ông cụ không chịu nói, nhất định phải đến đây mới cho ra…

Kim Mập khoát tay áo rồi đưa những món trên tay giao cho Dương Vĩ ở sau lưng Trang Duệ, Dương Vĩ biết những món kia khá quý trọng nên vội vàng đưa vào trung viện, nơi đó có một bàn lớn chuyên gia đặt lễ vật.

– Kim Mập đúng là, cầm tranh của Trương Đại Thiên đến để ép quà của tôi phải không?

Chú Đức cười hì hì chỉ vào Kim Mập, lão mở hộp trong tay, bên trong là hai khối ngọc bội một hình rồng một hình phượng, đao pháp nhẵn nhụi, chất gọc mượt mà, hơn nữa màu ngọc sặc sỡ, nhìn qua cũng thấy có ít nhất năm sáu màu thấm, tuyệt đối là ngọc cổ không thể nghi ngờ.

– Chú Đức, như thế này là không được, hai khối ngọc này ngài đã “bàn” vài chục năm rồi…

Trang Duệ thấy chú Đức lấy ra vật phẩm mà sợ ngây người, sau đó liên tục khoát tay từ chối, thứ này quá quý trọng, quan trọng hơn lại đi theo bên cạnh chú Đức vài chục năm, được lão cực kỳ yêu quý.

Đừng nói là Trang Duệ, ngay cả Kim Mập và thầy Tôn ở bên cạnh thấy hai khối ngọc kia cũng hít vào một hơi.

Cổ ngọc thường nhìn vào chất ngọc, màu thấm, nếu càng nhiều màu thấm thì càng quý giá. Bây giờ ở đấu giá thường chỉ là ngọc ba bốn màu thấm, giá cũng không cao, nếu chất ngọc kém một chút thì phải trên triệu.

Chú Đức lấy ra hai khối ngọc đều vượt xa những vật phẩm tạo hình từ ngọc Hòa Điền, màu thấm lại mượt mà, đã được lão bàn vài chục năm, đã sớm cực kỳ bóng loáng, hình ảnh long phượng cực kỳ sinh động, cầm trong lòng bàn tay giống như đang có rồng phượng thật sự vậy.

Trang Duệ dù không quá hiểu thị trường ngọc cổ nhưng cũng biết giá cả của nón, chỉ sợ hai món này phải hơn chục triệu.

– Cầm lấy đi…

Chú Đức lấy ngọc bội hình phượng trong hộp ra đưa cho Tần Huyên Băng rồi nói:

– Chú Đức cũng không có vật gì tốt tặng hai đứa, thứ này phù hợp với tính cách của cháu, chúc vợ chồng son sau này hợp hoan rồng phượng, tương thân tương ái, sớm sinh tiểu tử mập mạp…

– Chú Đức, thứ này ngài nên để lại cho vãn bối thì hơn…

Trang Duệ tỏ ý để cho Tần Huyên Băng không nhận món ngọc của chú Đức, hắn đã từng xem qua kho đồ cổ của chú Đức ở Trung Hải, đây là hai món hàng quý giá nhất, nếu chú Đức cho mình thì chỉ sợ hậu nhân sẽ mất hứng.

Chú Đức nghe được lời của Trang Duệ thì trừng mắt lên nói:

– Nào nói nhảm nhiều như vậy, cậu không phải là vãn bối sao? Những món của tôi muốn cho ai cũng được, cậu đừng làm kiêu nữa, gọi tôi một tiếng thầy thì những món này cũng không thiệt thòi…

– Chú Đức, ngài bớt giận, cháu nhận không được sao?

Trang Duệ thấy chú Đức thật sự nổi giận thì vội vàng gật đầu với Tần Huyên Băng, tỏ ý cho nàng nhận ngọc, nhưng Trang Duệ vẫn nghĩ kỹ, tìm cơ hội phải bù về cho chú Đức, hình như năm nay chú Đức sẽ mừng thọ sáu mươi, mình nhất định phải có lẽ vật thật tốt.

– Cám ơn chú Đức…

Tần Huyên Băng tiếp nhận ngọc bội thì nở nụ cười ngọt ngào với chú Đức.

– À, như vậy mới tốt…

Chú Đức cười tủm tỉm nói.

Kim Mập sở dĩ tặng bức tranh thư pháp của Trương Đại Thiên là vì trước đó Trang Duệ đã từng tặng cho bạn gái hắn một chuỗi hạt trang sức trân châu rất tốt, đây là có qua có lại, mà quan hệ giữa chú Đức và Trang Duệ thì không cần phải nói.

Còn thầy Tôn thì có quan hệ bình thường với Trang Duệ, vì thế lần này chỉ đưa đến lễ vật bình thường, khi thấy hai người kia đưa ra lễ vật thì cũng không muốn bêu xấu, thế là tiện tay đưa cho Dương Vĩ ở bên cạnh.

– Chú Đức, cháu đưa các vị vào…

– Không cần, không cần, để người ta đưa vào là được, cậu cư sở lại đón khách…

Chú Đức liên tục khoát tay.

– Không có gì, chú Đức, thầy Kim, thầy Tôn, mời các ngài đi vào…

Trang Duệ lần này cũng không cho nhóm Dương Vĩ đưa chú Đức đi vào, vì những người này là trưởng bói, nhất định phải do mình đưa vào.

Sau khi đi vào trung viện thì Trang Duệ tìm Trang Mẫu, để mẹ uống trà trò chuyện với chú Đức, sau đó mới tiếp tục chạy ra cổng để đón khách.

– Trang Duệ, ngọc bội kia giá trị bao nhiêu? Rất quý sao?

Sau khi Trang Duệ quay lại thì Tần Huyên Băng mở miệng hỏi, nàng tuy thấy hi khối ngọc có tính chất tốt nhưng cũng không cho là đúng. Với phẩm chất của hai khối ngọc này thì rõ ràng chỉ là bảy tám chục ngàn, đáng giá để Trang Duệ ngạc nhiên vậy sao?

Trang Duệ vừa nói vừa đưa một ngón tay lên với Tần Huyên Băng:

– Thật sự quý giá, đây là hai vật phẩm đồ cổ tốt nhất mà chú Đức cất giữ lâu này, ôi, giá của nó hơi nặng…

– Một trăm ngàn sao?

Tần Huyên Băng mở miệng hỏi, giá cả này cũng phù hợp với suy đoán của nàng.

– Cái gì mà một trăm ngàn? Mà là hơn mười triệu…

Trang Duệ liếc mắt nhìn, Tần Huyên Băng xem ra xem thường ánh mắt của mình, một trăm ngàn mà làm mình kinh ngạc thế sao?

– Thật sự là quý giá…

Tần Huyên Băng thè lưỡi không nói, nàng tuy xuất thân gia đình phú hào nhưng cũng ít khi thấy lễ vật đắt đỏ như vậy. Phải biết rằng đám công tử quyền quý ở Hongkong bao nuôi các ngôi sao chỉ mất vài triệu mà thôi.

– Có khách…

Khi Trang Duệ và Tần Huyên Băng nói chuyện với nhau thì Lão Tam đứng ngoài cửa lại hô lớn, nhưng lần này cũng không kéo dài, vì người đến không có lễ vật, Lão Tam sợ các hộ gia đình ở bên cạnh đưa đầu ra xem, làm khó đối phương.

– À, Đại Hùng, Hầu Tử, các anh đến rồi, mời sang bên này…

Trang Duệ thấy đầu ngõ có hai người đàn ông đi đến, sau lưng còn có một cô gái thì không khỏi nở nụ cười rồi khoát tay mời chào. Người đến là Đại Hùng, Hầu Tử và Tiểu Tĩnh, ngày hôm qua Trang Duệ đã gọi điện thoại nói địa chỉ chỗ này cho bọn họ, nhưng không nói mình đính hôn.

Trang Duệ vốn chỉ là một người xuất thân gia đình nghèo khó, tuy sau này nhận biết ông ngoại nhưng nửa năm qua cũng không tiến vào trong giai tầng có tiền mà sinh ra phân biệt giàu nghèo. Đại Hùng và Hầu Tử là bạn bè của hắn, lại là người mình đưa đến Bắc Kinh làm việc, mình kết hôn tất nhiên phải cho mời bọn họ.

– Anh Trang, chúng tôi tìm một lúc lâu, thì ra là anh ở chỗ này…

Hầu Tử và Đại Hùng nghe được âm thanh của Trang Duệ thì vội vàng chạy đến, nhưng trước mắt lại là giăng đèn kết hoa, cửa chính là một chữ “hỷ” lớn, cả hai nhanh chóng trợn mắt há mồm.

– Anh Trang, anh…Anh kết hôn sao? Điều này…Điều này…

Hầu Tử thấy một cổng lớn cực kỳ khoa trương, lại thấy Tần Huyên Băng xinh đẹp cao gầy mặc áo đỏ sau lưng Trang Duệ, hắn vốn là kẻ lanh miệng mà lúc này cũng lắp bắp không nên lời.

– Điều này cái gì? Không phải là kết hôn, chỉ là đính hôn, gọi các anh đến uống rượu. Đúng rồi, các anh đưa Tiểu Tĩnh đi vào, Đại Xuyên cũng ở bên trong, để cho Tiểu Tĩnh ở cùng vợ của Đại Xuyên, hai người các anh ra đây hỗ trợ…

Trang Duệ thấy bộ dạng của hai người Đại Hùng và Hầu Tử thì lên tiếng, hắn biết nếu cho hai người bọn họ ở bên trong thì sẽ không được tự nhiên, thế là dứt khoát cho hai người bọn họ đi ra hỗ trợ.

– Anh Trang, anh xem…Anh cũng không nói một tiếng, chúng tôi còn không mang theo tiền mừng…

Đại Hùng vừa nói vừa bề bộn chân tay.

– Được rồi, mọi người là bạn bè, đừng nghĩ nhiều, mau đưa Tiểu Tĩnh vào, sau đó ra đây hỗ trợ…

Trang Duệ kéo Đại Hùng rồi đẩy vào trong cửa chính, hắn không nói cho bọn họ biết hôm nay mình đính hôn, chính là muốn bọn họ không bỏ tiền.

– Trời ạ, đây là nhà để ở sao?

Sau khi đi vào trong sân thì hầu tử nhìn gạch xanh ngói đỏ với đá tảng dưới đất, còn có cửa thùy hoa tinh xảo mà thật sự sinh ra cảm giác như đi vào nhà quan.

– Nói gì vậy, đừng nên nói như vậy…

Đại Hùng ở phía sau vỗ lên vai Hầu Tử rồi nói tiếp:

– Đây thật sự không phải chỗ ở của người thường, không phải, thật sự không phải…

– Được rồi, hai anh đừng nói loạn nữa…

Tiểu Tĩnh đi phía sau dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn bạn trai và Hầu Tử, tuy nàng cũng khiếp sợ vì cảnh tượng trước mắt nhưng tương đối trấn định hơn. Chỉ cần nhìn vào căn nhà trước mắt có thể thấy trình tự kết giao của Trang Duệ, nàng cũng không muốn bạn trai của mình đi vào phải mất mặt hay xấu hổ.

Sau khi đi vào trung viện thì mái đình nghỉ mát bên bờ hồ và hòn non bộ cũng làm cho mấy người hoa cả mắt, đây thật sự giống như những gì trong phim ảnh, mà Đại Hùng và Hầu Tử càng cảm thấy mình may mắn, xem ra đi theo Trang Duệ về Bắc Kinh là một quyết định chính xác nhất của cả đời mình.

– Này, Đại Hùng, Hầu Tử, hai người đã đến rồi, mau sang bên này…

Lưu Xuyên đang cùng trò chuyện với Tống Quân thì thấy nhóm Đại Hùng, thế là vội vàng lên tiếng. Lưu Xuyên chính là người kết giao đủ mọi hạng người, bây giờ thấy nhóm Hầu Tử thì giống như gặp đồng hương, tóm lại là rất vui sướng.

– Anh Lưu, là anh à, đúng rồi, đây là vợ của tôi, anh Trang nói cho cô ấy ở lại giúp vợ anh, hai anh em chúng tôi ra ngoài giúp đỡ vài việc…

Đại Hùng đi qua thì phát hiện người ở bên cạnh Lưu Xuyên là Tống Quân, tuy Tống Quân không biết hai người bọn họ nhưng bọn họ lại biết, biết rõ đó là người có thể che cả bầu trời. Lúc này bọn họ tỏ ra thận trọng, sau khi giới thiệu Tiểu Tĩnh cho Lưu Xuyên thì chuẩn bị đi ra ngoài.

– Được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy sang bên kia…

Vì hôm nay người đến quá nhiều, sáu gian ở trung viện đều dùng để chào đón khách, những trưởng bối như chú Đức thì sẽ do Âu Dương Uyển tự mình tiếp đãi, còn nhóm Tống Quân thì chính là do Âu Dương Quân ra tay, phụ nữ thì sẽ tập trung vào phòng riêng.

Lưu Xuyên lười biếng ở bên này một lúc lâu, bây giờ hắn mới đứng lên đưa Tiểu Tĩnh đến giới thiệu cho Lôi Lôi, sau đó lại theo nhóm Đại Hùng đi ra cổng.

Lúc này đã là mười giờ sáng, khách đến càng nhiều hơn, có người quen biết như Bạch Phong, dạo diễn Lưu, kể cả Lý Giai, vì lần này người chủ trì đính hôn chính là nàng.

Nói đến chuyện này cũng có chút vấn đề, ngày đó Trang Duệ gọi điện thoại thông báo thì Lý Giai tự tiến cử mình làm người dẫn chương trình, vì nàng biết rõ bối cảnh của Trang Duệ, có quan hệ tốt với hắn sẽ có lợi cho nàng.

Trịnh Hoa và anh em họ Bách ở Hongkong cũng đến, đi cùng bọn họ còn có vài cậu thanh niên, bọn họ đều đưa đến lễ vật xa xỉ, còn Hào Vinh thì là thân thích bên nhà gái, đã sớm vào trong tứ hợp viện rồi.

Ngoài ra còn có vị thiếu gia thủ đô là Dương Ba, tên này không biết nghe tin từ đâu mà chạy đến cửa. Có câu người đến đều là khách, Trang Duệ cũng mời hắn vào, vì bọn họ chính là lượng khách tiêu phí khá nhiều ở Tần Thụy Lân.

– Miêu…Phỉ Phỉ, cảnh sát Miêu, ngài cũng đến à…

Trang Duệ đang cúi đầu nhỏ to nói chuyện với Tần Huyên Băng thì một hình bóng xinh đẹp chợt xuất hiện ngay trước mặt.