Chương 1065: Dân tộc ti tiện. (2)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Phóng viên nói làm Điền giáo sư bừng tỉnh, Điền Phàm giang hai tay, dùng hai ngón tay chảy máu, nắm mảnh sứ vỡ, mà dòng chữ trên mảnh sứ, hiện ra trước mặt mọi người và cameras.

Trừ màu sắc của dòng chữ bị máu tươi nhuộm đỏ ra, kiểu chữ giống như đúc mảnh sữ vỡ lúc nãy, cho dù nhiều phóng viên ở đây không biết chữ Trung Quốc, nhưng từ chữ của hai mãnh sứ vỡ, cũng biết xuất xứ từ trong tay một người.

Kiểu chữ giống nhau, đã không phải trọng yếu nhất, trọng yếu nhất là số Ả Rập vào thế kỷ thứ mười ba, mới truyền vào Trung Quốc, về phần Nhật Bản thì càng thêm muộn, đây là việc lịch sử đã khảo chứng.

Cho nên chỉ riêng dãy số A Rập, đã chứng mình đồ sứ này là hàng nhái.

Tin tức này làm hội trường sôi trào, hàng triệu người xem TV cũng sôi trào, một bản tin nhanh, một hình ảnh đang nhanh chóng truyền bá ra ngoài, mà một ít thành thị trong nước, thậm chí vang lên tiếng pháo nổ.

Trái lại phóng viên Nhật Bản ở hiện trường, sắc mặt xám trắng, trên mặt tràn đầy thần sắc xấu hổ, bọn họ đã minh bạch, đây là một ngày văn hóa đụng nhau, bọn họ đã thất bại.

Máu tươi ở bên trên mảnh sứ vỡ chướng mắt là như vậy, mà còn một hàng chữ thể bắt mắt như thế. Cả hai kết hợp cùng một chỗ, lại để cho tất cả mọi người chứng kiến trực tiếp, chỉ cảm thấy dòng máu nhiệt huyết từ trong người bọn họ đang thiêu đốt, đang sôi trào.

Vô số người Trung Quốc đang ngồi trước màn hình tivi nắm chặt nắm đấm, vô số người Trung Quốc nhìn thấy những vùng máu nhuộm trên mảnh sứ, nước mắt mờ nhạt mơ hồ, vô số người Trung Quốc đang cảm thấy kiêu ngạo vì chính tổ quốc của mình!

Ngay lúc này, thân hình gầy yếu của giáo sư Điền, lộ vẻ là một người lớn tuổi, thần sắc thì kiên nghị, trông rất trang nghiêm.

Mà ngay cả giáo sư Điền cũng không biết, sau khi trải qua chuyện này, hắn sẽ trở thành một khách mời của tất cả các đài truyền hình lớn, trở thành một người anh hùng trong suy nghĩ của rất nhiều người trong nước!

Lúc này cả Nhật Bản cũng trở nên yên lặng, dường như trong nháy mắt mất đi sức sống, tiếng kêu lớn từ trên phố cũng trở nên yên tĩnh, tiếng ồn ào tại nhà hàng lúc này cũng đều trở nên yên lặng.

Tại trạm xe lửa, giữa quảng trường, ở ngã tư phố, lúc này tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc họp ở Nhật Bản, trong miệng đều có cảm giác đắng chát, trong lòng thì hổ thẹn, cái kia vốn là ngẩng cao đầu, nay cũng cúi xuống, hận không thể cho tay ung dung vào túi quần để đi.

– Không, cái này không thể nào, không có khả năng.

Trong cuộc họp không còn cách nào tiếp nhận sự thật về người này, chính là hai người Sơn Mộc cùng với Dã Hợp, vẻ mặt lúc này của hai người cùng đờ đẫn, trong miệng không phát ra được âm thanh nào.

Việc này đả kích đối với hai người thực sự là quá lớn, chẳng những bọn hắn đem trọn giới học thuật ở Nhật Bản kéo xuống nước, hơn nữa là đối với chính phủ Nhật Bản, cũng hoàn toàn không có cách nào rửa sạch vết ố này.

Bởi vì mấy hôm trước, chính phủ Nhật Bản công khai tuyên bố phát hiện khảo cổ quan trọng này, việc này chưa đến một tuần mà sự tình đã thay đổi, cái gọi là “phát hiện khảo cổ quan trọng” lại là giả mạo.

Hơn nữa người giả mạo, lại mua sắm đồ sứ từ Trung Quốc, còn dõng dạc nói văn hóa gốm sứ Trung Quốc là được truyền lại từ Nhật Bản, đây quả thực là việc làm thiên hạ buồn cười nhất, loại tâm tính bỉ ổi này, sẽ bị toàn bộ nhân dân trên thế giới sỉ nhục.

Ngay lúc này đầu óc Sơn Mộc rất trống rỗng, hắn không thể nào nghĩ ra, trải qua các-bon 14 kiểm tra đo lường đồ sứ, lại có thể phát hiện đồ nhái.

– Chẳng lẽ là dụng cụ kiểm tra đo lường nói mình làm trò đùa sao?

– Dã Hợp, ngươi đã nói, hai kiện đồ sứ này nhất định là thật, vì cái gì, tại sao phải như vậy chứ?

Sơn Mộc đang cố gắng kiềm chế, nhưng trong lòng sợ hãi cùng với lửa giận, lại làm cho âm thanh của hắn càng lúc càng lớn hơn, hơn nữa còn la lên, giơ hai tay tóm lấy áo Dã Hợp.

Lúc này trong đầu Sơn Mộc nghĩ, tất cả việc này là do Dã Hợp tạo lên, là hắn xúi giục mình đi Trung Quốc mua đồ sứ mang về, cũng chính là hắn xúi giục mình giả mạo, làm ra một loạt sự việc.

Tóm lại, lúc này Sơn Mộc đã mắc sai lầm, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dã Hợp, nhưng là hắn cũng không muốn, nếu như không phải chính mình tham lam, có thể sẽ có cục diện như bây giờ sao?

– Ta không biết, ta không biết đây là vì cái gì, còn có, còn có một kiện đồ sứ.

Dã Hợp cũng hoàn toàn choáng váng, trong ý nghĩ của hắn muốn đánh người Trung Quốc một tát cũng không thể thực hiện được, ngược lại những người bên trên lần lượt mỗi người đánh mình một cú đánh khó chịu, lúc này một gậy đánh hắn chóng mặt nặng nề, không biết phương hướng.

Sau khi Dã Hợp nhìn thấy kiện bình bốn hệ trên mặt bàn, lập tức hai mắt đỏ lên, giống như là vừa đem vợ đi đánh cuộc, cũng không biết khí lực từ đâu tới một tay hắn giơ lên khỏe như khi hai ba mươi tuổi, vài bước vọt tới trước mặt bàn.

– Ba!

Dã Hợp cũng không cầm búa đi đập, mà là trực tiếp giơ đồ sứ lên, hung hăng ném xuống đất, mảnh sứ văng khắp nơi làm cho mọi người nhao nhao né tránh, mà Dã Hợp giống như một con chó hoang, toàn thân nằm rạp trên mặt đất, tìm kiếm những mảnh sứ vỡ vụn.

– Ta không có thua, Nhật Bản còn không có thua, một đồ sứ không nói rõ vấn đề gì!

Khuỷu tay và đầu gối của Dã Hợp quỳ trên mặt đất, bị những mảnh sứ trên mặt đất cắt máu chảy đầm đìa, nhưng Dã Hợp hoàn toàn không để ý, trong lòng suy nghĩ làm cho hắn quên đi đau đớn, vẫn đang trên mặt đất tìm kiếm.

– ha ha, ha ha ha, không có, bên trong những đồ sứ này không có chữ, người Trung Quốc, các ngươi thua rồi, các ngươi thua rồi!

Những mảnh sứ vỡ phía trước đều bị bới lại phía sau, Dã Hợp lớn tiếng cười giống như người điên, không biết lúc nào trên mặt bị vạch phá một vết thương, máu tươi từ trên khuôn mặt chảy xuống người, làm cho người giống như một người điên.

Giáo sư Điền vừa mới kiên nghị so sánh, biểu hiện của Dã Hợp hiện tại, giống như là một vở hài kịch, hiện tại trước mặt toàn bộ người trên thế giới, thái độ của hắn đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

– Ngài Dã Hợp, ngài… muốn tìm cái mảnh sứ vỡ này sao?

Một giọng nói Anh ngữ lưu loát tại hội trường vang lên, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người đến.

Đó là giọng nói của một nữ phóng viên nước Mỹ mắt xanh biếc, trong tay nàng cầm một mảnh sứ bị đập vỡ, quay hướng mọi người mặt bên trong mảnh sứ vỡ, rõ ràng khắc mấy chữ “ Hứa, mồng 4 tháng 4 năm 2006”!

Rất rõ ràng, hai kiện được gọi là “sứ cổ” đi ra từ cùng một ngày, cùng tay một người làm, chứng cớ này là không thể bác bỏ, tất cả phóng viên dùng camera, hết sức ghi chép mọi việc xảy ra.

– Cái này… Làm sao có thể. Đồ sứ mới sản xuất, làm sao có thể bị cac-bon 14 xem xét là tác phẩm nghệ thuật một ngàn năm trước hả?

Dã Hợp bỏ qua con người điên của mình, ngơ ngác đứng ở chỗ đó, hắn nhìn rõ ràng mảnh sứ vỡ mà nữ phóng viên người Mỹ mang tới, lập tức gập người, “PHỐC!”. Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi, quay người đi về phía sau.