Chương 1054: Giá trên trời. (1)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Cho nên Sơn Mộc Quân ra giá tiền này, đã phi thường cao, phải biết rằng, tháng trước ở nhà đấu giá Bắc Kinh bán một món đồ sứ Thanh Hoa, cũng chỉ có giá hai ngàn ba trăm vạn…

– Tên Sơn Mộc Quân này dùng đồng Yên nhỉ? Chúng ta dùng nhân dân tệ a!

Một âm thanh phá tan yên lặng toàn trường, nhưng là một vị sưu tập nghiệp dư, đã lên tiếng nhắc nhở Sơn Mộc Quân một câu.

– Thực xin lỗi, ta dùng tiền của quý quốc, không phải đồng Yên…

Sơn Mộc Quân nói ra, làm cho người nọ hậm hực im lặng.

Hiện tại ánh mắt người ở đây, đều tập trung vào người Trang Duệ, tuy không có ai nói chuyện, nhưng bọn họ hi vọng Trang Duệ tiếp tục hô giá, không cho bọn Nhật Bản này đắc thủ.

Trang Duệ cũng nhìn ra mánh khóe, những tên Nhật Bản này rất quan tâm tới đồ sứ, hơn nữa thỉnh thoảng cũng trao đổi với những người khác, như đang thương lượng cái gì đó.

– Hai ngàn năm trăm vạn, ta không để cho cổ vật xói mòn!

Trang Duệ tại trầm mặc một lúc, rốt cục hô ra một cái giá trên trời, nhiều người cả kinh đứng dậy, nhìn Trang Duệ.

Cho dù là đồ sứ đỉnh cấp thật sự của triều Tống năm đó, cũng chỉ có tinh phẩm mới có giá tiền này, nếu Trang Duệ tốn nhiều tiền như vậy mua phải đồ giả dối, vậy hắn đã ăn thiệt thòi rồi.

– Lão đệ, chuyện này…

Kim Bàn Tử cũng bị Trang Duệ là hù sợ, đừng nói đây là đấu giá chợ đêm, cho dù là phòng đấu giá chính quy, hơn hai ngàn vạn nhân dân tệ đã là con số không nhỏ.

– Kim lão ca, dù sao trong bảo tàng của ta cũng thiếu đồ sứ đời Tống, gia tăng thêm một chút đồ sứ quan diêu Từ Châu, cũng là chuyện tốt.

Trang Duệ nói ra lời này âm thanh rất lớn, làm cho Sơn Mộc Quân ở hàng đầu cũng nghe rõ, tên này nhíu mày, trước khi hắn ra tay, hắn cũng không nghĩ tới, giá cả lại đạt tới hai ngàn năm trăm vạn.

Mọi người ở đây, nghe Trang Duệ nói thế, cũng biết được, Trang Duệ chẳng những là người giám định đồ cổ, đồng dạng có sản lực thực lực hùng hậu, vẻn vẹn có một bảo tàng tư nhân, giá trị cũng ngoài chục ức.

Sau khi Sơn Mộc Quân nghe được thân gia của Trang Duệ, bắt đầu có chút chần chờ, dù sau bản thân hắn nhận định đây là đồ sứ quan diêu Từ Châu, cho nên có chút muốn bỏ cuộc nửa chừng.

Dã Hợp giống như nhìn ra nghi kỵ của hắn, lập tức nhỏ giọng nói ra:

– Sơn Môc tiên sinh, ngài…

Dã Hợp cúi đầu nhìn Sơn Mộc Quân.

Tuy tài sản của Dã Hợp không nhiều lắm, nhưng trong giới gốm sứ Nhật Bản, có địa vị hết sức quan trọng, nếu như có thể đạt được hắn ủng hộ, lại tuyên dương về đồ sứ Từ Châu hắn mới đạt được, đối với công ty Sơn Mộc có chỗ tốt rất lớn, không cần nói cũng biết.

Trong lòng cân nhắc nửa ngày trời, Sơn Mộc Quân đứng dậy, lớn tiếng nói:

– Ta ra bốn ngàn vạn!

Bởi vì biên độ tăng giá của Trang Duệ là bốn ngàn vạn, cho nên Sơn Mộc Quân trực tiếp ra hơn một ngàn năm trăm vạn, hắn muốn áp đảo tâm lý của Trang Duệ.

Trong hội trường biến thành yên tĩnh, trừ một ít người vì kích động mà thở dốc ra, mọi người như muốn ngừng thở, một ít người làm việc trong phiên đấu giá này, bọn họ nghe giá mà cảm thấy kinh tâm động phách.

– Lão đệ, tính toán, nếu như chứng thực không phải là đồ sứ quan diêu Từ Châu, mua về sẽ ăn thiệt thòi lớn đấy!

Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ như vậy, vội vàng kéo hắn một cái, cho dù hai món này là đồ sứ quan diêu Từ Châu lần đầu tiên xuất hiện, nhưng cũng không đáng giá bốn ngàn vạn, đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

– Cái này…

Bị Kim Bàn Tử kéo một cái, đã cho Trang Duệ một cái bậc thang, nhưng Trang Duệ đứng dậy, nói ra:

– Cái cung khí này nói trắng ra là cái bồn cầu, nếu bằng hữu Nhật Bản thích nó, vậy với lễ nghi ban giao, không có đạo lý chém giết a, Sơn Mộc tiên sinh, đây là đồ sứ quý giá của ngài!

Trang Duệ nói có chút gượng ép, có rất nhiều người không ăn được nho nên chê nho xanh, nhưng cũng không ai trách Trang Duệ, dù sao vừa rồi là một mình hắn đấu gia với người Nhật Bản, hơn nữa còn là cái giá trên trời, đủ cho người ta tôn kính.

– Móa, chuyện tốt bị người ta chiếm, ta thì bị buê danh.

Lý lão bản nghe lời này của Trang Duệ, trong nội tâm có chút biệt khuất, bốn ngàn vạn cũng không phải thuộc về hắn, còn bị người ta hiểu lầm, trong lòng hắn cân nhắc cả buổi mới phát giác, lần sinh ý này lỗ vốn a.

Trong nội tâm khó chịu, nhưng đấu giá vẫn tiếp tục, Lý Đại Lực cầm chùy gõ lên bàn mấy cái, nói ra:

– Cái đồ sứ quan diêu Từ Châu hư hư thật thật này, tất cả thuộc về Sơn Mộc tiên sinh, chúc mừng Sơn Mộc tiên sinh, hi vọng không lâu sau, ngài có thể sử dụng nó làm chứng cớ tỉ mỉ, để chứng minh nó có giá trị!

– Cảm ơn.

Sơn Mộc Quân lễ phép cúi chào Lý Đại Lực, đối với người Nhật Bản mà nói, bọn họ coi trọng là những vật có niên đại và bối cảnh, về phần bản thân vật đó là gì, bọn họ không quan tâm.

Nếu như không tin, ngài có thể nghe ngóng một chút, tùy tiện giữ chặt một người Nhật Bản, hỏi một chút hắn có nguyện ý dùng lại bộ đồ uống trà của Thiên Hoàng hay không, cam đoan đều gật đầu.

– Sơn Mộc tiên sinh, xin ngài kiểm tra lại đồ sứ này, sau đó tiến hành chuyển khoản, sau đó sẽ tiến hành đấu giá món tiếp theo!

Nếu như đây là phòng đấu giá chính quy, nhất định là tiến hành đấu giá trước sau mới giao dịch, nhưng quy củ ở chợ đêm là chủ nhân đinh đoạt.

Sơn Mộc Quân muốn cầm đồ sứ sớm, cho nên cũng không có dị nghị gì, lôi kéo Dã Hợp lại xem xét một phen, chuyển khoản cho Lý Đại Lực.

Tổng tài sản của công ty Sơn Mộc là năm trăm triệu đô la, dùng tài lực gia tộc bọn họ, bốn ngàn vạn nhân dân tệ cũng không coi vào đâu, hơn nữa còn làm oanh động cả Nhật Bản, đủ để bù lại số tiền này.

Dã hợp cũng rất cao hứng, trong lòng của hắn suy nghĩ, sau khi đem hai món đồ sứ này về, hắn lập tức tuyên bố tại Nhật Bản, phát hiện tại đồ ở thời kỳ một ngàn năm trước, đốt chế ra còn tinh mỹ hơn đồ sứ Trung Quốc.

Dù sao cũng không có đấu giá công khai, cho dù những người ở đây có kêu gào, cũng không có bằng chứng, Dã Hợp biết rõ, chợ đêm là hình thức cấm thu hình.

– Dã Hợp hội trưởng, yên tâm đi!

Sơn Mộc Quân gật đầu, đối với ánh mắt căm thù chung quanh làm như không thấy, hắn thập phần hiểu ân oán giữa hai nước, cho nên không trông mong vào sự tôn kính và lễ ngộ của những người này.

– Hừ, đám người ngu xuẩn, đến lúc đó các ngươi biết rõ sẽ mất cái gì!

Nhìn thấy những người sưu tập sau lưng Dã Hợp, trong nội tâm có chút thỏa mãn khó nói nên lời.

Với tư cách là một dân tộc không có lịch sử và văn hóa dân tộc, lòng tự trọng dân tộc của Dã Hợp rất mạnh, đã từng bị đả kích lớn, cho nên hắn mới có thể tổn lương tri học giả, liều lĩnh tiến hành việc này.

Sau khi nhìn thấy giá trị của tài khoản tăng lên, bắt đầu đấu giá món đồ còn lại, cho nên đặt giá quy định là hai trăm vạn.

– Các vị bằng hữu nào có hứng thú xin ra giá.

Lý Đại Lực là một người cẩn thận, từ đầu đến cuối hắn chỉ dùng hai chữ chuyển nhượng, mà món đồ sứ sau cùng, đã thu hút không lão bản sưu tập, cũng làm không ít người hãi hùng khiếp vía.