Chương 32: Tịch Minh Hiên.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

– Nói nhỏ một chút, tôi cũng không có biện pháp, chủ yếu là Tần Huyên Băng muốn đi, Lôi Lôi không thể từ chối, cô ấy tìm đến tôi. Cậu cần phải giúp đỡ tôi chứ? Nửa đời hạnh phúc sau này của tôi đều trông cậy hết vào cậu…

Lưu Xuyên dùng giọng cẩn trọng nói, tối qua sau khi nhận được điện thoại của Lôi Lôi thì hắn rất cuống quýt, sự việc Tần Huyên Băng vung chân chặn ngang vụ mua bán Tam Hà Lưu đã xong, tuy ông chủ Lữ không nói gì nhưng Lưu Xuyên biết rõ bọn họ thật sự so đo. Hơn nữa hôm nay vì còn được xem bản thảo của Trang Duệ, nếu không thì ngày hôm qua Tần Huyên Băng cũng không phải dễ dàng như vậy.

– Hừ, còn nói là hạnh phúc nửa đời sau, là phúc của nửa người dưới của cậu thì có. Cậu hỏi tôi làm gì, cậu biết rõ bọn họ nhất, bọn họ chắc sẽ không thể không nể mặt ông chủ Lưu đây.

Trang Duệ lúc này đã tỉnh hồn trở lại, Tần Huyên Băng có đi hay không cũng không liên quan đến mình, nếu như mình thật sự đang nắm bản thảo của Vương Sĩ Trinh, nếu Tần Huyên Băng thò chân vào nâng giá thì rõ ràng là cầu còn chưa được.

Dù sao hôm nay nhóm người kia sẽ mang theo những đồ vật mình đang cất giữ đến, sau đó hai mắt của Trang Duệ có thể được hấp thu linh khí, đến khi hắn về công tác ở Trung Hải, cũng không biết sau này có cùng xuất hiện với bọn họ nữa hay không.

– Cũng không nên nói như vậy, hôm nay ông chủ Lữ hẹn cậu xem bản thảo, cậu nói chuyện sẽ tốt hơn so với tôi. Tất nhiên tôi cũng biết rõ tính tình của ông lão kia, hôm qua rõ ràng rất tức giận, cũng không biết về đến nhà sẽ có bộ dạng gì, nếu tôi trực tiếp đưa người sang, chỉ sợ sẽ đắc tội lớn.

Lưu Xuyên nói với vẻ mặt cầu xin, hai tay không ngừng vung vẫy. Trang Duệ thở dài, Lưu Xuyên lăn lộn trong xã hội nhiều năm nên thật sự đã mấy lần yêu, vốn cũng không quá mức mê say Lôi Lôi như vậy. Nhưng hai người này xem ra rất hợp với nhau, những ngày qua không những liên tục ở bên nhau, thậm chí mỗi này còn nói chuyện điện thoại hơn nửa giờ.

Bây giờ Lôi Lôi mở miệng nói có chuyện cần nhờ, Lưu Xuyên dù thế nào cũng phải cố gắng hoàn thành, nhưng trong mắt Trang Duệ thì Lưu Xuyên mặt dày không đáng một đồng tiền.

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi mở miệng:

– Đi thì đi, nhưng cậu cũng phải nói rõ với các cô ấy, không nên nhiều lời, cậu hiểu quy củ của nghề này hơn tôi, đến lúc đó làm mất mặt người ta thì người xấu hổ cũng chính là cậu…

– Hừ, có lời này của cậu là được, tôi sẽ đảm bảo các cô ấy không nói lời nào, cậu cứ ăn trước, tôi đi đón bọn họ…

Lưu Xuyên nghe nói như vậy thì rất mừng, hắn cũng không muốn ăn nên vứt bỏ Trang Duệ ở lại và chạy ra ngoài, may mà đi ra ngoài cũng không quên tính tiền. Còn Trang Duệ làm sao để đi đến quán trà Tịnh Minh Hiên, như vậy thì xin lỗi, tự mình đi mà thôi.

Trang Duệ cũng lười tức giận với Lưu Xuyên, hai bên lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hắn biết rõ đối phương, thật sự là một tên vì bạn gái mà bỏ bạn. Sau khi ăn cơm xong thì Trang Duệ nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ, vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến hẹn, vì vậy hắn dứt khoát ung dụng tự tại.

Quán trà Tịnh Minh Hiên của ông chủ Tống nằm cách chợ đồ cổ một trăm mét, Trang Duệ mỗi lần đến chợ đồ cổ đều đi qua chỗ đó. Trước kia hắn không biết ông chủ Tống, nhưng đi qua xem xét thì phát hiện quán trà kia có kiến trúc Minh Thanh, nhìn từ bên ngoài vào thì thật sự có khí chất cổ xưa.

Quán trà thật sự có khí tức cổ lão, cổng được sơn màu đỏ đậm, treo đèn lồng màu đỏ, bên trên là một cái tên cũng khá cổ: “Tịnh Minh Hiên”.

Cổ xưa cũng không có nghĩa là hoài cựu, cũng không nói rõ đó là yêu nét cổ, nhưng lại rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến một người già lão, nhưng có thể bới móc tinh hoa từ trong nét cổ để kinh doanh tốt, bằng chứng là trước cổng Tịnh Minh Hiên đầy xe dừng lại, có thể thấy ông chủ Tống thô kệch cũng không đơn giản.

Trang Duệ vừa đánh giá phong cách kiến trú của quán trà vừa đi vào bên trong.

Trên cổng quán trà treo đèn lồng màu đỏ, giống như những đèn lồng thường thấy trong các căn nhà cổ đại, rất phù hợp với bầu không khí năm mới, Trang Duệ sinh ra cảm giác giống như hai quả táo lớn được treo lên, đặc biệt có ý nghĩa.

Sau khi đẩy cánh cửa nặng nề màu đỏ ra thf có thể thấy những chiếc bàn dài được sắp xếp kéo dài về phía trước, nơi góc bàn dều đặt bánh trái và trà, mỗi loại trà đều được sắp xếp với một loại đồ sứ tinh xảo, gốm sứ tinh xảo phụ trợ cho quán trà toát lên hương vị cổ xưa.

Trước lối vào ở cửa chính có một cô gái trẻ đang ngồi trên một cái đàn làm bằng gỗ, nàng mặc sườn xám thời nhà Thanh, mỗi vị khách đi vào đều được nàng dâng cho một ly trà, nàng rất có vẻ quyến rũ của các cô gái Giang Nam, chỉ cần vung tay nhấc chân cũng làm cho người ta cảm thấy quyến rũ dịu dàng.

Đỏ sậm và nâu chính là tông màu chủ yếu của Tịnh Minh Hiên, có thể thấy ông chủ Tống đã bỏ ra nhiều công phu để xây dựng quán trà này, người nào vào trong hoàn cảnh này, dù không uống trà cũng có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt. Trang Duệ khi bước vào cửa thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác yên tĩnh, hắn cảm thấy cô gái mặc sườn sám có biểu hiện như nước trà vậy, xanh xanh lay động, thanh tịnh thấy đáy.

Trong hành lang có chừng bảy tám tiểu thư phục vụ, bọn họ cũng mặc sườn xám thời nhà Thanh, khi thấy Trang Duệ đi vào thì một cô gái giống như quản lý đi đến nói lời mời:

– Tiên sinh, xin hỏi ngài đến mấy người? Muốn đặt phòng hay ngồi ngoài hành lang?

Trang Duệ đánh giá một chút, trong hành lang cũng có không ít người, phần lớn là những người trung niên, ba năm người một bàn, một bình trà, vài món điểm tâm, khẽ trò chuyện. Hắn đang định lên tiếng đáp lời thì âm thanh như sấm của Lưu Xuyên đã vang lên bên tai.

– Mộc Đầu, sao giờ mới đến, chúng tôi đã đợi hơn mười phút rồi, ủa, còn đeo mắt kính nữa, cậu cho rằng như vậy tôi sẽ không nhận ra sao?

Lưu Xuyên lớn tiếng làm mất đi sự thanh tịnh của quán trà nên có nhiều ánh mắt ném đến, Trang Duệ phát hiện bàn tay nhỏ của Lôi Lôi bí mật cấu bên hông Lưu Xuyên, mà Lưu Xuyên cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.

– Vết thương trên mắt tôi vẫn chưa tốt, vài ngày qua có chút không thoải mái, thứ này vừa mua tối qua, có thể ngăn cản gió bụi. Nhưng rõ ràng từ lúc ra khỏi nhà thì tôi đã đeo kính, đến bây giờ cậu mới phát hiện ra à? Lôi Lôi, trái tim của đồng chí Lưu Xuyên hình như cũng không còn nằm trên người nữa rồi.

Trang Duệ lên tiếng giải thích vài câu, lại trêu ghẹo Lôi Lôi, còn Lưu Xuyên thì đang dày mặt cười ngây ngô, Trang Duệ cũng thật sự không làm gì được.

Lôi Lôi đỏ mặt, nàng thu hồi bàn tay nhỏ đang véo Lưu Xuyên, sau đó thoải mái nói:

– Tôi nghe nói có người không chào đón chúng ta, Huyên Huyên, nếu không chúng ta đi trước.

Tần Huyên Băng nghe được lời nói của Lôi Lôi thì đứng lên, nàng còn chưa mở miệng thì đã hấp dẫn tất cả ánh mắt ở hành lang, dù là Trang Duệ có sức miễn dịch tương đối mạnh cũng phải nhìn vào chằm chằm.