Chương 380: Đổ thuyền.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

– Một đồ trang sức châu báu được quyết định bởi thanh danh nhà thiết kế, bởi kiểu dáng, cách sử dụng tài liệu, nói chung là từ nhiều nhân tố. Vì vậy ông mới nói nên chế tác thành dây chuyền, như vậy giá cả sẽ khác hẳn.

Khi thấy người thân đều đã đi đến xem xét vòng tay huyết ngọc thì Tần lão gia tử cười khổ một cái, sau đó quay đầu giải thích cho Trang Duệ. Nếu lão là một người trẻ đi khoảng vài ba chục năm, có lẽ lão cũng sẽ biểu hiện như người thân của mình, dù sao bọn họ làm nghề này nếu có kinh nghiệm về phỉ thúy cực phẩm thì sẽ phát triển dễ hơn người thường.

– Ông nội, chế tác dây chuyền nói chung cần bao nhiêu tiền?

Trang Duệ nghe được lời của Tần lão gia tử thì có toan tính cho Tần gia chế tác khối phỉ thúy tím này, dù sao thì công ty Tần Thị cũng nổi tiếng trong nghề đá quý, nếu mình để người khác chế tác và bán ra thì thật sự mang đến không ít phiền toái.

– Thứ này cần phải thiết kế rõ ràng, tổn hao bao nhiêu thì chưa thể nói chắc, nhưng dây chuyền sẽ dùng những khối phỉ thúy này làm nguyên liệu chính, còn lại đều là nguyên liệu phối hợp, sẽ thấp hơn năm triệu. Tiểu Trang, hay là thế này, chúng ta thương lượng thế này, chúng tôi chế tác ra sợi dây chuyền và có thể bán đi thì thu vào hai phần, tám phần thuộc về cậu, hơn nữa tất cả phí tổn đều tính ở hai phần của chúng tôi, thế nào?

Tần lão gia tử nói xong thì nhìn Trang Duệ, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

– À, xin lỗi ông nội, cháu tiếp điện thoại cái đã…

Điều kiện của Tần lão gia tử rất công bằng, Trang Duệ định cho đối phương chế tác và bán đi, đúng lúc điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, là một dãy số lạ.

– Alo, có là Trang tiên sinh không?

Tiếng phổ thông có chứa âm điệu Quảng Đông làm cho Trang Duệ cảm thấy có chú lạ lẫm, người Quảng Đông nói tiếng phổ thông thường có âm điệu này, vì vậy hắn thật sự không nhận ra được đó là ai.

– Tôi là Trang Duệ, xin hỏi ngài là?

Trang Duệ lễ phép trả lời một câu.

– Ha ha, Trang tiên sinh, tôi là Trịnh Hoa, quấy rầy cậu rồi, đúng là xấu hổ quá..

Trịnh Hoa trong điện thoại có chút buồn bực, dù thế nào thì tối trước đó cũng từng nói vài câu với Trang Duệ, đối phương bây giờ rõ ràng không nghe ra âm thanh của mình. Hắn cũng không nghĩ rằng âm thanh nói vào trong điện thoại có chút biến đổi, hơn nữa nếu không phải là người quen thì khó thể nào chỉ cần một câu đã nhận ra nhau.

– À, là Trịnh tiên sinh sao? Xin hỏi ngài có chuyện gì?

Trang Duệ thật sự không quá hứng thú với những bữa tiệc rượu, thầm nghĩ đối phương nếu đề xuất như vậy thì chỉ có thể từ chối mà thôi.

– Là thế này, ngày mai có chút tiết mục ở vùng biển quốc tế, không biết cậu có thời gian tham gia không?

– Vùng biển quốc tế? Tiết mục gì?

Trang Duệ thật sự bị những lời của Trịnh Hoa làm cho khó hiểu, không có gì mà chạy đến vùng biển quốc tế làm gì? Bây giờ thật sự có nhiều ngư dân biến chất bắt chước làm hải tặc như thế kỷ mười chín, nếu như mình gặp phải nhóm người kia cũng coi như oan uổng.

– Ngày mai có một buổi “đổ thuyền”(đánh bài trên biển), Trang tiên sinh có muốn đến tham gia một chút không? Tất nhiên nếu Trang tiên sinh không thích đánh bài trên biển thì có thể đi ngắm cảnh câu cá, cũng không tệ.

Trịnh Hoa hôm qua suy nghĩ một ngày mới tìm ra cơ hội tiếp cận Trang Duệ như ậy, mà Âu Dương Quân vài lần đến Hongkong cũng đều đi với mình sang Macao đánh bạc, có lẽ Trang Duệ cũng có hứng thú như vậy.

– Đổ thuyền sao?

Trang Duệ nghe ậy mà có chút sững sốt, trong đầu chợt nhớ bộ phim Hongkong xem năm xưa, đó là bộ phim “Đổ Thần” với Châu Nhuận Phát là diễn viên chính và đánh bạc trên biển, hình như cũng tương đồng với trò đánh bạc trên vùng biển quốc tế như vậy.

– Trịnh tiên sinh, trước tiên tôi suy xét xem thế nào cái đã, sau đó sẽ gọi điện thoại cho ngài, lúc này còn có chút việc.

Trang Duệ suy nghĩ một lát, tuy trong lòng rất muốn kiến thức một phen nhưng lại biết quá ít về Hongkong, hắn cần hỏi ý kiến của Tần Huyên Băng trước rồi tính sau. Mà giết người ở vùng biển quốc tế cũng không phạm pháp, vì vậy Trang Duệ cũng không ngốc mà cắm đầu vào những chỗ như thế.

– Được, Trang tiên sinh, nếu cậu muốn thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp…

Trịnh Hoa nghe thấy Trang Duệ không từ chối thì khách khí lên tiếng và cúp điện thoại, hắn thật sự đoán được sự cố kỵ của Trang Duệ, có lẽ cần phải đi tìm người hỏi về trò này trước khi cho ra lời quyết định cuối cùng.

– À, ông nội, thật xin lỗi, vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại, để cho ông đợi lâu rồi…

Trang Duệ cầm điện thoại ngây người một lúc, cuối cùng mới nhớ Tần lão gia tử vẫn còn đang chờ câu trả lời thuyết phục của mình, vì vậy mà vội vàng đi đến.

– Không có gì, thanh niên thường có tinh lực, cần chạy nhảy nhiều hơn, thứ này cũng không có gì xấu. Tiểu Trang, cậu xem phương án của tôi có được không?

Tần lão gia tử khoát tay nói, những khố phỉ thúy này thuộc về Trang Duệ, nếu hắn không đồng ý thì lão cũng chẳng có biện pháp nào khác. Lão cũng không muốn lợi dụng vào quan hệ với Tần Huyên Băng để nói ra vấn đề, tình thân là tình thần mà kinh doanh là kinh doanh, lão biết rõ cách phân chia hai mặt ra ới nhau.

– Ông nội, cứ xử lý theo ý ngài, chỉ là không biết khi nào thì hội chợ châu báu mới mở cửa?

Khối phỉ thúy kia là hi hữu nhưng Trang Duệ cũng không muốn giấu nó đi, hôm qua hắn đã ném ra ba triệu, bây giờ trong túi cũng không còn nhiều tiền, mà hoa hồng ở mỏ ngọc Tân Cương phải đợi đến cuối năm. Nếu không phải hiện tại hắn có ít tiền, sợ rằng đã mở cửa hàng xe hơi 4s cho anh rể rồi.

– À, để tôi xem…

Tần lão gia tử cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Thiết kế tạo hình châu báu phải mất hơn một tuần, gia công mất nửa tháng, như vậy mới có thể theo kịp hội chợ châu báu quốc tế được tổ chức ở nước Anh.

– Được, ông nội, coi như tất cả kính nhờ vào ông.

Trang Duệ khẽ gật đầu, tháng sau nếu có vào tay một phần tài chính thì sẽ không làm chậm trễ chuyện lắp đặt thiết bị của cửa hàng xe hơi 4s, như vậy trên tay hắn còn ba bốn triệu có thể chống được đến khi đó.

– Tiểu Trang, nếu như ở hội chợ có người muốn mua chuỗi trang sức này thì chúng ta có bán không?

Khi thấy Trang Duệ gật đầu đồng ý thì Tần lão gia tử thở dài một hơi, tuy hai bên đã thương lượng xong nhưng cần phải nói cho rõ vì quyền chủ đạo nằm trên tay Trang Duệ, nếu như giá cả không phù hợp, không muốn ra tay thì mình chỉ có thể nghe theo mà thôi.

– Bán, giá tiền phù hợp thì sẽ bán, ông nội cứ xử lý là được.

Trang Duệ cho ra đáp án không chú do dự, nói đùa gì vậy, hắn sở dĩ đưa món phỉ thúy tím này cho công ty Tần Thị cũng vì muốn bán thành tiền mặt, không bán thì giữ lại làm gì?

– Được, có lời này của cậu thì ông lão tôi cũng phải muốn bán nó với giá trên trời. Hạo Nhiên, Hạo Bân, theo bố về phòng, Tiểu Trang, những ngày này cậu cứ theo Tiểu Băng đi dạo khắp Hongkong đi.

Tần lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì mừng rỡ trong lòng, cũng không quan tâm đến cháu rể mà gọi hai con trai quay về biệt thự triệu tập các nhà thiết kế châu báu của công ty để chuẩn bị thiết kế những khối phỉ thúy này.

Tần lão gia tử phải ra mặt nhận những khối phỉ thúy này cũng không phải vì tiền, lão muốn thanh danh cho công ty Tần Thị. Phải biết rằng sản xuất được một kiện châu báu có tính chất duy nhất, nếu đoạt được giải thưởng lớn ở hộ chợ châu báu quốc tế thì thanh danh của công ty Tần Thị sẽ tuyệt đối leo thêm vài bậc thang, tác động hiệu ứng của nó cũng không phải là vài chục triệu có thể mua được.

Vì vậy mà điều kiện Tần lão gia tử ném cho Trang Duệ cũng thật sự rất tốt, trừ khi món châu báu kia có thể bán ra với giá hơn năm chục triệu, nếu không thì hai phần của bọn họ sẽ không có lợi nhuận. Nhưng điều này cũng mang đến tác động hiệu ứng cho công ty, mà Tần lão gia tử lại trông chờ vào điều này.

Sau khi hàn huyên một lúc lâu với các vị trưởng bối như Phương Di, Trang Duệ và Tần Huyên Băng rời khỏi Tần gia. Hongkong thật sự cũng không lớn, Tần Huyên Băng lái xe đưa hắn đi một vòng, đi khắp miếu mạo chùa chiền lớn, đến một cây cổ thụ nghe nói rất linh thiêng để vái một cái, sau đó đến tối hai người mới về khách sạn.

– Huyên Băng, ngày mai Trịnh Hoa mời anh đi đổ thuyền ở vùng biển quốc tế, chúng ta có đi không?

Trang Duệ lúc này về đến khách sạn mới dám mở miệng hỏi Tần Huyên Băng.

– Được, anh không nói thì ngày mai em còn định đưa anh sang Macao chơi một chút.

Tần Huyên Băng trả lời làm cho Trang Duệ há hốc mồm, hắn vốn cho rằng phụ nữ sẽ không thích cho đàn ông đánh bạc, không ngờ Tần Huyên Băng lại không quan tâm, lại định chủ động đưa mình sang Macao, nơi đó chính là Las Vegas của phương đông.

– Người Hongkong đều thích đánh bài sao?

Trang Duệ thử thăm dò Tần Huyên Băng một câu.

– Không phải, em nói cho anh biết, mỗi người Hongkong…

Tần Huyên Băng trừng mắt nhìn Trang Duệ, nàng mở miệng giải thích, cuối cùng Trang Duệ mới hiểu, thì ra cái này là do sự khác biệt về lý niệm.

Mỗi người ở Hongkong đều có thể dễ dàng tiếp xúc với những trò đánh bạc, báo nổi tiếng ở Hongkong không phải là tin tức mà chính là báo bạc, báo đua ngựa, xổ số, những thứ này thường theo người Hongkong cả đời.

Ở Hongkong anh có thẻ tùy ý thấy một người cầm báo xem say sưa, anh cho rằng đối phương quan tâm đến tin tức chính trị thời sự? Như vậy là anh đã nghĩ sai, vì người kia đang nghiên cứu hôm nay nên mua con ngựa số bao nhiêu, chọn cái gì, màu nào, những thứ này thật sự xâm nhập vào cuộc sống từng người ở hongkong.

Vé tàu từ Hongkong đến Macao rất rẻ, từ công tử nhà giàu đến tiểu thương hay thị dân Hongkong đều có thể mua được, vì vậy từng có một cuộc thống kê thế này, có chín trong số mười người đàn ông trưởng thành ở Hongkong đã từng sang Macao.

Nhưng có một điều châm chọc chính là ở Hongkong tuy thịnh hành cờ bạc mà cá ngựa nhưng đánh bạc là hoạt động phi pháp, nói cách khác thì những sòng bạc ngầm đều phi pháp.

Đổ thuyền ở Hongkong được đổ vương Diệp Hán tổ chức ở “Đông Phương Công Chúa”, dùng để đối kháng với đổ vương Macao là Hà Hồng, nhưng cuối thế kỷ thì Diệp Hán kết thúc những phi vụ của mình.

Nhưng hành vi đổ thuyền mà Diệp Hán sáng lập ra lại làm cho nhiều người Hongkong hiểu ra vấn đề, đó là đánh bạc ở Hongkong là phi pháp nhưng chạy ra biển quốc tế là xong, vô tình có đủ mọi loại đánh bạc ra đời, có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của sòng bạc Macao.

Những chiếc thuyền xa hoa này mỗi buổi sáng chở khách đến vùng biển quốc tế, sau đó đến tối quay về chỗ cũ, bây giờ đã là một phong cảnh cho du khách tham quan. Vì vậy Tần Huyên Băng thật sự không thấy có vấn đề vì lời nói của Trang Duệ.

Khi thấy Tần Huyên Băng không phản đối thì Trang Duệ chợt hưng phấn, tuy đánh bạc không tính là lớn nhưng hắn lại rất khát vọng được biết, vì thế vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trịnh Hoa, hẹn vị trí ngày mai gặp mặt.

– Trang Duệ, chúng ta nói trước, đi chơi thì được, anh đừng trầm mê vào đó.

Tần Huyên Băng thấy bộ dạng hưng phấn của Trang Duệ thì trong lòng không khỏi lo lắng, đánh bạc đã làm hại bao người tán gia bại sản, nàng không muốn Trang Duệ biến thành dân cờ bạc.

– Yên tâm đi, vợ, bây giờ anh chỉ trầm mê vì em…

Trang Duệ cười ha hả ôm Tần Huyên Băng vào nhà tắm, khỏi cần nói thì cũng biết sẽ có một trận chiến cực kỳ hương sắc.

– Vợ, đừng ăn mặc theo kiểu kia nữa, nếu không anh sẽ tiếp tục không thể nào nhịn được…

Trang Duệ nhìn Tần Huyên Băng đang ngồi bên cạnh bàn trang điểm mà nhịn không được phải ôm nàng từ phía sau.

Không biết là vì được tình yêu làm dịu hay là vì mỗi ngày được Trang Duệ dùng linh khí chải chuốt mà bây giờ Trang Duệ hoàn toàn khoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng, trở nên bừng sáng bức người, làn da trắng nõn nà, sờ lên như dương chi bạch ngọc, cử chỉ lơ đãng bùng ra vẻ quyến rũ tuyệt đối, càng làm cho Trang Duệ thêm mê say.

Nếu như bây giờ Tần Huyên Băng đứng ra so sánh với Từ tiểu thư của Âu Dương Quân, chỉ sợ Tần Huyên Băng sẽ hơn một chút, khí chất lạnh băng của nàng biểu hiện trước mặt người khác thật sự có thể làm cho bất kỳ một người đàn ông nào phải xúc động. Những người phụ nữ như vậy mang đến cho người đàn ông một cảm giác chinh phục cực mạnh, tất nhiên những tư vị sau đó càng mạnh mẽ, càng làm cho Trang Duệ là người hiểu rõ nhất.

– Đừng làm rộn, xong ngay đây, nếu không lát nữa sẽ không kịp đổ thuyền…

Tần Huyên Băng nói làm cho Trang Duệ phải rụt lại hai bàn tay, nhưng sau đó nàng phải để cho Trang Duệ chờ thêm nửa giờ mới có thể ra khỏi khách sạn.

– Trịnh tiên sinh, xấu hổ quá, đã để anh chờ lâu…

Khi Tần Huyên Băng lái xe đến bãi đậu xe bên cạnh bến tàu thì Trang Duệ thấy ở cổng vào là Trịnh Hoa và vài người đang đứng chung quanh, hắn chợt có chút ngượng ngùng, vì hắn cũng coi như là người đến muộn.

– Không có gì, tôi cũng vừa đến, vài vị này chúng ta đều đã gặp vào tối hôm trước, cũng không cần tôi giới thiệu, chúng ta lên thuyền thôi.

Trịnh Hoa sững sốt khi thấy Tần Huyên Băng chói lọi sau lưng Trang Duệ, nhưng hắn chỉ có hơi sững sốt mà thôi, sau đó chào hỏi Trang Duệ và bắt đầu đi ra bến tàu.

Những người đi sau lưng Trịnh Hoa đều đã tham gia hội chợ đấu giá trước đó, đều là con cháu của những gia tộc nổi tiếng ở thủ đô, có vài vị mang theo bạn gái, chỉ là nếu so sánh với Tần Huyên Băng thì thật sự biết ngay cao thấp.

Sau khi khách khí lên tiếng chào hỏi, mọi người cùng đi theo sau lưng Trịnh Hoa ra bến tàu.

– Trời…

Vừa rồi Trang Duệ bị những tòa nhà cao tầng che kín tầm mắt, bây giờ đi vào bến tàu hắn đưa mắt nhìn và không khỏi hít vào một hơi thật sâu, trên bến tàu có tất cả vài trăm chiếc du thuyền lớn nhỏ.