Chương 34: Phẩm trà (1).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Phòng trà của Tịnh Minh Hiên rất có đặc điểm, cửa lớn hình vuông, cửa sổ hình vuông, bên cạnh cửa còn có một quầy bar hình vuông, vách tường bốn phía có hơn phân nửa được cách điệu bằng những ô vuông kiểu cổ, bên trên khung đặt một vài hũ gốm. Giữa phòng có một chiếc bàn vuông làm bằng gỗ Lê, chung quanh bàn có sáu chiếc ghế được chế tác từ gỗ lê vàng, tất cả làm cho không gian trong phòng mang phong cách kiến trúc của thời Minh Thanh.

Diện tích trong phòng khá rộng, khoảng bảy tám chục mét vuông, nơi quầy bar gần cửa ra vào còn có một phòng khách nhỏ, một bộ ghế sa lông bằng da thật màu đỏ thẫm vây quanh một chiếc bàn trà thủy tinh. Trên vách tường đối diện bộ sa lông treo một chiếc tivi LCD khoảng bảy mươi in, mỗi góc phòng đều có một chiếc loa nhỏ, cách bố trí giống như trong rạp chiếu phim, lại có thể dung hợp vào khung cảnh trong phòng, đây có lẽ là phong cách đông tây kết hợp.

Nơi cửa phòng có một bức tượng Quan Công, nơi đó có ba cây đàn hương, khói lượn lờ khắp phòng, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm thấm đẫm ruột gan, hơn nữa còn văng vẳng bên tai tiếng đàn tranh, làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.

– Ha ha, phòng này của Tiểu Tống bình thường là không vào được, chỉ nói về chiếc ghế trên bàn trà này thì ít nhất cũng có giá một triệu tám, bình thường chúng ta cũng không được ngồi. Ba cây đàn hương kia cũng cực kỳ có ý, mọi người không biết đâu, đây là những cây đàn hương tốt nhất mà mỗi năm Tiểu Tống đều đến chùa cầu được, ít nhất cũng có thể cháy được vài năm không ngơi nghỉ.

Sau khi ông chủ Lữ đi vào phòng thì hít hà có vẻ rất hưởng thụ, hắn cũng không quan tâm đến những vật sắp xếp trên kệ, chi đi đến chiếc bàn vuông vuốt ve những chiếc ghế mà Lưu Xuyên cảm thấy chúng chẳng có gì đáng thu hút, vẻ mặt yêu thích không buông tay.

Trang Duệ khẽ động tâm, từ khi linh khí trong mắt biến thành màu vàng thì có thể nhìn thấu khoảng một centimet chất liệu gỗ, nếu ông chủ Lữ đã quảng cáo chiếc ghế kia hoành tráng như vậy, chẳng lẽ cũng là đồ cổ sao? Hắn nghĩ đến đây mà cũng không khỏi học tập theo chú Lữ, cũng đến bên cạnh chiếc ghế gỗ Lê để cẩn thận quan sát.

Trang Duệ đeo kính cũng không sợ người khác nhìn vào chằm chằm, khoảnh khắc khi hắn cúi đầu thì phóng linh khí trong mắt ra ngoài, linh khí nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong từ mặt ghế nhẵn nhụi. Tuy linh khí không thể nào hoàn toàn xuyên qua, nhưng khi linh khí tiến vào bên trong ghế hoa Lê một centimet, Trang Duệ vẫn cảm thấy một luồng linh khí yếu ớt cùng dung hợp với linh khí của mình.

Luồng khí tức yếu ớt kia rất khó để phát giác ra, thậm chí còn kém hơn rất nhiều so với hồ lô Tam Hà Lưu hôm qua, nếu Trang Duệ không tập trung thì căn bản khó cảm ứng được. Khi hắn lại đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế gỗ Lê thứ hai, lúc đó hắn mới thật sự cảm thấy linh khí trong mắt gia tăng một chút.

Trang Duệ có phát hiện này cũng không quan tâm đến người khác, hắn giả vờ như rất có hứng thú với những chiếc ghế, vì vậy mà đi quanh bàn trà, nhìn qua sáu chiếc ghế vài lượt, tất nhiên cũng hấp thu sạch sẽ linh khí bên trong. Sau khi hấp thu tất cả linh khí của sáu chiếc ghế gỗ Lê, hắn cảm thấy số lượng của nó mới ngang bằng với linh khí trong hồ lô Tam Hà Lưu hôm qua, rõ ràng linh khí ẩn giấu bên trong cũng không liên quan với độ lớn của vật phẩm.

– Lữ lão gia tử cũng đừng nói như vậy, không thì ngày nào đó ngài cũng cho phép chúng tôi đến quý phủ, xem như cho đám vãn bối mở rộng tầm mắt. À, cậu Trang có hứng thú với gia cụ thời Minh Thanh sao?

Ông chủ Tống cười ha hả mời mọi người ngồi xuống, khi thấy Trang Duệ vừa vào cửa đã đi quanh bàn trà thì không khỏi mở miệng.

– Trước kia tùng nghe nói gia cụ gỗ Lê thời Thanh rất đáng giá nhưng chưa từng được thấy, ngồi trên chiếc ghế giá cả vài trăm đồng cũng không thể không xem xét cho kỹ…

Trang Duệ ngẩng đầu, giả vờ như có vẻ rất tham tiền, vì vậy mà làm cho mọi người cười lên ha hả. Lúc này mọi người mới chậm rãi ngồi xuống, Lữ lão gia tử ngồi ở ghế trên, ông chủ Tống ngồi ở vị trí chủ vị, ai cũng ngồi xuống nhưng lại thiếu hai ghế.

Vừa rồi khi nhóm người tiến vào bàn trà, những người xách theo vài vật phẩm trên tay đã nhanh chóng đặt lên bàn trà rồi lui ra, nhưng nếu tính thêm ba người Hứa Vĩ không mời lại đến với Lôi Lôi và Tần Huyên Băng, như vậy trong phòng có tám người, sáu chiếc ghế gỗ Lê cũng không đủ chỗ ngồi.

– Lôi Lôi, chúng ta ra ngồi ghế sa lông, ghế gỗ kia có gì là hay, trời lạnh ngồi cũng không tốt…

Khi thấy Tần Huyên Băng và Hứa Vĩ đều ngồi xuống không chút khách khí thì Lưu Xuyên kéo Lôi Lôi đến ngồi xuống ghế sa lông, cả hai anh anh em em trò chuyện với nhau. Hai người này không có hứng thú với những thứ đồ cổ hay bản thảo kia, nếu không phải Tần Huyên Băng đòi đến đây, bọn họ sẽ không tham gia làm gì cho mệt.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Tống Quân vẫy vẫy tay ra cửa, hai nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp dáng người thon thả đi vào, trên tay một người là một dụng cụ pha trà, một người lại cầm theo một hỏa lò nhỏ bằng gốm, hỏa lò được đặt lên một cái đôn bên cạnh bàn trà gỗ. Hỏa lò bằng sứ kia cao sáu bảy tấc, than bên trong đã được đốt lên, hỏa lò còn có nắp và cửa nhỏ, chế tác cực kỳ tinh xảo.

Dụng cụ pha trà cũng rất tốt, ấm tử sa Nghi Hưng, độ lớn chỉ như nắm đấm, có màu nâu, bốn phía được phân bố sáu ly trà cực kỳ khéo léo, trắng như ngọc, chất mỏng như giấy. Trang Duệ nghi ngờ cầm ly trà lên, hắn thầm nghĩ nếu sử dụng chút sức có lẽ sẽ bóp nát mất ly trà này.

– Lúc này cũng không có người ngoài, nói thật, tôi mở quán trà nhưng kỹ thuật uống trà cũng tầm thường mà thôi, cũng không chú ý nhiều như vậy. Trước kia tôi đến An Khê vừa vặn kiếm được một chút trà Thiết Quan Âm cực phẩm, hôm nay coi như chúng ta cùng thưởng thức nghệ thuật trà lưu hành bên Quảng Đông.

Ông chủ Tống vừa kêu gọi mọi người vừa để hai nhân viên phục vụ nấu nước pha trà, thưởng trà và giám định bảo vật, tât nhiên trước tiên là thưởng thức trà. Những người ngồi đây ngoài Trang Duệ thì ai cũng lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, đều là những người có lòng dạ, ai cũng không vội vã động lên những món đồ cổ trên bàn, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn hai cô nhân viên pha trà mà thôi. Chỉ có Trang Duệ là mất kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó cũng bị những động tác pha trà của hai cô nhân viên kia hấp dẫn.

Hỏa lò nhỏ bằng sứ tuy không lớn nhưng hơi lửa lại rất mạnh, chỉ sau một lúc thì nước đã được đun sôi, một cô nhân viên phục vụ nhấc siêu nước lên, một cô nhân viên phục vụ khác lại đặt siêu nước khác xuống thay thế rồi giới thiệu cho mọi người:

– Nước quán trà chúng tôi sử dụng đều lấy từ con suối trên Vân Long Sơn, Tô Đông Pha từng nói: “Nước nguồn phải nấu trên lửa sáng”, chính là muốn dùng lửa trong lò sứ để nấu sôi nước suối nguồn.

Đầu tiên là nhân viên phục vụ dùng thìa lấy trà đặt lên mâm, sau đó mang đến cho mọi người cùng đánh giá, cũng giới thiệu lai lịch của trà Thiết Quan Âm. Đợi đến khi mọi người đều đã xem qua, nhân viên phục vụ cũng không bỏ lá trà vào trong ấm tử sa mà lại nhấc siêu nước đổ lên ấm. Dựa theo lời của nhân viên phục vụ thì ảnh động đó làm cho ấm trà tăng nhiệt độ, coi như biến thành ấm nóng, được gọi là “Mưa trên ấm”.

Sau khi qua công đoạn làm ấm bình trà, nhân viên phục vụ dùng thìa đưa trà vào trong ấm, sau đó rót nước nóng vào, khi gần đầy ấm thì dừng lại. Nhân viên phục vụ dùng hai ngón tay để kẹp nắp ấm gạt phần bọt nổi lên bên trên, sau đó lại dùng nước sôi để rửa sạch nắp ấm, động tác cực kỳ ưu nhã làm cho người ta cảm thấy rất đẹp.

Dựa theo lời của nhân viên phục vụ thì đây gọi là xối bình, mục đích của nó chính là tẩy trừ bên ngoài, làm cho trong ngoài đều có nhiệt, như vậy mới có thể làm cho hương trà hoàn toàn được phát huy.

Trang Duệ cũng nghe được mùi hương trà nồng đậm, hắn thầm nghĩ, bây giờ có thể uống được rồi. Nhưng không ngờ cô nhân viên phục vụ kia lại đổ tất cả nước trong ấm ra ngoài, nói rằng đó là rửa trà, mục đích là tẩy đi những bụi bẩn bên ngoài, điều này làm cho Trang Duệ trợn trừng mắt.

Trang Duệ khi công tác ở Điển Đương Hành cũng thường xuyên pha trà cho chú Đức, nhưng chú Đức dùng trà cũng không chú ý nhiều như vậy, dụng cụ pha trà cũng chỉ là một ấm hay ly, không giống như lúc này, đã hai mươi phút rồi mà chưa có gì để uống.

Nước sôi lại được đổ vào ấm tử sa, sau đó nhân viên phục vụ lại tiếp tục rửa ly bằng nước nóng, tất nhiên sau khi rửa xong thì Trang Duệ vẫn chưa được uống.

Sau đó nhân viên phục vụ dùng một tay cầm bình trà rồi tuần hoàn châm trà vào từng ly, lúc này gọi là Quan Công tuần thành, mục đích là làm sao cho tất cả ly trà đều được đều như nhau, hương vị không hơn kém. Đến khi nước trong bình gần hết thì tranh thủ phân chia cho đều, vì đây hầu như là tinh hoa, vì vậy được gọi là Hàn Tín điểm binh.

Đến lúc này thì quá trình xem như xong, dưới sự chỉ bảo của ông chủ Tống, ly trà đầu tiên được dâng cho Lữ lão gia tử.

Ly trà thứ hai lại kính cho nữ sĩ, Tần Huyên Băng cũng không khách khí, nàng trực tiếp nhận lấy, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ để giữ lấy ly, nhưng cũng không trực tiếp uống vào, chỉ đưa lên chóp mũi khẽ ngửi. Sau đó nàng mới uống vào ba ngụm nhỏ, chậm rãi ngậm vào miệng, cả quá trình cực kỳ thuần thục, không mang theo khói lửa nhân gian, ngay cả Trang Duệ thấy vậy cũng ngay cả người.

– Tốt, ba ngụm mới biết vị, ba phen mới động lòng, tiểu cô nương cũng là người trong trà đạo, xem ra hôm qua ông lão như tôi đã nhìn lầm.

Lữ lão gia tử thấy động tác của Tần Huyên Băng thì liên tục trầm trồ khen ngợi, những bất mãn với Tần Huyên Băng trước đó đã tan thành mây khói. Phải biết rằng trà đạo cũng rất truyền thống nhưng bây giờ có mấy người thanh niên hiểu được? Giống như Lưu Xuyên đang ngồi trên ghế sa lông, hắn đang cầm lấy một Lon Coca cola uống rất vui vẻ.