Chương 479: Mandalay.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Khi sắp rời khỏi Yangon thì Trang Duệ thật sự có chút không muốn, hắn đã ở đây gần hai mươi ngày, cuộc sống đầy vui vẻ và kích thích, đấu giá minh tiêu vào phút chót, mở thầu thầm tiêu cực kỳ hấp dẫn, đổ thạch thắng thì vui mừng như điên, sụp thì ủ rũ chán chường, thật sự là một bức tranh xã hội thu nhỏ.

Vẫn là chiếc taxi trước đó chở Trang Duệ và Bành Phi ra sân bay, cũng chính là vị tài xế kia, tiền xe chỉ năm đô la nhưng khi xuống xe thì Trang Duệ boa cho năm mươi đô. Nửa tháng qua vị tài xế taxi này chở Trang Duệ và Bành Phi đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Yangon, coi như giúp Trang Duệ thấy được khung cảnh đất nước Myanmar.

Vị tài xế taxi tất nhiên rất ít gặp những vị khách hào phóng như Trang Duệ, vì thế sau khi giúp đưa hành lý xuống xe, mãi đến khi nhóm Trang Duệ tiến vào trong làm thủ tục thì hắn vẫn còn lưu luyến ở bên ngoài, không biết thật sự không nỡ cho nhóm Trang Duệ bỏ đi hay vẫn còn mong chờ tình huống các vị khách sộp quay lại.

Sau khi cáo biệt với Tần Hạo Nhiên thì Trang Duệ và Bành Phi lên máy bay đến Mandalay, nhưng sau khi lên máy bay thì phát hiện ra một vấn đề thú vị, bên trên chỉ có tiếp viên và nhân viên là người Myanmar, đại đa số hành khách đều là người Trung Quốc.

– Này cậu, cậu lên máy bay này từ Yangon, có phải vừa tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar?

Máy bay vừa cất cánh không bao lâu thì một người đàn ông trung niên ngồi hàng ghế phía trước chợt xoay đầu mỉm cười hỏi Trang Duệ.

– Ha ha, đúng vậy, anh đi Mandalay công tác sao?

Trang Duệ nhìn đối phương ăn mặc khá mộc mạc, chỉ là áo sơ mi quần jean, căn bản không giống như dân kinh doanh.

– À, cứ coi là như vậy đi…

Người đàn ông trung niên nói rồi nhìn Trang Duệ bằng ánh mắt hâm mộ, hành khách trên máy bay đều là người Trung Quốc, hắn nói lớn tiếng làm cho đám người quay đầu lại nhìn, thậm chí ngay cả những cô tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng đưa mắt lên người Trang Duệ.

– Ông chủ, không biết tiêu vương của công bàn phỉ thúy Myanmar lần này có giá bao nhiêu?

– Cậu em, nói em lần này công bàn phỉ thúy có tổng kim ngạch là bao nhiêu?

– Đúng ậy, nghe nói công bàn kết thúc vào sáng hôm nay, trên máy bay không thể gọi điện thoại được, thật sự là nôn nóng muốn chết đi được…

Sau khi nghe nói Trang Duệ là người từ công bàn phỉ thúy Myanmar lên máy bay, cả khoang máy bay chợt náo động, ai cũng lớn tiếng hỏi Trang Duệ về những gì đã xảy ra.

Trang Duệ cảm thấy nhức đầu vì những vấn đề khó hiểu này, hắn đứng lên nói:

– Các vị, công bàn phỉ thúy chỉ là giao dịch nguyên thạch và ngọc thạch, căn bản không có gì hay, không có gì hay để nói…

– Huynh đệ, cậu nên nói cho chúng tôi biết, vì thu hoạch của chuyến đi chúng tôi phần lớn đều liên quan đến kết quả của công bàn phỉ thúy lần này…

– Đúng vậy, biết đâu lần này đi còn lỗ cả vé máy bay…

– Tiên sinh, xin ngài ngồi xuống trước rồi nói chuyện sau…

Trang Duệ còn chưa dứt lời thì lại có bảy tám người lên tiếng, trong đó còn có một âm thanh của cô tiếp viên để hắn ngồi xuông, nhưng ánh mắt cô gái nhìn về phía hắn cũng đầy hiếu kỳ.

Phải biết rằng những tiếp viên như nàng đã thấy rất nhiều tình huống đoàn người từ Trung Quốc sang Myanmar, phần lớn bọn họ đều đến vì đổ thạch, trường kỳ nghe nói đến những thứ như vậy, tất nhiên các nàng sẽ hiểu sâu về đổ thạch. Các nàng biết người đến tham gia công bàn phỉ thúy Yangon đều là các ông chủ lớn, thế là cũng có vài phần kính trọng Trang Duệ.

– Được…Được rồi, tôi đã ngồi xuống, thật xin lỗi. Này các anh, có chuyện gì xảy ra vậy? Trước tiên nói tôi nghe một chút xem?

Trang Duệ vốn cho rằng những người đến Mandalay làm việc, bây giờ xem ra là mình nghĩ lầm, thì ra bọn họ đến Mandalay để vận chuyển nguyên thạch.

Trang Duệ đoán không lầm, những người này thật sự là những lái buôn nguyên thạch phỉ thúy, chỉ là tài lực của bọn họ không đủ, không có tư cách tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar, vì thế chỉ có thể đợi công bàn phỉ thúy kết thúc thì đi đến Mandalay thu chút nguyên thạch về nước.

Đám người này sở dĩ đi đến Mandalay, nguyên nhân là vì Mandalay là nơi tập trung các thương nhân nguyên thạch của Myanmar, đợi đến khi công bàn Yangon kết thúc thì sẽ quay về. Hơn nữa Mandalay tuy cũng bị quân chính phủ khống chế nhưng mức độ kiểm tra ở sân bay lại khá lỏng, không hề nghiêm khắc như ở Yangon, những người này có thể mang ra ngoài chút nguyên thạch.

Nếu dựa theo cách nói ở Myanmar thì những người trên máy bay này đều là buôn lậu nguyên thạch phỉ thúy, bọn họ không có bất kỳ chứng minh thông quan, chỉ là bỏ tiền ra đút cho nhân viên sân bay, mang theo một hai bao nguyên thạch lên máy bay, kiếm chút lời.

Mà công bàn phỉ thúy Myanmar chính là một cái chong chóng đo chiều gió của thị trường ngọc thạch phỉ thúy, tất nhiên những người này đều hiểu, nhưng hôm nay trên máy bay không thể nào tìm hiểu giá cả thị trường mới nhất, vì vậy mới bức thiết hỏi thăm Trang Duệ.

– Anh…Các anh không phải là buôn lậu sao? Nếu bị bắt, chẳng phải rất phiền toái à?

Trang Duệ không ngờ chính quyền Myanmar quản lý nguyên thạch nghiêm khắc như vậy mà đám người này vẫn dám buôn lậu, không có vẻ sợ hãi.

– Buôn lậu cái gì? Chúng tôi chỉ mang vài khối nguyên thạch lên máy bay mà thôi, hơn nữa từ trên xuống dưới đều phải bỏ têền, giá cả còn cao hơn cả giá trị thật của nguyên thạch. Là đám buôn lậu thật sự thì sẽ có nguyên thạch số lượng lớn và có lực lượng áp tải, chúng tôi thì tính là gì? Mà người Myanmar cũng ước gì nguyên thạch của mình được buôn lậu ra ngoài…

Người đàn ông trung niên kia nghe được lời của Trang Duệ thì khinh thường nhếch miệng nói, những người còn lại cũng khẽ gật đầu thừa nhận, dù là cô tiếp viên cũng thấy quen thuộc, chỉ có Trang Duệ là ngạc nhiên mà thôi.

Tuy vào Myanmar thời gian không lâu nhưng mãi đến khi nghe người đàn ông trung niên giải thích thì Trang Duệ mới xem như hiểu hình thái xã hội ở chỗ này.

Myanmar có những tài nguyên quý về bảo thạch và gỗ tếch, nhưng những thứ này đều bị một số ít người nắm trong tay, đại đa số dân chúng đều nghèo và thiếu đường phát tài. Vì thế mà lúc này tình huống bán trộm tài nguyên đã phát triển đến mức khó thể tưởng tượng, cũng không phải là chính quyền có thể ngăn cản, chỉ là bây giờ có hơi thu hẹp lại mà thôi.

Myanmar chú trọng mua bán nguyên thạch kể từ những năm đầu thập niên 90, trong tay nhiều người địa phương ở Mandalay thật sự còn nắm rất nhiều nguyên thạch, hơn nữa chúng đều là những khối nguyên thạch khai thác từ các mỏ cổ. Những người địa phương sẽ không tham gia công bàn phỉ thúy, quy luật là có người mua có kẻ bán, thế nên tạo thành một con đường buôn lậu đặc thù.

Trang Duệ lắc đầu, nững người này chẳng qua chỉ là thương nhân bình thường, vất vả vì chút lợi nhuận, có câu “trộm trâu giả chết”, kẻ buôn lậu thật sự cũng không ngồi trên những chiếc máy bay nhỏ thế này để rồi bôn ba một lần chỉ kiếm được vài tảng đá nhỏ.

– Hai chục triệu Euro? Đây không phải là hai trăm triệu tệ sao?

– Đúng vậy, hình như có hơi thái quá…

– Anh Dư, có phải lần này chúng ta mang không đủ tiền không?

Khi Trang Duệ báo giá thì cả khoang máy bay, dù là những thương nhân đến Mandalay mua nguyên thạch hay đi công tác hoặc cô tiếp viên hàng không đều phải há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.