Chương 123: Trộm gà không được còn mất nắm gạo (4).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Trang Duệ đang đắm mình trong quá trình giám định đồ cổ, đột nhiên bị âm thanh của ai đó vang lên cắt ngang, vì vậy mà hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy ông chủ Tiền tiến lên nghênh đón.

Khi tấm mành sắt được kéo lên thì Trang Duệ đang thật sự có chút khó chịu, hắn tuy có thể phân biệt rõ thật giả nhưng cũng không biết nó giả ở chỗ nào, cũng không biết giá trị thật của nó. Vì vậy hắn cảm thấy rất ngứa ngáy, cũng hạ quyết tâm, sau khi quay về Trung Hải thì nhất định phải học hỏi tri thức giám định và thưởng thức đồ cổ của chú Đức mới được.

– Anh Cổ, hai anh em chúng ta cũng đã vài chục năm chưa gặp lại, xem ra lúc này anh vẫn còn rất cứng cáp.

Tiền Diêu Tư nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, cặp mắt híp lại thành đường, lão tiến lên dùng sức ôm lấy đối phương.

– Tử Yếu Tiền, cậu còn trẻ, tôi đây là kẻ già khọm không thể nào chịu nổi nữa rồi, tất nhiên tôi cũng không thể nào so sánh với cậu được. Nghe nói hai năm trước cậu đã có tiểu tử mập mạp, rõ ràng là giai thoại trong ngành đồ cổ của chúng ta.

Người đến giang hai tay ôm lấy Tiền Diêu Tư, lão dùng giọng trêu đùa nói, bọn họ là bạn bè cũ, vì vậy cũng không ngại Tiền Diêu Tư sẽ trở mặt nổi giận.

– Hừ, ông chủ Tiền, vừa rồi tôi kể câu chuyện quả nhiên là hợp với ông, lợi hại, quá lợi hại, xem ra ông chủ đồ cổ kia cũng không bằng ngài.

Nhóm Trang Duệ sau khi nghe được lời của ông lão vừa đến thì thật sự há hốc miệng, Tiền Diêu Tư này nhìn qua cũng đã hơn sáu mươi, trước đây hai năm sinh con trai, chẳng phải năm mươi chín tuổi thì có con nữa sao? Lưu Xuyên dù có biểu hiện tỏ ra ngưỡng mộ nhưng rõ ràng trong lòng thầm nói: Xem ra cũng là một bọn cả với nhau.

Giống như nhìn ra tâm tư của Lưu Xuyên, ông chủ Tiền cười ha hả nói:

– Anh Cổ, anh cũng đừng bôi son thiếp vang lên mặt tôi, vì không biết có bao nhiêu kẻ đang đâm tôi sau lưng, nhưng tôi đây cũng không quan tâm, vì con là của tôi, đã làm giám định rõ ràng, kẻ nào đỏ mắt cũng phải chịu mà thôi.

Sau khi nghe được lời của Tiền Diêu Tư thì Lưu Xuyên xem như tâm phục khẩu phục, người đã có tuổi mà tâm tư khá sâu, xem ra gừng càng già càng cay là phù hợp.

– Anh Cổ, con tôi tròn trăm ngàn thì anh không đến, lần này anh đến có lễ vật gì không?

Tiền Diêu Tư thay đổi chủ đề, rõ ràng lại đề cập đến vấn đề lễ vật, nhưng động tác của lão có chút khoa trương, tất nhiên sẽ làm người ta khôgn thể không nể mặt.

– Biết rõ cậu sẽ nói ra những lời như vậy, vì thế tôi đã sớm có chuẩn bị, đây là Dương Chi Ngọc Quan Âm, bách tà bất xâm, thích hợp cho con trai của cậu.

Ông lão vừa đến giống như rất hiểu tính cách của Tiền Diêu Tư, vì vậy sau khi nghe đối phương nói xong thì cho tay vào túi lấy ra một sợi dây màu đỏ buộc trang sức Ngọc Quan Âm, sau đó bỏ vào lòng bàn tay của Tiền Diêu Tư.

Tiền Diêu Tư cũng không khách khí, lão trực tiếp cầm lấy sợi dây Ngọc Quan Âm, sau đó đưa lên nhìn dưới ánh đèn, một lát sau trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng nói:

– Anh Cổ không hỗ danh là người chơi ngọc nổi tiếng, ra tay cũng là bất phàm, Dương Chi Ngọc này cũng không phải vật phẩm thông thường, tiểu đệ thay mặt đứa con không nên thân cảm tạ lão ca.

Tiền Diêu Tư là người thế nào? Vì vậy chỉ cần đưa mắt nhìn qua là biết thứ vật phẩm sáng bóng và trắng muốt không có chút màu sắc pha tạp nào kia chính là thứ cực phẩm.

Dương Chi Bạch Ngọc được xưng là “bạch ngọc”, “dương chi ngọc”, nếu là loại cực phẩm thì rất quý, là tài liệu được các vị hoàng đế năm xưa sử dụng để làm ngọc tỷ, là vật phẩm quý giá của các bảo tàng. Ai cũng nói những thứ được làm từ Bạch Ngọc là quốc bảo, ví dự như khai quật được “Ngọc tỉ hoàng hậu” của thời Tây Hán, thứ này cũng được làm từ Dương Chi Bạch Ngọc.

Xưa kia Dương Chi Bạch Ngọc được người ta cực kỳ coi trọng nhưng lại có rất ít, đến bây giờ hầu như là khó gặp. Bây giờ Dương Chi Ngọc được định giá là sáu trăm ngàn một kilogam, ngay cả như vậy thì những thứ gọi là Bạch Chi Ngọc thi đại đa số đều là ngọc có màu trắng hoặc là ngọc tím, kém xa Dương Chi Bạch Ngọc. Vì vậy có thể nói lúc này dù có tiền cũng khó mua được một kiện Dương Chi Bạch Ngọc tinh phẩm.

Dương Chi Ngọc có tính chất hơi kém thì trong sắc trắng sẽ lộ ra sắc vàng, lại có vài thứ lộ ra sắc xám, mà miếng trang sức Dương Chi Ngọc Quan Âm này toàn thân trắng muốt, thật sự là Bạch Chi Ngọc, vi vậy Tiền Diêu Tư mới nói đó là vật phẩm quý hiếm.

Tần Huyên Băng ở bên cạnh nghe được lời của Tiền Diêu Tư thì trên mặt cũng có chút tò mò, phải biết rằng cửa hàng châu báu không phải chỉ có kim cương phỉ thúy thì ngọc thạch cũng là một thứ quan trọng, tất nhiên phỉ thúy cũng là một dại diện của ngọc cứng.

Ngọc cứng và ngọc mềm đều là những khoáng thạch kết tinh, ngọc mềm được xưng là giác thiểm ngọc hay thiểm ngọc, ngọc cứng thì gọi là huy ngọc. Ngọc cứng có kết cấu tinh thể, sáng bóng, màu sắc thanh tịnh.

Nhưng Tiền Diêu Tư cũng không có ý cầm ngọc trên tay, vì vậy sau khi cảm ơn ông chủ Cổ thì bỏ ngay vào túi áo, Tần Huyên Băng cũng không có cơ hội được nhìn.

Vì ông lão họ Cổ đến nên công tác giám định cổ vật của Trang Duệ cũng bị cắt đứt, Tiền Diêu Tư nhìn thấy vẻ mặt mọi người có chút khó hiểu thì không khỏi giải thích:

– Vị này họ Cổ, là phó quản lý trưởng của hiệp hội ngọc thạch trong nước, nếu các vị có hứng thú với ngọc thạch, như vậy cũng đừng ngại đến gần vị lão ca này.

Sau khi nghe nói ông lão ka là phó quản lý trưởng của hiệp hội ngọc thạch trong nước thì Lôi Lôi và Tần Huyên Băng đều tỏ ra kinh ngạc, lần này triển lãm trang sức và châu báu ở Nam Kinh là do hiệp hội ngọc thạch và cộng đồng đá quý ở Nam Kinh tổ chức, không ngờ lúc này hai người bọn họ lại gặp được chính chủ ở chỗ này.

Nhưng Lôi Lôi và Tần Huyên Băng cũng không mở miệng nói rõ thân phận của mình, triển lãm châu báu lần này thì hiệp hội ngọc thạch chỉ cung cấp một địa phương cho mọi người tranh tài, rốt cuộc ai có thể tỏa sáng thì phải xem vào bản lĩnh của mình, dù có quan hệ với vị phó quản lý trưởng này thì cũng không có tác dụng gì quá lớn.

Nhưng Tiền Diêu Tư không giới thiệu nhóm Trang Duệ cho ông lão họ Cổ, vì vậy làm cho vị phó quản lý Cổ này tỏ ra bất mãn, lão trừng mắt nhìn Tiền Diêu Tư:

– Cậu đúng là qua cầu rút ván, vừa lấy ngọc của tôi thì đã trở mặt. Mau thành thật khai báo, hôm nay cậu làm ra trò này là sao? Lớn tuổi như vậy mà còn ức hiếp thanh niên sao?

Ông lão họ Cổ cũng có thể thấy những người trẻ tuổi này muốn đến mua đồ sứ của Tiền Diêu Tư, đang giám định sản phẩm. Tuy lão biết tất cả phần lớn sẽ là giả nhưng vì nể mặt bạn bèn nên lão sẽ không phá, nhưng lão là người lương thiện, cũng không muốn đám thanh niên này giao học phí cho Tiền Diêu Tư, vì vậy mới nói ra những lời như vậy, muốn làm cho Tiền Diêu Tư bỏ đi ý nghĩ muốn làm thịt người khác ở trong đầu.

Sau khi nghe được lời của ông lão họ Cổ thì Tiền Diêu Tư có chút khó xử, nhưng khi nhìn vào cổ tay của Trang Duệ thì lại tỏ ra như thường, hôm nay xem ra lực hấp dẫn của chuỗi thiên châu không phải như thường.

– Anh Cổ, tôi hôm nay không phải làm thịt người ta, tôi đưa tiền cho cậu Trang mới đúng, sợ rằng như vậy còn chưa xong việc.

– Ủa, còn có chuyện này sao? Tử Yếu Tiền cậu chỉ có vào mà không ra, khi nào thì thiện tâm như vậy?

Ông chủ Cổ có chút giật mình, lão biết rõ Tiền Diêu Tư trước nay tuy làm ăn gian trá nhưng thật sự không nói hai lời, nói như vậy phải có duyên cớ.

Tiền Diêu Tư thấy ông lão họ Cổ truy vấn quá căng thì dùng giọng không tình nguyện nói ra chuyện phát hiện ra chuỗi hạt thiên châu trên tay của Trang Duệ ra ngoài. Hắn biết rõ ông lão họ Cổ là người cả đời đắm chìm trong ngọc thạch, nếu nghe nói trên tay Trang Duệ có chuỗi thiên châu của Phật sống Tây Tạng, như vạy sẽ động tâm, dù sao thiên châu cũng là một bảo thạch trân quý.

– Vị tiểu ca này thật sự có chuỗi hạt thiên châu sao?

Ông chủ Cổ sau khi nghe nói như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ, nhưng ánh mắt của lão khác biệt với Tiền Diêu Tư, Tiền Diêu Tư nhìn về phía thiên châu là muốn có cho bằng được, mà lão nhìn Trang Duệ thì với ánh mắt trưng cầu, muốn giám định một chút mà thôi.

– Cái vị lão gia tử, chờ tôi giám định xong những thứ này thì sẽ cho mọi người xem, dù tôi có bán thiên châu hay không cũng sẽ cho mọi người được xem xét, nhưng các vị đừng chạm vào là được.

Trang Duệ thấy ánh mắt của hai ông lão thì không khỏi cười khổ, trong lòng đã có đánh giá thiên châu rất cao, bây giờ không ngờ giá trị của nó còn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

– Đừng quan tâm đến Tử Yếu Tiền, nếu là những thứ này, tôi dám đánh cược sẽ chẳng có thứ nào là thật, cậu đánh cuộc với hắn thì nhất định sẽ thua.

Nghe nói có thiên châu thì ông lão họ Cổ cũng vạch trần sự tình của Tiền Diêu Tư.

– Ai nói vậy, tôi và cậu Trang đánh cược, có thể tìm được hay không là bản lĩnh của cậu Trang. Này anh Cổ, anh cũng không thể nói tiểu đệ như vậy được, cậu Trang, cậu cứ xem xét, còn anh Cổ, chúng ta sang bên kia uống trà trò chuyện, khi nào cậu Trang tìm ra vật phẩm kia, tôi sẽ tặng không.

Tiền Diêu Tư nghe được lời của ông lão họ Cổ thì dùng giọng không phục nói, tuy hắn không tin Trang Duệ có thể tìm ra vật kia, nhưng mình tuyệt đối không gạt Trang Duệ, chẳng qua chỉ có chút gian trá mà thôi.

Trang Duệ đã nhìn ra mười chín vật trên mặt bàn, trong đó không có thứ nào chứa linh khí, chỉ còn lại năm sáu món cuối cùng, hắn đang tiếp tục xem xét.

Phát minh ra đồ gốm thật sự từ thời xa xưa, khi đó gốm sứ không có hoa văn, mãi đến thời kỳ Tây Hán thì công nghệ vẽ hình lên đồ cổ mới phát triển mạnh.

Trang Duệ cũng từng được thấy Tam Thải Mã thời Đường ở chợ đen, nó cũng là đồ gốm, những món Đường Tam Thải xuất hiện cũng làm cho màu sắc của gốm càng thêm muôn màu muôn vẻ.

Lúc này trên bàn có vật phẩm có ba bốn màu, chỉ là trình độ kém xa Tam Thải Mã được Trang Duệ thấy trong chợ đen, ít nhất hắn không cần dùng linh khí cũng biết nó là giả.

Trang Duệ giả vờ cầm kính lúp để dùng linh khí xem xét các vật phẩm, sau khi xem xong thì Trang Duệ có chút ngây người, tất cả đều là giả, chẳng lẽ những đồ cổ cũng không nhất thiết có linh khí?