Chương 700: Thanh Đồng Tước. (2)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

– Ra ngoại quốc ở vài ngày, Cát sư phụ, sinh ý coi như cũng được a?

Nếu như để người ngoài nghe được những lời đối thoại của hai người, chỉ sợ sẽ cho rằng Cát sư phụ mới là chủ tiệm, có lão bản nào như hắn không? Sinh ý của mình, đi hỏi người làm công.

– Được, tại sao lại không được, tiểu Trang, tháng trước ta lấy mấy cái này…

Cát sư phụ biết rõ Trang Duệ không thèm hỏi đến chuyện trong tiệm, trên tay mình cầm bao nhiêu tiền, Trang Duệ còn không biết rõ, duỗi bàn tay ra, ngón tay cái và ngón trỏ mở ra, lắc lắc trước mặt Trang Duệ.

– Tám vạn?

Trang Duệ đúng là bị giật mình, lúc trước hắn quy định sẵn phần trăm cho Cát sư phụ, năm vạn tương đương với ba trăm chữ, dựa theo đó mà tính toàn thì nhiều hơn một trăm người.

– Ân, hiện giờ bận đền mức không thở nổi, vẫn còn hơn hai trăm người đang chờ đợi được khắc đây, chắc để qua tháng sau mới xong.

Trên mặt Cát sư phụ tươi cười, hắn dựa vào khắc chương để kiếm thu nhập, nhưng làm được như hiện giờ, trước kia hắn nằm mơ cũng không được.

– Đây là chuyện tốt nha, ha ha, Cát sư phụ, hiện tại một chữ kiếm được năm trăm, đây chính là do tay nghề cao mang lại đấy.

Trang Duệ nghe vậy liền cười, trong nội tâm không khỏi có chút tự đắc, xem ra lần trước hắn quyết định không sai, vẻn vẹn chỉ một người khắc chương, mỗi tháng cũng có thể mang tới thu nhập năm sáu vạn cho tiệm.

– Tiểu Trang, ta cảm thấy phần trăm ngươi trích rất cao a, ngươi xem, bằng không thì trong tiệm cầm ba trăm, ta lấy hai trăm a…

Cát sư phụ nghe Trang Duệ nói thế, chần chờ một chút, hít sâu một hơi, đem tâm tư lâu nay của mình, nói ra.

Tuy nói người nào cũng không ngại tiền của mình nhiều, nhưng Cát sư phụ trước kia là người thất nghiệp, bỗng nhiên một tháng thu được hơn mười vạn, chênh lệch trong đó quá lớn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút bất an.

Hơn nữa Cát sư phụ cũng biết, lợi nhuận của mình còn cao hơn cả Trang Duệ, nói cách khác chính là nhân viên còn kiếm tiền cao hơn chủ, cho nên trong lòng của hắn có chút bất định.

Trang Duệ cười khoát khoát tay, nói ra:

– Cát sư phụ, những lời này sau này đừng nói lại, ngài vẫn cầm ba trăm, dựa vào tay nghề kiếm cơm, thiên kinh địa nghĩa, cửa tiệm cũng dính phong quanh của ngài đấy!

– Cát sư phụ, tôi đã nói là hắn sẽ không đồng ý mà, ngài cứ an tâm làm đi!

Trang Duệ còn chưa dứt lời, Triệu Hàn Hiên đi vào trong tiệm, chuyện trích phần trăm Cát sư phụ đã nói với hắn, Triệu Hàn Hiên đều không có đồng ý, nói đây là việc Trang Duệ định ra, hắn không có quyền cải biến, thứ hai là Triệu Hàn Hiên nhìn ra, Trang Duệ sẽ không nhìn vài đồng tiền này.

Hơn nữa Cát sư phụ có tay nghề, đã mang lại không ít sinh ý cho Tuyên Duệ Trai, rất nhiều người đến đây khắc chương, đều cần tranh vẽ và giấy bút, thuận tay mua ở Tuyên Duệ Trai luôn, cho nên nhiều tháng nay, tiêu thụ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) trong tiệm, tăng cao không ít.

Cát sư phụ là người thành thật, khi nghe lời này của Triệu Hàn Hiên, vẫn chần chờ một chút:

– Chuyện này… Hình như không tốt lắm?

– Không có gì không tốt, Cát sư phụ, vài chục năm sau, nói không chừng sẽ có nhiều người tới đây khắc chương, nếu ngài không còn, thì mang kỹ thuật của mình truyền thừa cho Đại Hùng và hầu tử, để tránh bị thất truyền a.

Trang Duệ khoát tay chen ngang lời nói của Cát sư phụ, nói tiếp:

– Việc này cứ như vậy đi, sau này đừng đề cập, lão Triệu, vừa rồi ngươi đi dạo à?

Lời này của Trang Duệ không có ý chất vấn, hắn vốn không có đem Triệu Hàn Hiên là người làm công, chẳng qua là thuận miệng hỏi.

– Đi vào rồi nói.

Triệu Hàn Hiên nhìn thấy trong tiệm có không ít khách nhân, lôi kéo Trang Duệ đi vào căn phòng kế bên.

– Vừa rồi ta đi hỏi mấy cửa tiệm một chút, trong khoảng thời gian này có một đám người, trong tay cầm theo đồ đồng, hơn nữa nhìn lai lịch của nó, có chút giống vật “Sinh Khanh”…

Triệu Hàn Hiên và hầu tử tiếp xúc không giống nhau, công việc của hầu tử phần lớn là liên hệ với đám lão bản các cửa tiệm, mà Triệu Hàn Hiên là kết bạn, đều là người trong Phan gia viên, nhưng cách thăm dù tin tức lại khác nhau.

Mà “Sinh Khanh” trong miệng của hắn, chính là đồ đồng bị chôn vùi trong đất rất lâu, mặt ngoài bởi vì bị phản ứng hóa học làm biến đổi, cho nên bên ngoài có một tầng rỉ sét, hình thành khí bề ngoài là màu lục, hoặc hồng, hoặc lam, hoặc tím, lớp gỉ sắt này rất cứng, mà người biết hàng đều gọi những thứ như thế là “Sinh Khanh”, nói đúng ra là đồ đồng vừa khai quật không bao lâu.

– Lão Triệu, ngươi có thể xác định?

Trang Duệ truy hỏi một câu, nói trắng ra, hắn cũng không tin vào ánh mắt của Triệu Hàn Hiên, bởi vì bạn thân của chúng ta chỉ cần nhìn một món đồng nát, nó lập tức biến thành Thanh Đồng Bồ Tát thời Ung Chính, thật sự là không ai tin nổi.

– Nói cái gì vậy?

Triệu Hàn Hiên liếc Trang Duệ, nói ra:

– Đúng là tôi không rõ về đồ đồng, nhưng ánh mắt của lão Từ không tệ. Hắn cũng đã xem qua mấy vật, cho nên mới nói ra những lời này.

Triệu Hàn Hiên nói lão Từ, chính là một nhà phỏng chế đồ cổ bằng đồng trong Phan gia viên, lão bản kia Trang Duệ đã gặp qua, là người trong nghề, cho nên ánh mắt cũng không tệ.

Trang Duệ trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu hỏi:

– Lão Triệu, ngươi nhìn thấy cái gì? Nếu là đồ thật, có nên ăn hay không?

Triệu Hàn Hiên lắc đầu, nói ra:

– Nếu là thật, tôi đề nghị đừng đụng vào nó, tôi đã xem vài vật, toàn bộ tạo hình đều trước đời Tần, lão bản cũng không cần vài đồng tiền này, xảy ra phiền toái không đáng có.

Triệu Hàn Hiên băn khoăn không phải không có đạo lý, tuy trong nước rất nhiều người có tiền, đều dễ dàng giao dịch đồ đồng, nhưng bọn họ thông qua đấu giá ở nước ngoài, hoặc làm người trung gian mua sắm trong nước, giống như các chợ đêm đồ cổ, cánh sát rất khó truy cứu lên người bọn họ.

Nhưng Triệu Hàn Hiên nhìn người cầm hàng, tuy ngoài miệng nói là cổ vật tổ truyền, nhưng Triệu Hàn Hiên cách người đó thật xa, cũng có thể ngửi thấy tanh của bùn, Triệu Hàn Hiên có thể đánh cược, người này tuyệt đối là hảo thủ trộm mộ.

– Tôi không xem kỹ, nhưng không chênh lệch với những thứ tôi đã gặp.

Trang Duệ nghe vậy cười khổ, tối đa là hai tháng thì nhà bảo tàng của hắn sẽ khai trương, tuy nói hiện tại có một đám đồ sứ, mấy ngày nữa sẽ trao đổi thêm cổ vật với bảo tàng Murs ở Paris, hơn nữa tại trong số đồ mà Trang Duệ sưu tập được, có không ít thứ quý giá, nhưng đối với một bảo tàng có mang hai chữ “Trung Quốc”, những vật này vẫn còn ít.

– Không chênh lệch? Nhưng những đồ chơi như vậy không thể mua bán quang minh chính đại được, nên làm sao đây?

Triệu Hàn Hiên sửng sờ, hắn vốn tưởng rằng Trang Duệ muốn xem những vật này, là chuyển ra bán.