Chương 384: Bách Gia Nhạc.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Trang Duệ nhìn thoáng qua ba lá bài của mình, nếu hắn có thể mở ra con năm thì coi như là tám nút, có thể thắng nhà cái vì hắn đặt hòa. Nhưng nếu hắn không mở ra con năm thì chỉ có thể là thua.

– Tiên sinh, xin mời anh mở bài…

Trang Duệ đang nhìn chung quanh xem náo nhiệt thì nhân viên chia bài chợt mở miệng nhắc nhở.

– À, thiếu chút nữa thì quên…

Trang Duệ nở nụ cười xấu hổ, vừa rồi hắn chỉ lo xem xét náo nhiệt ở bên cạnh, bây giờ mới phát hiện cả bàn lớn hình như còn một mình hắn chưa mở bài, sở dĩ vừa rồi không ai lên tiếng vì hắn bắt hòa, nhưng bây giờ mọi người đã xong, ai cũng nhìn về phía ba lá bài của Trang Duệ.

– Anh bạn, nếu tôi cho anh con năm, như vậy sẽ thu được cả trăm ngàn đấy.

Ngồi bên cạnh Trang Duệ là một người Hongkong hơn ba mươi, nhìn qua có vẻ rất nho nhã nhưng vừa rồi khi mở bài thì thật sự giống hệt như lưu manh. Bây giờ người này đang dùng tiếng phổ thông không quá tốt để nói với Trang Duệ, người này vừa rồi bỏ tiền không nhiều, chỉ là vài trăm đồng mà thôi.

Trang Duệ đã mở ra hai lá bài, lá bài cuối là tẩy, hắn chỉ có thể mở ra con năm mới hòa với nhà cái. Thế hòa có thể thường xảy ra nhưng người chủ động đánh hòa lại rất ít, đồng thời hắn lại đánh cả chục ngàn.

– Tiểu tử, mở bài nhanh lên…

Người vây quanh thật sự đã không nhịn được, ai cũng muốn Trang Duệ mở bài ra xem. Trong mắt bọn họ thì Trang Duệ nhất định phải thua, nhưng hắn chưa mở bài nên ván tiếp theo chưa thể tiếp tục, đây là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.

Trang Duệ sờ tay trái lên chuỗi hạt thiên châu, hắn thật sự không muốn nặn lá bài tẩy, chỉ muốn xem vận may của mình là thế nào. Vì vậy khi hắn dùng tay phải lật lá bài lên thì chúng quanh chợt vang lên những âm thanh kinh ngạc:

– Ồ, trời!

– Năm, thật sự là năm, Trang Duệ, anh rất may mắn…

Sau khi Tần Huyên Băng thấy được lá bài tẩy của trang duệ thì cũng không tin mà dùng tay xoa mắt mình, sau khi xác nhân đó là sự thật thì mới ôm lấy cánh tay của Trang Duệ và hô lên rất hưng phấn.

– Con bà nó, sao vừa rồi mình không đặt hòa? Chán thật.

– Bây giờ chia bài, sợ rằng anh cũng không dám đặt hòa.

Một người lên tiếng.

– May, tiểu tử này rất may mắn, bây giờ tôi theo cậu ấy.

Vô tình đám người đứng ngoài đều nói ra ý nghĩ của mình, càng có nhiều người đi đến bên cạnh Trang Duệ, chuẩn bị đặt tiền.

– Thắng thật sao?

Trang Duệ thật sự có chút há hốc mồm, hắn vừa rồi hoàn toàn chỉ là đặt bừa, căn bản chẳng có kỹ thuật gì cả. Nhưng đánh bạc vốn xem xét vào vận may, ở sòng bạc Macao, những người có vận may thì mỗi đêm thắng vài ba trăm ngàn là bình thường.

– Tiên sinh, anh đặt hòa, một đền tám, đây là tám chục ngàn, mong anh giữ kỹ.

Khi Trang Duệ còn đang ngây người thì đối phương đã đẩy xèng đến, sau khi hắn thu xèng vào thì ván thứ hai bắt đầu.

– Con bà nó, đúng là số chó.

Ngưu Hồng đứng sau lưng Trang Duệ cũng trợn mắt há mồm, hắn vốn đang chờ đến lúc Trang Duệ thua thì sẽ cười nhạo một phen, không ngờ tên khốn kia lại thắng, hơn nữa còn thắng với tỷ lệ cao, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

– Trang Duệ, lần này đặt gì đây? Anh đặt gì em cũng theo…

Tần Huyên Băng cầm xèng trên tay chờ Trang Duệ đặt cược, nhắc đến đánh bạc thì rõ ràng thu hút cả già lẫn trẻ, ngay cả một người lãnh đạm như Tần Huyên Băng mà lúc này cũng tỏ ra hưng phấn. Nàng cũng không phải vì thắng được tiền, chẳng qua chen thân vào đây và bị tình huống chung quanh ảnh hưởng.

Không phải chỉ có Tần Huyên Băng, dù là những người ở bên cạnh Trang Duệ cũng đang đưa mắt nhìn, phải biết rằng người có vận may trong sòng bạc là rất ít và rất có tà tình, đã thắng là thắng nhiều lần. Vì thế chỉ cần ném tiền theo kẻ có vận may, có thể thu vào được khối tiền.

– Chẳng lẽ vòng tay của phật sống lại có thể đưa đến tài vận?

Trang Duệ không trả lời câu hỏi của Tần Huyên Băng, hắn lấy tay sờ chuỗi hạt, khối trang sức kia theo hắn đã nửa năm, có lẽ vì hắn thường dùng linh khí để xem xét đồ cổ mà quên mất thứ này thì phải.

– Tôi tiếp tục đặt hòa, hai chục ngàn.

Trang Duệ quyết định, hắn đưa ra hai chục ngàn để ném vào trong khu vực đặt cược. Hôm nay hắn không thể thấy được bài của đối phương, vì vậy xem như chỉ nhìn vào vận may, dù sao thì tiền hắn đặt cược cũng vừa thắng được, căn bản không quá đau lòng.

– Trang Duệ, anh không lầm đấy chứ? Lại đặt hòa sao?

Hành động của Trang Duệ không những làm cho người chung quanh choáng váng mà ngay cả Tần Huyên Băng cũng cảm thấy khó hiểu, đánh bạc theo kiểu Bách Gia Nhạc thế này thật ra chỉ là một loại trò chơi có quy luật tuần hoàn.

Từng có một vị thiên tài chơi Bách Gia Nhạc ở Las Vegas một đêm và thắng vài triệu, nhưng người này cũng đặt tiền theo xác suất rất chuẩn, nhưng tỷ lệ ra hai ván hòa liên tiếp là rất nhỏ, vì vậy mà khi thấy Trang Duệ đặt tiền thì ai cũng tỏ ra khó tin, tiểu tử này có bị điên không? Ngại nhiều tiền à?

Nhưng những người này đã quên một chuyện, đó là tính toán xác suất tuy có thể thắng nhưng đánh bạc phải dựa vào vận may, chơi trò xóc đĩa ở Macao thật sự là một trò chỉ dựa vào vận may mà thôi.

– Người này không phải điên rồi chứ? Còn đặt hòa nữa sao? Tôi không theo, anh Triệu, anh có theo không?

– Tôi cũng không theo, hòa mới là lạ, người này cũng không phải là bác Hán.

Bác Hán trong lời nói của người này chính là Đổ Vương Diệp Hán, người này có bảy mươi năm trong nghề, chưa từng có thứ gì không làm, đừng nói là hai ván hòa, nếu đặt lên người Diệp Hán thì sợ rằng sẽ còn xuất hiện nhiều ván hòa hơn.

Những người vốn định đặt theo trang duệ đã lắc đầu đi ra, vận may cũng không phải tầm thường, nếu bây giờ đi theo Trang Duệ mà đặt hòa thì chỉ có thể mất tiền. Vì vậy mà lúc này trong khu đặt hòa chỉ có hai xèng hai chục ngàn của Trang Duệ mà thôi.

– Thật sự cho rằng mình là đổ thần sao? Ha ha ha…

Ngưu Hồng ở bên cạnh thật sự giống như chó bôi thuốc cao, hắn cứ quấn lấy Trang Duệ, sau khi thấy hành động của Trang Duệ thì không nhịn được phải mở miệng chế nhạo.

– Trang Duệ, em đặt với anh.

Tần Huyên Băng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Ngưu Hồng, nàng đặt hơn hai chục ngàn của mình vào phía hòa. Đám khách ở bên cạnh trợn mắt há mồm, đây là một cặp nam nữ trẻ tuổi, chẳng lẽ đến đây để tiết giận?

Khi thấy hành động của Tần Huyên Băng thì Ngưu Hồng dừng tiếng cười, hắn dùng giọng hung hăng nói:

– Các người thiệt thòi rồi.