Chương 294: Bác sĩ hoang mang.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….- Chuyện này cậu phải hỏi Tiểu Duệ, vừa rồi cậu ấy ngồi gần bà cụ nhất…

Bác sĩ Đậu đã hỏi Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi nhưng không có được tin tức hữu dụng, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự hơi rối. Bệnh đục thủy tinh thể thật sự hay gặp ở người già, với y thuật hiện tại thì rất dễ chữa tốt, nhưng cũng chưa từng nghe nói chưa điều trị mà tự khỏi.

– Bác, cháu cũng cùng mọi người ngồi bên cạnh bà, lúc đầu tâm tình của bà có hơi kích động, sau này chậm rãi bình phục lại. Đúng rồi, lúc đầu bà còn khóc, lấy tay xoa mắt một lúc, biết đâu vì nguyên nhân này mà…

Trang Duệ tất nhiên không nói mình là người chữa tốt cho bà, vì hắn có nói sự thật thì chỉ sợ người ta cũng không tin.

– Điều này quá kỳ lạ, từng nghe nói bị kích thích làm cho người ta lấy lại trí nhớ, nhưng tâm tình kích động lại làm cho người ta khỏi bệnh đục thủy tinh thể, điều này có ai đã từng nghe qua chưa?

Bác sĩ Đậu cau mày hỏi những vị đồng sự ở bên cạnh, những người kia cũng lắc đầu, những người này đều là nhân sĩ chuyên phục vụ cho các vị thủ trưởng, nếu thời xưa thì sẽ được gọi là đại nội ngự y, người nào cũng có y thuật cao siêu kiến thức rộng rãi, nhưng dù là ai cũng chưa từng nghe nói đến những chuyện tương tự giống như vừa phát sinh trên người bà cụ.

– Bác sĩ Đậu, biết đâu không khỏi mà chỉ giảm bớt thì sao? Tôi nghĩ chúng ta cần kiểm tra cẩn thận cho bà cụ một lần…

Một vị bác sĩ lên tiếng, bác sĩ Đậu cũng khẽ gật đầu, bọn họ đều không tìm ra đáp án ở phương diện y học, nhưng thật sự không ai ngờ người làm cho bà cụ tìm được ánh sáng chính là Trang Duệ.

– Cháu ngoại, mau đến bên cạnh bà…

Khi thấy nhóm người lại đi vào phòng thì bà cụ lại ngoắc Trang Duệ, cô y tá cũng thở dài một hơi, vì lúc nãy nàng có nhiệm vụ chặn bà cụ lại một chút, mà bà cụ lại hỏi bảy tám câu chỉ với một nội dung là cháu ngoại của mình đi đâu rồi.

Trang Duệ đi đến ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, người già thì tính cách sẽ giống như những đứa bé, đây là chuyện thật sự.

Khi thấy đám người bác sĩ Đậu liên tục nhìn về phía mình, Trang Duệ nói với bà:

– Bà, ngài có thể thấy cháu sao?

– Đứa bé này, bà bao nhiêu tuổi rồi, có thể nói dối với cháu sao? Mẹ sao không đi cùng cháu đến đây? Ôi, đã nhiều năm trôi qua, cũng làm khổ nó…

Bà cụ thật sự rất nhớ cháu mình, nói vài ba câu lại nhắc đến mẹ Trang Duệ, vẻ mặt lại tỏ ra đau lòng. Bác sĩ Đậu ở bên cạnh thấy Trang Duệ không đề cập với bà cụ về chuyện kiểm tra mắt, vì vậy mà có chút bối rối, hắn chỉ biết đứng sau lưng bà cụ mà liên tục ra hiệu.

Trang Duệ ra hiệu cho bác sĩ Đậu cứ yên tâm, sau đó nói:

– Bà, mẹ của cháu vài ngày nữa sẽ đến thăm bà, nhưng mắt bà thật sự đã tốt chưa? Nếu mẹ cháu đến mà bà vẫn chưa nhìn rõ, như vậy biết làm sao bây giờ? Bà, ngài nên để cho bác sĩ Đậu kiểm tra mắt cho kỹ cái đã…

– Đúng, đúng, đã nhiều năm rồi không thấy gì, đúng là không dễ chịu, kiểm tra chứ, ngày mai bà sẽ đi kiểm tra. Này Chấn Vũ, con xem kìa, còn không hiểu chuyện bằng cháu ngoại của mẹ, nó biết Uyển Nhi sắp đến, vì vậy mà khuyên mẹ nên bảo vệ tốt cặp mắt…

Bà cụ nghe nói con gái vài ngày nữa sẽ về thì vui sướng mặt mày hớn hở, nhưng cũng thuận tiện kéo Âu Dương Chấn Vũ đến để mắng vài câu.

– Mẹ nói rất đúng, nói rất đúng, chúng ta nên đi ăn cơm, vài ngày nữa em gái sẽ đến…

Âu Dương Chấn Vũ nghe được lời của mẹ thì dở khóc dở cười, đã hơn một năm qua lão biết bao lần khuyên mẹ giải phẫu mắt, nhưng bà căn bản không quan tâm, bây giờ lại trách mình.

– Bác sĩ Đậu, hay là sáng mai hãy đến kiểm tra cho cụ, lúc này cụ cũng không muốn kiểm tra…

Âu Dương Lỗi nói với các vị bác sĩ, bây giờ đến lúc dùng cơm, có lẽ những người này cũng đã bỏ dở bữa cơm chạy đến đây, cứ tiếp tục ngồi chờ ở đây cũng không là biện pháp hay.

– Được, sư trưởng Âu Dương, anh nhất định phải nói rõ với bà cụ, cần chú ý nghỉ ngơi, tôi sợ tâm tình của bà cụ kích động lại trở về trạng thái bệnh, kết quả cụ thể là gì thì phải đợi đến sáng mai kiểm tra mới biết được.

Nhóm bác sĩ Đậu vừa rồi đã nghe những người nơi đây nói chuyện với nhau, biết bà cụ lần đầu tiên gặp mặt cháu ngoại, có lẽ còn nhiều chuyện để nói, vì thế cũng không thúc bà cụ làm kiểm tra, vì vậy khai báo một câu với Âu Dương Lỗi rồi nói lời cáo từ.

Sau khi nhóm bác sĩ Đậu bỏ đi thì những người giúp việc trong nhà bắt đầu dọn thức ăn lên, bà cụ biết hôm nay cháu ngoại đến nhà, nếu không phải là mình không thấy gì thì sẽ tự mình xuống bếp nấu nướng rồi, nhưng dù là như vậy thì trước khi Trang Duệ đến, bà cụ cũng xuống bếp phân phó rất lâu.

Trang Duệ thấy những món ăn kia phần lớn đều khá nhạt, là những món mà mẹ mình thích ăn, hắn thấy rõ tâm tư của bà thì trong lòng cũng không khỏi cảm động, thiên hạ này quả nhiên không ai thương con bằng chính cha mẹ.

– Cháu, ăn nhiều vào một chút, đây là những món mà Uyển Nhi thích ăn…

– Bà, ngài buông Tiểu Duệ ra, nếu không nó sao có thể ăn được?

Khi thấy bà cụ cứ dùng hai tay cầm tay Trang Duệ và liên tục mở miệng khuyên dùng cơm, Âu Dương Lỗi cũng thật sự buồn cười.

– Đúng, đúng, bà hồ đồ mất rồi, Tiểu Lỗi, mau gắp thức ăn cho em, nó cũng không có được phúc khí như mấy cháu đâu.

Bà cụ buông tay Trang Duệ ra rồi phân phó cháu nội của mình.

– Bà ngoại, cứ để cháu tự nhiên.

Trang Duệ lúc này thật sự bị tình thân vây quanh người, trước kia ngoài mẹ ra thì hắn chưa từng được cảm nhận tình cảm ấm áp thế này, vì thế mà trong lòng rất buông lỏng.

Tuy đây là lần đầu tiên Trang Duệ được thấy bà ngoại, lần đầu tiên thấy người anh họ là sư trưởng đặc chủng, nhưng hắn cũng không cảm thấy gò bó, cũng không cần Âu Dương Lỗi gắp thức ăn mà tự ăn uống nhồm nhoàm, chỉ là vô tình trong hốc mắt chứa đầy nước.

– Cháu ngoan, ăn từ từ thôi.

Bà cụ cũng không động đũa, chỉ cười tủm tỉm nhìn Trang Duệ, vẻ mặt hiền từ.

Bà cụ nhìn chung quanh, thấy con trai và chá trưởng còn chưa động đũa, vì vậy nói:

– Cũng ăn cả đi, mọi người cứ nhìn vào nó, nó cũng ngại…

– Chúng ta cùng ăn, mẹ, ngài cũng ăn đi…

Âu Dương Chấn Vũ lấy cho bà cụ một chén cháo, người già tiêu hóa không tốt, buổi tối chỉ có thể uống chút cháo, nói cách khác thì cả bàn thức ăn này đều chuẩn bị cho một mình Trang Duệ.

– Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, đã chạy vào cửa còn đi ra ngoài, có tin bà nội dùng trượng đánh cho một trận không?

Bà cụ ngồi đối diện cửa phòng, lúc này bà chợt lên tiếng làm cho Trang Duệ ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của bà, ngoài cửa có một người thò đầu vào, sau khi quét mắt đánh giá một lượt mới dám đẩy cửa bước vào.

Tất nhiên theo cách nói của Âu Dương Quân thì đây gọi là trinh sát tình hình địch, nếu lỡ may ông cụ rời khỏi giường, chính mình chỉ có thể chuồn đi, trong nhà này thì Âu Dương Quân không sợ ai, chỉ sợ ông nội mà thôi.

– Bà nội, ánh mắt của bà thật sự rất…

Âu Dương Quân cười hì hì đi vào, chữ “tốt” chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã ngây người, hắn chợt nghĩ mắt bà đã một năm chưa thấy gì mới đúng, vì thế mà hắn không khỏi há hốc miệng đứng sững sờ.

– Tiểu tử thối, còn ngây người ra đó làm gì? Còn không ngồi xuống ăn cơm…

Tiếng hừ lạnh của Âu Dương Chấn Vũ làm cho Âu Dương Quân giật mình thức tỉnh, hắn cũng bất chấp có mặt đại ca và Trang Duệ, hắn tiến lên vài bước đến trước mặt bà nội, sau đó duỗi bàn tay ra nói:

– Bà, ngài có thể thấy sao?

– Thằng bé này đúng là, không trầm ổn chút nào, không bằng em của con, mà cháu xem, cháu ngoại của bà có tốt không?

Bà nội khẽ gõ tay lên đầu Âu Dương Quân, sau đó lại cười ha hả nhìn Trang Duệ, tâm tình của bà lúc này như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích đã lâu, vì vậy gặp ai cũng muốn khoe khoang một chặp.

– Bà nội bất công, cháu không tốt sao?

Âu Dương Quân giữ chặt cánh tay bà nội mà không chịu buông tha, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cho vui, vì từ nhỏ hắn lớn lên bên cạnh bà nội, trong đám cháu thì hắn là được bà yêu thích nhất.

– Tốt, đều tốt, ngồi xuống ăn cơm thôi, chút nữa đến xem ông già kia…

Bà cụ cười không thể ngậm miệng, sau đó giữ chặt lấy tay của Âu Dương Quân, để cho hắn ngồi xuống bên phải của mình, vì vậy mà trong phòng chợt có cảnh tượng con cháu quây quần bên ông bà cùng dùng cơm.

Âu Dương Quân ngồi xuống và liên tục chọc cười bà ngoại, nhưng hắn lại không động đũa, vì hắn vốn sợ ông nội, vì thế cố ý dùng cơm bên ngoài sẵn.

– Mẹ, ngài cũng đừng thương yêu nó.

Âu Dương Chấn Vũ thật sự không cảm thấy vừa mắt, con mình từ nhỏ thiếu quản giáo, có chuyện gì cứ chạy đến bà nội tìm chỗ trốn, ngay cả một người cha như mình cũng khó làm gì được.

– Nó là cháu của tôi, không thương nó thì thương ai…

Người ta nói cách một đời thì thường sẽ thương yêu hơn, mà lời nói của bà cụ cũng không quá tốt, nó thật sự là cháu của bà, nhưng nó cũng là con của Âu Dương Chấn Vũ.

Âu Dương Chấn Vũ thật sự khó thể nào chịu được, nhưng nghĩ lại thì thấy con mình ngoài vấn đề thích một cô ngôi sao thì cũng không có gì khác hơn, vì thế cũng không nói thêm điều gì cả.

Có mặt Âu Dương Quân thì bầu không khí trong phòng chợt náo nhiệt lên, hắn vừa dụ dỗ bà nội, vừa bớt chút thời gian nói chuyện với Trang Duệ và Âu Dương Lỗi, bữa cơm thật sự vui vẻ.

– Cháu đã ăn no chưa? Bà đưa cháu đi gặp ông ngoại, cũng đã hơn một năm bà chưa gặp ông già này rồi.

Sau khi cơm nước xong thì bà cụ bắt lấy tay của Trang Duệ không thả ra, chỉ sợ hắn sẽ chạy mất, tay còn lại thì chụp lấy Âu Dương Quân.

Trang Duệ và Âu Dương Quân một trái một phải dìu bà đi vào nhà sau.

– Thủ trưởng đang ngủ, mọi người đi nhẹ nói khẽ một chút…

Dưới sự dẫn dắt của bà cụ, mọi người đi vào một căn nhà giữa ở hậu viện, một bác sĩ hơn ba mươi có nhiệm vụ chăm sóc đặc biệt lập tức tiến ra đón chào.