Chương 561: Lễ vật quý giá.

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Thanh niên đính hôn thường có tư tưởng lãng mạn, nhưng nơi đây có quá nhiều trưởng bối, muốn lãng mạn cũng khó thể được. Lúc này Trang Duệ và Tần Huyên Băng tiến hành các quy trình theo như lời nói của người dẫn chương trình giống hệt như người máy.

Nghi thức đính hôn không khác gì kết hôn, người đầu tiên cần bái lạy, chính là vợ chồng Âu Dương Cương, hai người bọn họ có vai vế cao nhất, thân phận quý trọng nhất, tất nhiên là xếp hàng đầu tiên.

– Hai đứa đến đây…

Khi Trang Duệ và Tần Huyên Băng bái ba lượt với hai ông bà đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Âu Dương Cương chợt vẫy tay với hai người.

– Vật này cho cháu, nha đầu kia xinh đẹp tươi tắn, nhất định có thể sinh đứa cháu mập mạp…

Bà cụ kéo tay Tần Huyên Băng, bà khẽ cởi một chiếc vòng trên tay đưa cho cháu gái, Trang Duệ ở bên cạnh cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, may mà bà cụ còn chưa nói ra những câu như eo mảnh mông tròn này nọ.

– Bà ngoại, cái này không được, nó là quà của mẹ cho bà…

Trang Duệ thấy bà cụ cởi vòng tay định đeo cho Tần Huyên Băng thì tiến lên kéo Tần Huyên Băng lại.

– Con gái tặng bà, bây giờ bà lấy ra tặng cháu gái, có gì mà không được?

Trang Duệ nhìn bà cụ vẫn cố gắng đeo vòng tay huyết ngọc lên tay Tần Huyên Băng thì không khỏi dở khóc dở cười, rốt cuộc là mọi thứ đi theo một vòng tròn, những thứ gì mình đưa ra lại quay về tay mình.

– À, ông ngoại cũng không có thứ gì tặng cháu, thôi thì trả lại cái mâm trái cây kia…

Trang Duệ đang thầm suy xét thì ông cụ đã lên tiếng, mọt cảnh vệ ôm cái mâm trái cây đặt lên mặt bàn trước mắt Trang Duệ.

Trang Duệ không sợ Âu Dương Cương, hắn tiến lên khẽ nói:

– Ông ngoại, đây là quà mừng đại thọ của ngài mà? Đúng rồi, năm xưa ngài đánh thổ hào ác bá, có lưu lại một hai bức tranh nào không?

– Cút ngay, cậu cho rằng tôi không hiểu sao? Những thứ được gọi là đồ cổ đều đã được quyên cho quốc gia, còn có để lại cho cậu à?

Âu Dương Cương trừng mắt nhìn Trang Duệ, sau đó bàn tay khẽ cầm lấy cây trượng, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt của mình không làm Trang Duệ sợ hãi thì không khỏi lắc đầu:

– Ông ngoại cũng không sống thêm được bao lâu, trước kia lại bạc đãi mẹ con cháu, những thứ này là vật ngoài thân, để lại ở chỗ cậu sẽ tốt hơn là ở chỗ ông…

– Cám ơn ông ngoại…

Trang Duệ rõ ràng cảm nhận được sự yêu thương của ông ngoại cho mình, vì thế mà thật lòng lễ bái.

– Âu Dương tiên sinh, cháu cũng có lễ vật muốn tặng ngài…

Khi Trang Duệ và Tần Huyên Băng lui xuống, hai ông cụ chuẩn bị đứng lên thì Hào Vinh đến từ Myanmar chợt len ra, trên tay cầm một cái túi du lịch lớn.

– Sao? Anh là người đến từ Hào gia bên Myanmar à?

Trí nhớ của Âu Dương Cương là khá tốt, ngày hôm qua ông đã ở Ngọc Tuyền Sơn tiếp kiến cả nhà Tần gia, trong đó có cả Hào Vinh này.

– Gia tổ thật sự ngưỡng mộ Âu Dương lão tiên sinh từ lâu, cố ý để cháu đưa đến một tấm da hổ để cho lão tiên sinh giữ ấm, cũng chúc hai lão tiên sinh khỏe mạnh, “hổ khiếu sơn lâm hùng phong tại”.

Hào Vinh vừa nói vừa mở ba lô ra, vì tất cả mọi thứ đưa vào trong tứ hợp viện này đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, nên ba lô này cũng không ngoại lệ, lúc này cũng không có ai đến ngăn cản hành động của Hào Vinh.

Hào Vinh gọi Tần Hạo Nhiên đến, hai người căng tấm da hổ ra, giơ lên khỏi đầu, một tấm da hổ lớn chợt hiện ra trước mắt mọi người.

Tấm da hổ này còn lớn hơn cả của Hào Vinh đưa cho Trang Duệ, da hổ bùng ra những luồng sáng trắng vàng đen dưới ánh mặt trời, chữ vương trên đầu hổ càng thêm phần uy nghiêm. Điều đáng quý nhất chính là cả tấm da hổ không có chút tì vết, có thể nói là cực kỳ đáng quý.

– Ôi!

– Thứ tốt, đây là thứ khó thể thấy được trong nước…

– Đúng vậy, nhìn màu sắc thế này thì biết đã bảo tồn được vài chục năm rồi…

Khi tấm da hổ được Hào Vinh lấy ra thì mọi người vây quanh xem xét và phát ra những tiếng nghị luận.

Người thường xem náo nhiệt chỉ thấy tấm da hổ kia quá đẹp, những người thành thạo như chú Đức thì càng thấy mức độ hoàn hảo của tấm da hổ, cũng phán đoán ra giá trị thật của nó.

– Được, tấm da hổ này tôi nhận…

Âu Dương Cương thấy tấm da hổ mà hai mắt phát sáng lên, dù đã có nửa cơ thể bước xuống mồ nhưng tâm da hổ uy phong lẫm liệt làm cho ông cụ nhớ đến khoảng thời gian năm xưa, vì vậy mà xem như lần này phá lệ nhận lấy món lễ vật xa xỉ.

Trước kia chưa về hưu tiếp nhận lễ vật của bạn bè thì phải báo cáo cho ban ngành tương quan, nhưng lão gia tử đã không còn tại chức, bây giờ tặng quà thuộc phương diện tư nhân, vì thế mà cũng không sợ người ta nói gì, để cho cảnh vệ viên thu nhận tấm da hổ kia.

Vì người ở đây quá nhiều, bất lợi cho công tác phòng hộ, vì vậy mà sau khi Âu Dương Cương thu nhận tấm da hổ thì cùng đi theo đám cảnh vệ rời khỏi tứ hợp viện.

Khi hai ông bà cụ đi rồi thì tứ hợp viện mới chính thức trở nên náo nhiệt, vừa rồi ông cụ có mặt thì không ai dám lớn tiếng ồn ào, nhưng bây giờ thì khác, bầu không khí náo động hẳn lên, mà Tần Huyên Băng và Trang Duệ cũng trở nên khổ sở.

Trang Duệ thầm thề, đến khi kết hôn nhất định sẽ không tuyên bố với bên ngoài, tìm khách sạn làm vài bàn cho xong.

Vợ chồng Tần Hạo Nhiên đều chuẩn bị sẵn lễ vật cho con rể, gia tộc Tần Thị ở Hongkong cũng xem như là phú hào, vì thế mà lễ vật lấy ra cũng là xa xỉ.

Âu Dương Uyển cũng không cho con trai lễ vật, mà bà lấy ra một chỗi phỉ thúy đeo lên cổ Tần Huyên Băng.

Lúc này quần áo của Tần Huyên Băng đã thay đổi, bây giờ mặc một bộ sườn xám thấp ngực, xương quai xanh và chiếc cổ trắng ngần lộ ra bên ngoài, khi những luồng sáng màu tìm bùng phát trên cổ Tần Huyên Băng, tất cả những người ở đây thấy được đều phải phát ra tiếng hô kinh hoàng.

Đây là một sợi dây chuyền được mài ra từ ngọc tím, mỗi hạt đều to tròn như nhau, hạt châu thật sự giống như mắt tình nhân, bùng ra những luồng hào quang màu tím rất dịu dàng.

Phụ nữ xinh đẹp cần những món châu báu cực phẩm, lời này thật sự không giả, chiếc cổ trắng nõn, bộ ngực cao ngất, chuỗi hạt thật đẹp phụ trợ cho Tần Huyên Băng giống như nữ thần, chỉ cần vung tay nhấc chân sẽ bùng ra lực quyến rũ vô tận.

– Đó là bảo thạch gì?

– Trời ạ, quá đẹp…

– Chồng, em cũng muốn một chuỗi hạt như vậy…

– Có phải là phỉ thúy không? Khả năng không lớn…

Trên địa cầu có lẽ có rất ít phụ nữ có sức miễn dịch với châu báu, vô tình trong sân vang lên những âm thanh thán phục còn trộn lẫn những câu nói làm nũng. Tất nhiên chồng của các nàng có khả năng mua được thứ tốt như vậy hay không, điều này sẽ không nằm trong phạm vi suy xét của những người phụ nữ kia.

– Đúng vậy, nếu đó là phỉ thúy thì nhất định sẽ là loại phỉ thúy mắt tím, đây là thứ khó gặp, ai có thể tạo ra một sợi dây chuyền như vậy?

– Hình như năm ngoái ở hội chợ châu báu quốc tế được tổ chức ở nước Anh có xuất hiện một sợi dây chuyền mắt tím như vậy, hơn nữa nó hẳn là của gia tộc Tần Thị, sao bây giờ lại ở trên tay của Âu Dương nữ sĩ?

Trong đám người nơi đây cũng không thiếu những vị chuyên gia trong giới châu báu, bọn họ rất nhanh đã nhìn ra lai lịch của sợi dây chuyền, mà càng nhiều người mở miệng nói rõ vấn đề. Dù bọn họ không có được nó nhưng cũng biết được là có chuyện gì xảy ra, xem như sau này cũng có vốn liếng để nói khoác với bạn bè.

– Năm ngoái sợi dây chuyền mắt tím kia đã đoạt được giải vàng ở hội chợ châu báu quốc tế bên nước Anh, lúc đó có một người đến từ nước Mỹ đặt giá mười triệu Euro muốn thu mua nhưng bị công ty Tần Thị từ chối, chẳng lẽ Trang tiên sinh đã mua lại rồi?

Người lên tiếng là Trịnh Hoa, hắn cũng là người từng đi tham gia hội chợ quốc tế kia, biết rõ lúc đó công ty châu báu Tần Thị chợt phát sáng, bây giờ xem ra chuỗi hạt đã bị Trang Duệ thu mua.

– Trời ạ, mười triệu Euro?

Sau khi nghe được lời giải thích của Trịnh Hoa thì đám người kia không khỏi trừng mắt lên, bọn họ vốn là những phú hào đỉnh cấp nhưng trong nước một món châu báu có giá như vậy cũng không là nhiều.

Trong nước những ngôi sao nổi tiếng mỗi khi xuất hiện ở các trường hợp lớn đều có mang trên cổ những món châu báu vài triệu, ai cũng muốn truyền thông có thể ghi hình mình, hận không thể cho cả thế giới đều biết.

Nhưng nếu so sánh với một Trang Duệ có tài phú quá lớn lại khá an phận làm người, trang sức của những ngôi sao kia căn bản chỉ là mớ rau ngoài chợ, khó thể đưa ra mặt bàn.

Lúc này trong nước cũng không có ít người có tài sản tiền trăm triệu, thậm chí những người có hạng trong danh sách người giàu của tạp chí Forbes đều có trên tỷ, nhưng đó là tiền cố định hoặc là tài sản tổng của tập đoàn.

Những người có thể vung tay mua một món trang sức giá chục triệu Euro như Trang Duệ thì thật sự có rất ít.

Tất nhiên bọn họ cũng không biết sợi dây chuyền kia vốn thuộc về Trang Duệ.

Sau hội chợ châu báu quốc tế ở Anh năm ngoái thì Trang Duệ biết được giá trị của sợi dây chuyền phỉ thúy mắt tím, lại đúng lúc hắn đang kẹt tiền, hắn chấp nhận thiếu thốn chứ không đồng ý bán chuỗi hạt mắt tím, mà để lại cho chính mình.

Dù sao thì một chuỗi hạt phỉ thúy mắt tím cực phẩm như vậy nếu đã bán ra thì đừng hòng thu lại được.