Chương 122: Trộm gà không được còn mất nắm gạo (3).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….Tiền Diêu Tư lúc này lại tỏ ra rất sảng khoái, bật tất cả những ngọn đèn trong cửa hàng, vì vậy mà cửa hàng hơn ba mươi mét vuông được chiếu sáng như ban ngày, bộ dạng giống như đã được tính trước.

Khi thấy đám nhân viên phục vụ lấy những món đồ gốm sứ trên quầy xuống thì Trang Duệ cũng đi đến, vừa đi vừa lấy từ trong túi quần ra một chiếc kính lúp nhỏ như bàn tay.

Thứ này Trang Duệ lấy được từ trong cửa hàng của Tống Quân, không vì thứ gì khác, chỉ là có thẻ giả vờ ở nhiều trường hợp cụ thể, dùng để che công năng của ánh mắt mà thôi. Bình thường hắn cũng tùy thân mang theo, không ngờ hôm nay lại có công dụng.

Khi thấy Trang Duệ tùy thân mang theo kính lúp thì Tiền Diêu Tư lúc đầu có hơi ngây ra, sau đó lại tiện đà nở nụ cười, vì không sợ anh không hiểu, chỉ sợ anh hiểu không sâu. Càng là người hiểu chuyện thì khi xem xét chẳng qua chỉ là nhìn vẻ bề ngoài mà thôi.

Hơn nữa trong cửa hàng có những vật phẩm giả trang với tiêu chuẩn cực cao, nếu như Tiền Diêu Tư không cẩn thận xem xét thì sợ rằng sẽ nhìn lầm. Vài chục món gốm sứ đều được lão tìm người chế tạo với công nghệ rất cao, tạo hình đặc sắc, căn bản khó thể nào nhìn rõ ràng.

Những món đồ cổ được đặt trên cao khi lấy xuống đều phải dùng thang, đây là những món được bày ra để hấp dẫn đám quan viên thích học đòi văn vẻ hoặc là những ông chủ nhà giàu không có nhiều kinh nghiệm, bên trên đều là những món gốm sứ hoặc tao nhã chất phác hoặc tinh xảo hoa lệ, ít nhiều cũng biểu lộ rõ ràng thân phận và địa vị của người sưu tầm.

Hơn nữa ánh mắt của ông chủ Tiền cũng không khỏi nhìn thoáng qua bên cạnh, trong lòng lão nắm chắc mười phần, Trang Duệ sẽ tuyệt đối không bao giờ tìm ra món hàng kia, vì vậy kia tuy được dùng làm câu cá nhưng không khéo chính là hôm nay vừa bị lão sử dụng.

Trang Duệ lúc này đang cầm một cái tô lớn và ra vẻ nhìn nhìn, nếu là cách đây một tháng thì hắn thấy thứ này dùng đựng canh sẽ tốt, vì trong nhà cũng có những cái tô lớn thế này, thậm chí màu sắc hoa văn còn tốt hơn.

Nhưng sau khi kết bạn với nhóm người Tống Quân, đặc biệt là sau khi từ Tây Tạng quay về Bành Thành, mắt Trang Duệ có thể phân biệt được khoáng vật, đồng thời hắn lại bỏ ra nhiều công phu tìm tri thức giám định gốm sứ và ngọc khí, vì thế trình độ có thể nói là tiến bộ hơn trước. Nhưng lúc này là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật phẩm thật sự, vì vậy vừa cầm lên tay thì trong đầu không khỏi làm phép so sánh với những sản phẩm ly chén Cảnh Đức Trấn trong nhà mình.

Nếu Tiền Diêu Tư biết rõ Trang Duệ có ý nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ ói máu, đây là cái tô được lão cố ý mời người ta làm giả theo tiêu chuẩn thời Khang Hi, quy trình sản xuất được sử dụng tài liệu tốt, hao tốn khá nhiều tiền mới thành công, có thể nói tuy tất cả đều là đồ giả nhưng giá trị chế tạo cũng là xa xỉ.

Nhưng để cho Trang Duệ giám định thật giả cũng không khó, nhưng nếu nói ra lai lịch của vật phẩm thì thật sự rất khó.

Trang Duệ đang định sử dung linh khí thì trong lòng khẽ động, đây chính là cơ hội có thêm kinh nghiệm cực kỳ hiếm có, thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là kinh nghiệm với đồ cổ. Vì vậy hắn vừa rồi nghe thấy giọng điệu cực kỳ tự tin của ông chủ thì biết chắc tất cả các món đồ sứ nơi đây đều là giả, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ giống thật. Vừa vặn Trang Duệ thiếu tri thức đồ cổ, vì vậy hắn muốn dùng nó để tạo nên chút kinh nghiệm cho mình.

Trang Duệ có ý nghĩ như vậy thì ném đi ý nghĩ vui đùa trong lòng, hắn chú ý xem xét cái tô sứ trong tay.

Đây là sứ Thanh Hoa, tự xưng là sứ trắng Thanh Hoa, thường được gọi tắt là Thanh Hoa, là một trong những trường phái chủ lưu ở trong nước. Sứ Thanh Hoa nguyên thủy xuất phát từ thời Tống, nó dùng những nguyên loại khoáng tốt nhất, phôi sứ có hoa văn đẹp, lại khoác lên mình một lớp mem trong suốt, được nung ở nhiệt độ cao.

Đây là một cái tô sứ Thanh Hoa, mặt trên khá rộng, dưới khá dày, thân tô hiện ra màu trắng. Trang Duệ cẩn thận xem xét, bức tranh được vẽ trên thân tô là Tây Viên Nhã Tập Đồ, trước đó không lâu hắn đã từng đọc qua tư liệu về bức tranh này.

Lúc này Trang Duệ không khỏi cảm thấy có chút kích động, sức quyến rũ của nó nằm ở chỗ này, khi anh biết được vật phẩm mình cầm trên tay là thật hay giả thì sẽ sinh ra cảm giác thành tựu, đó là thứ khó thể nào nói cho rõ được.

Tây Viên Nhã Tập Đồ chính là khung cảnh phò mã đô úy Vương Tấn Khanh cùng mười sáu vị cao nhân ẩn sĩ cùng làm thơ, hội họa, đàm thiền, luận đạo ở Tây Viên Yến Tập, Tây Viên Nhã Tập Đồ ghi lại tình cảnh này. Sau này đề tài về Tây Viên Nhã Tập là phát triển mãi không suy, do đó mới trở thành một đề tài kinh điển trong gốm sứ.

Bức tranh được vẽ trên mặt tô lúc này là một đoạn trích của Tây Viên Nhã Tập, bút pháp rất tốt, cực đẹp, ở dưới cùng còn có sáu chữ “Đại Thanh Khang Hi Niên Chế”. Kiểu chữ đoan tranh tinh tế, bút phát có lực, chữ và chữ có khoảng cách khá rộng, với những gì Trang Duệ hiểu về đồ sứ, có thể đơn giản nhận định nó là sứ thời Khang Hi.

Trang Duệ nhớ đến một câu nói trong quyển sách từng được đọc qua: “Sứ Thanh Hoa thời Khang Hi thường rất tinh tế, thanh hoa tiên diễm, tạo hình cổ xưa mà đa dạng, vân sứ cực đẹp và nổi tiếng. Chiếc tô sứ hắn đang cầm trên tay có màu hơi xanh, dưới ánh đèn làm người khác sinh ra cảm giác ướt át, sau khi so sánh thif Trang Duệ cho rằng chiếc tô này tuy không phải là sản phẩm thời Khang Hi nhưng cũng là một vật cổ.

– Cậu Trang, đây là tô thời Khang hi, đừng tưởng nó là thứ được chế tác cho dân chúng, nhưng nó thật sự là tinh phẩm. Sứ Khang Hi rất khó có được, giá trị của nó cũng không thấp, cậu Trang xem như có ánh mắt tốt, có phải đã nhìn chuẩn rồi không?

Trang Duệ vừa cho ra định luận với chiếc tô sứ thì bên tai đã vang lên âm thanh của Tiền Diêu Tư, hắn nghe xong mà không khỏi cảm thấy đỏ mắt, may mà người khác sẽ không hiểu nhiều lắm vì sao như vậy. Hắn vốn cho rằng đây không phải là sứ thời Khang Hi, vì khi đó đồ sứ không ghi lạc khoản có niên hiệu, thường chỉ đề tên mà thôi.

– Ông chủ Tiền, sứ thời Khang Hi chỉ dùng lạc khoản bình thường, cũng không ghi rằng “Đại Thanh Khang Hi Niên Chế” như thế này, ngài cũng đừng lừa cháu, chẳng qua thứ này có phẩm chất khá tốt mà thôi.

Trang Duệ sau khi nghe rõ lời của Tiền Diêu Tư thì trong lòng khẽ động, cáo già này nói như vậy thì rõ ràng thứ này là giả, vì thế hắn đưa mắt nhìn và thấy bên trong không có chút linh khí, vì vậy đừng nói là thời Khang Hi, thậm chí còn không phải là thời dân quốc, chẳng qua chỉ là một vật phẩm làm giả đồ cổ mà thôi.

– Cậu Trang, cũng không thể nói như vậy, tuy những vật phẩm gốm sứ thời Khang Hi dùng lạc khoản “Đại Thanh Khang Hi Niên Chế” là rất ít nhưng cũng không phải không có, vì có hơn mười món gốm sứ Thanh Hoa được truyền thừa có lạc khoản như vậy từ trước đến nay, sao cậu có thể nói nó không phải đồ thật?

Tiền Diêu Tư vừa nghe vậy thì chợt nôn nóng, lão vội vàng nói, nhưng lão cũng không biết chính một câu nói của mình làm cho Trang Duệ vận dụng linh khí, tất nhiên cho dù lão không nói thì Trang Duệ cũng sẽ dùng linh khí để kiểm nghiệm thật giả.

– Giả, nhất định là giả, tôi đã từng nghe nói không có loại gốm Thanh Hoa thế này, bây giờ tôi xem vật phẩm khác.

Trang Duệ bày ra bộ dạng ông không nên ức hiếp tôi không hiểu, hắn khẳng định thứ kia là giả, lý do chính là thời Khang Hi không ghi niên chế lên đồ gốm. Tiền Diêu Tư tuy nghe vậy mà dở khóc dở cười nhưng cũng không tránh được, hơn nữa lão tự biết thật giả, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này để dùng tài nghệ làm giả vật phẩm để lừa đảo Trang Duệ mà thôi.

– Sơm biết như vậy thì mình sẽ không nói.

Khi thấy Trang Duệ xem xét vật phẩm kế tiếp, Tiền Diêu Tư thầm tức giận nghĩ.

– Mộc Đầu, cậu cứ xem xét từng món như vậy sao? Theo lời tôi thì chúng ta nên dạo một vòng rồi quay về khách sạn, vì Lôi Lôi còn phải quay về.

Lưu Xuyên cũng không chờ được, hắn vốn hôm nay chỉ muốn đi dạo, bây giờ thấy Trang Duệ phải kiểm định một đống đồ sứ thì có chút khó chịu, càng cảm thấy nhàm chán.

– Ha ha, tiểu tử, bây giờ còn sớm lắm, chưa đến canh ba đâu, cũng không nên vội, chỉ một lát là xong thôi.

Tiền Diêu Tư ở bên cạnh dùng giọng vui vẻ nói, Lôi Lôi lại giậm chân không thôi, nàng véo mạnh lên thịt mềm bên hông Lưu Xuyên, điều này làm hắn đau đến mức liên tục cầu xin tha thứ.

– Ông cũng không phải là thương nhân đồ cổ trong câu chuyện của tôi, nào biết niềm vui thú trong đó?

Lưu Xuyên vất vả lắm mới thoát khỏi đòn tay của Lôi Lôi, hắn khẽ dùng giọng phẫn nộ nói, cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Thật ra Lưu Xuyên nói như vậy cũng oan uổng cho Tiền Diêu Tư, vì năm xưa khi lão làm nghề thu gom đồng nát thì vợ đã quyết định ly hôn, sau này hai mươi năm đã qua và lão cũng không kết hôn nhưng phụ nữ thì không thiếu. Đến nay lão đã nuôi dưỡng bốn năm tình nhân mông to eo mảnh, khi lão năm mươi tuổi thì có một người đã sinh quý tử.

Trang Duệ lúc này đã tiến vào trong trạng thái giám định đồ cổ, hơn hai mươi vật phẩm, hắn có thể nhìn ra mười sáu mười bảy vật, trong đó có chín món hắn chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra thật giả, mặt khác có bảy vật phẩm hắn không thể hiểu, nhưng hắn cũng dùng linh khí với tất cả và phát hiện thứ nào cũng giả.

– Tử Yếu Tiền, hôm nay không bán hàng giả sao? Đóng cửa sớm thế?

Khi Trang Duệ đã xem xét tất cả vật phẩm thì ngoài cửa vang lên âm thanh, một ông lão râu tóc bạc trắng, vẻ mặt hồng hào đi vào bên trong, theo sau còn có một tiểu tử ôm theo một chiếc rương.