Chương 1141 + 1142: Đoàn du lịch Tây Tạng

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Lôi Lôi đối với việc Trang Duệ sai khiến rất không hài lòng, lầm bầm đứng dậy, sau khi đi tới cửa, quay đầu lại nói ra:

– Lưu Giang, phải dẫn ta cùng đi, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!

Trang Duệ có chút sờ không rõ ý nghĩ, nhìn về phía Lưu giang hỏi:

– Đi đâu? Mang nàng đi làm cái gì?

Nghe được Trang Duệ nói thế, Lưu Giang tùy tiện nói ra:

– Ngươi không phải muốn đi Tây Tạng sao? Ta và vợ sẽ đi cùng ngươi, ôn lại chuyện năm đó!

– Ai, ta nói lão yêu, ta cũng đi a, năm đó không có vượt qua, lần này không thể bỏ ta lại!

Dương Vĩ đối với hành trình năm đó của Trang Duệ ở Tây Tạng, không ngừng ngưỡng mộ, chẳng những mang Bạch Sư về, còn thuận tay lừa gạt được cô vợ thân gia hàng tỷ, đương nhiên, Vĩ ca chỉ muốn ngắm phong cảnh của Tây Tạng, chuyện diễm ngộ hắn không dám làm.

Dương Vĩ chưa nói gì, Chu Thụy đã nói:

– Đúng rồi, Trang Duệ, ta cũng muốn đi xem, chúng ta kết bạn ở đó, mà ta có sinh hoạt như hôm nay, cũng là từ lúc quen biết ngươi a!

Tuy từ bộ đội học được một thân bổn sự, nhưng tình huống sinh hoạt của Chu Thụy không tố, nếu như không phải quen biết Trang Duệ và Lưu Giang, hắn cũng không có khả năng đem cả nhà tới Bành Thành định cư, sinh hoạt cơm áo không lo.

Cho nên ngày hôm qua nghe Bành Phi nói Trang Duệ chuẩn bị đi Tây Tạng, Chu Thụy tìm Lưu Giang một chút, sau khi Lôi Lôi nghe được, cũng ồn ào muốn đi, nói là muốn ôn tình bạn cũ.

– Chu ca, nói những chuyện này làm gì vậy, mọi người là huynh đệ phải không? Lại nói nếu không có ngươi, tiểu tử lưu manh này chắc không còn nổi cái quần lót, còn mở Ngao Viên gì chứ!

Trang Duệ biết rõ Chư Thụy là người trọng tình, thời điểm muốn trấn an hắn vài câu, giương mắt nhìn thấy Bành Phi mang theo Hách Long đi tới, sau đó vẫy tay với hai người, Trang Duệ nói tiếp:

– Nếu đã muốn đi, vậy thì cũng đi, dù sao lần này cũng không có việc gì, coi nhu du lịch, nhiều người mới náo nhiệt chứ!

– Chủ nhiệm lớp cũng đi? Hắc, cảm tình tốt a!

Bành Phi vừa vào cửa chợt nghe đến Trang Duệ lời nói, không khỏi cười, bất quá liếc mắt nhìn trong phòng người về sau, nói ra:

– Trang ca, chúng ta nhiều người như vậy, hai chiếc xe con chỉ sợ không đủ a? Lái xe đường dài, mỗi chiếc xe tốt nhất chỉ ngồi ba người, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi!

Bành Phi nói cũng có đạo lý, từ Lhasa đến Đại Tuyết Sơn, cần lộ trình vài ngày, nếu như chỉ ngồi thẳng, chúng nữ người sẽ không chịu nổi.

Suy nghĩ một lúc, Trang Duệ nói ra:

– Tiểu hài tử đừng đi, vạn nhất không thích ứng với cao nguyên, phát bệnh thì phiền toái, như vậy đi, Chu ca, ngươi vất vả một chút, cùng Bành Phi còn có Hác ca đều lái một xe, như vậy ba xe đã đủ rồi.

Đại Tuyết Sơn không khí mỏng manh, ngay cả thể chất như Bành Phi cũng ăn không tiêu, mặc dù có linh khí là đại sát khí, Trang Duệ cũng không dám mang theo bọn nhỏ mạo hiểm.

– Vất vả cái gì chứ, được rồi, cứ như vậy đi!

Chu Thụy đáp ứng, mấy năm trước bởi vì thu mua chó Ngao Tây Tạng, cho nên hắn không ít lần chạy tới Tây Tạng, con đường này không ai quen thuộc như hắn.

Mọi người thương lượng một chút, Tống Tinh Quân cuối cùng quyết định không đi, ở nhà chiếu cố hài tử, mặc dù có lão bà Bành Phi là Trương Thiến và bọn Trang Mẫu ở lại, nhưng năm sáu tiểu hài tử tràn đầy tinh ưực, cũng không phải dễ hầu hạ a.

Sau khi thương nghị xong, Bành Phi Hách Long cùng ba người Chu Thụy, sau khi ăn cơm xong liền lái xe đi.

Trang Duệ cũng không có lấy chiếc Hummer để đi, mà lấy ba chiếc xe có công năng việt dã vô cùng tốt, tất cả đều là xe của Bành Phi, thằng này có tiền cũng không có nhiều hứng thú, mà xe thì hắn mua không ít.

Bọn Bành Phi rời đi tới ngày thứ năm, Trang Duệ và Lưu Giang một đoàn người, ngồi phi cơ rời Bắc Kinh, trạm thứ nhất chính là Nội Mông, đón Thiếp Mộc Nhi ở sân bay quân dụng, mới bay đi Lhasa.

Người Mông Cổ vốn đã chịu ảnh hưởng của Phật giáo rất sâu, biết được sẽ đi tham ngộ điễn lễ Hoạt Phật Tọa Sáng, trên đường đi Thiếp Mộc Nhi vô cùng hưng phấn, lôi kéo Trang Duệ hỏi lung tung, nhưng tính tình của hắn hào sảng, rất nhanh kết thành bằng hữu với Lưu Giang.

Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Tây Tạng, nhưng làm cho du khách kinh ngạc chính là, ở trên một chiếc máy bay tư nhân không lớn gần đó, vật đi xuống trước tiên chính là chó Ngao Tây Tạng trắng như tuyết.

Mà xuất hiện phía sau chó Ngao, làm cho mọi người cảm giác kinh ngạc, bởi vì có một người đứng ở cửa khoang, ngẩn đầu lên nói “Đi” một tiếng, một đôi mắt ưng bế nghễ, bày ra bộ dáng không ai bì nổi.

– Mẹ kiếp, đây không phải là đang đóng phim Thần Điêu Hiệp Lữ chứ? Kim điêu cũng bay ra, khoan hãy nói, giả bộ rất giống a.

Một du khách trẻ tuổi dùng sức dụi mắt.

Mà xuống máy bay tiếp theo, sau đó chính là “người” bình thường, chó Ngao và kim điêu cùng theo đoàn người đi lên xe buýt, biến mất trong tầm mắt của du khách.

Lần này bọn Trang Duệ đi vào xứ người, vẫn là nhà khách ở ngoại ô Lhasa Tây Tạng, mặc dù treo biển trên danh nghĩa là nhà khách, nhưng so với biệt thự cũng không khác bao nhiêu, cũng không kém hơn so với các khách sạn năm sao là bao nhiêu.

Đối với trụ sở này, Trang Duệ cũng rất ưa thích, trên đầu chính là bầu trời xanh thẫm, dưới chân là bãi cỏ xanh mướt, nếu sinh sống ở xứ sở này, có thể trong lúc lơ đãng, tâm linh của bọn họ sẽ được tẩy trừ bụi trần tục.

Nhưng sau khi bọn Trang Duệ đi tới khu biệt thự này, lại phát hiện, cả khu biệt thự đều có cảnh sát vũ trang, lưng vác súng đạn lên nòng, đối với mỗi người ra vào, đều tiến hành kiểm tra cẩn thận.

Một đoàn người ba chiếc xe của Trang Duệ, thời điểm tiến vào khu biệt thự, cũng bị cản lại.

– Cảnh giới, chú ý cảnh giới, coi chừng mãnh thú đả thương người!

Sau khi Bạch Sư và kim điêu vào trong xe, bốn phía vang lên một hồi hấp khí lạnh, những cảnh sát mang theo súng kia, lập tức khẩn trương, không phát ra âm thanh nào.

Tuy bọn họ sinh hoạt tại Tây Tạng, đối với cho Ngao Tây Tạng không có xa lạ, nhưng từ hình thể của Bạch Sư, vẫn làm cho những sĩ quan phụ trách ăn cả kinh, hơn mười họng súng tối om, chỉ vào Bạch Sư.

– Ân, đừng đừng… Bạch Sư không cắn người!

Trang Duệ thấy cảnh này, vội vàng ngăn ở phía trước Bạch Sư, nói là Bạch Sư không cấn người, nhưng khi gặp phải uy hiếp, nói không chừng sẽ chống trả lại những cảnh sát có vũ trang này.

– Buông súng, đều buông súng, làm gì thế, Trang tiên sinh là khách quý của chúng ta!

Người phụ trách tiếp dẫn là Triệu chủ nhiệm, hắn giải thích với đám cảnh sát vũ trang, thời điểm hắn thấy Bạch Sư đã giật mình, nhưng một đường đi tới, Bạch Sư rất ngoan ngoãn, cho nên Triệu chủ nhiệm mở miệng nói chuyện giúp Trang Duệ.

– Thực xin lỗi, chúng ta sẽ phụ trách bảo vệ mà thôi!

Không nghĩ tới tên trung tá cánh sát vũ trang lại hung hăng tới mức không thèm để ý tới Triệu chủ nhiệm, khoát khoát tay, tiếp tục nói:

– Những mãnh thú như thế này, không thể mang vào trong biệt thự!

Triệu chủ nhiệm sau khi nghe tên cảnh sát vũ trang này nói thế, giống như có suy nghĩ, trên mặt có chút khó coi, quay đầu nhìn Trang Duệ nói ra: