Chương 447 - 450: Minh tiêu (4 - 7)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Tất cả tay cầm đặt giá đều được kết nối với máy tính, nêu như anh đấu giá thắng thì máy tính bên kia sẽ có thống kê, đợi đến khi đấu giá kết thúc thì anh có thể căn cứ vào con số của anh để đi trả tiền và nhận mao liêu, cũng có thể để cho người ta giữ và chuyển hàng cho mình.

Tất nhiên nếu như anh muốn mở mao liêu ngay tại hiện trường thì ban tổ chức cũng rất hoan nghênh, bọn họ sẽ cung cấp đồ nghề cắt đá cho anh, dù sao thì những lúc mở mao liêu sẽ thu hút rất nhiều người, đặc biệt là dưới tình huống đánh cuộc thắng.

Sau khi xem xong những gì ghi trong sách thì Trang Duệ chợt tỉnh ngộ, vừa rồi hắn nghĩ rằng trong sảnh này chỉ có hai trăm mao liêu, nếu như dùng nhân công đến để xử lý, coi như ba phút một vật phẩm, vậy thì sáu trăm phút mới xong, cần phải mười tiếng đồng hồ.

Mà thời gian đấu giá được quy định là từ ba giờ đến năm giờ chiều, vì thế chỉ có dùng phương án này mới có thể đấu giá được tất cả mao liêu.

Trang Duệ vốn nghĩ rằng ngăn làm mười sảng chủ yếu đẩy nhanh tốc độ, bây giờ xem ra có lẽ vì thuận tiện trả giá, dù sao thì một ngàn người ngồi cùng một chỗ sẽ khó thê thấy được hình ảnh trên màn ảnh.

– Phương pháp này là rất tốt…

Sau khi xem xong sách hướng dẫn thì Trang Duệ mới nhìn chằm chằm vào mao liêu số 129 của mình, nhưng tất nhiên hắn sẽ không cho giá ngay, cũng không tăng giá, chỉ cần đợi thời gian sắp kết thúc và lên giá cao hơn người khác là được.

Tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình Trang Duệ mới có ý nghĩ như vậy, những thương nhân mao liêu đang ngồi đây đều có ý nghĩ như vậy, bọn họ muốn xem ai nhanh tay và ra giá cao nhất, có lẽ vào thời điểm cuối cùng sẽ có vài trăm người ra giá mất.

Nếu như anh muốn cùng cho ra vài giá vào lúc cuối cùng thì chỉ có thể xin vài số, cho vài người đến hỗ trợ, vì vậy mà không ai đến Myanmar một mình. Ví dụ như nhóm Tần Hạo Nhiên, trước đó bọn họ đều có phân công rõ ràng, vấn đề này cũng coi như được giải quyết.

Trang Duệ vừa xem xong sách hướng dẫn thì một người đàn ông trung niên không cao, có hơi gầy yếu được nhân viên công tác chỉ dẫn đi vào đại sảnh số một, sau đó trực tiếp ngồi xuống đài chủ tịch dưới màn hình lớn, hắn mở miệng nói:

– Tôi tên là Hào Vinh, tôi làm giám sát của đấu giá hôm nay, bây giờ đấu giá bắt đầu, mời mọi người lưu ý khi ra giá, cảm ơn…

Người đàn ông trung niên tên là Hào Vinh kia trước tiên dùng tiếng Myanmar nói một lượt, sau đó lại dùng tiếng Anh và tiếng Trung để nhắc lại, lời nói gọn gàng, âm thanh được khuếch đại thông qua loa phóng thanh.

Khi Hào Vinh nói xong thì trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện những con số từ 1 đến 2000, bên dưới những con số là giá quy định màu đỏ, Trang Duệ thấy mao liêu số 129, giá quy định là hai mươi ngàn Euro.

– Không ngờ đại sư Hào lại là giám sát, xem ra hội chợ lần này có danh dự khá cao…

Trang Duệ đang định nhìn xem có bao nhiêu người đặt giá khối mao liêu của mình, đúng lúc sau lưng vang lên âm thanh của Dương Hạo.

– Dương Hạo, ai là đại sư Hào? Là người kia sao?

Trang Duệ nghe mà khó hiểu, người đàn ông trung niên kia có bộ dạng khá bình thường, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo có hơi già, mặc một bộ đồ màu nâu truyền thống Trung Quốc, tóm lại Trang Duệ không thấy đối phương có phong thái gì của một đại sư.

Đấu giá vừa mới bắt đầu, ai cũng rất thoải mái, đối với đám người ở đây, vài phút cuối cùng mới chính là lúc rút dao ra, thế cho nên dù anh xem trọng khối mao liêu nào cũng sẽ không tùy tiện ra tay, như vậy chỉ có thể làm cho người ta chú ý, được không bù mất. Vì thế lúc này Trang Duệ mới có thời gian quay lại hỏi Dương Hạo một câu.

– Anh Trang, người kia thật sự không đơn giản, hắn là người lai giữa Myanmar và Trung Quốc, là nhân vật có cấp bậc cao trong giới phỉ thúy và châu báu quốc tế, tôi đã từng được thấy hình, cũng không ngờ sẽ xuất hiện ở chỗ này…

Dương Hạo nói về Hào Vinh và tỏ ra rất tôn trọng, Trang Duệ biết đối với người Triều Châu thì có hai loại người để được bọn họ tôn kính, một là kẻ có nhiều tiền, hai là có thành công lớn, hơn nữa còn phải là kẻ khắc khổ vươn lên. Vì người Triều Châu thường được gọi là Do Thái ở Trung Quốc, bọn họ thật sự rất cứng cỏi và chịu được khổ nhọc.

Theo những gì Trang Duệ giảng giải thì vẻ mặt Trang Duệ dần trở nên ngưng trọng, Hào Vinh kia xem ra không đơn giản.

Hào Vinh không những là một phú ông giàu có ở Myanmar, còn là một thiết kế gia phỉ thúy nổi tiếng, thiết kế gia chứ không phải là thiết kế sư, đây chính là nguyên nhân mà hắn được gọi là đại sư.

Mặc khác Hào Vinh còn có một thân phận không tầm thường, Trang Duệ nghe mà không khỏi líu lưỡi, đó chính là một vị chủ hầm phỉ thúy ở Myanmar.

Phỉ Thúy và ngọc mềm tuy đều là ngọc thạch, đồng thời sản lượng cũng giống như mỏ ngọc mềm, cũng được sử dụng từ lâu đời, giống như ở Trung Quốc các triều đại thay đổi đều coi trọng ngọc mềm, thậm chí ngọc tỷ ngự dụng của hoàng đế cũng được mài ra từ ngọc mềm.

Nhưng đến thời cận đại, đặc biệt là những năm chín mươi thì giá cả phỉ thúy chợt tăng vọt, chỉ trong thời gian vài chục năm đã dùng tốc độ khó tưởng mà tăng vài trăm lần, bây giờ giá cả của vật phẩm phỉ thúy cực phẩm trên thị trường đã vượt qua vật trang sức ngọc mềm không biết bao nhiêu lần.

Trang Duệ chỉ có một mỏ ngọc mềm ở Tân Cương mà số tiền đã lên đến con số cả tỷ, mà Hào Vinh lại có một hầm khoáng, cái này là một khoản tiền thế nào? Dù tất cả là hầm mới thì cũng có giá trị khó thể nào xem xét được.

Trước kia Trang Duệ từng xem qua một quyển sách viết về các vị tỷ phú trên thế giới, trong sách nói một vị tỷ phú giàu nhất thế giới như Bill Gates thật ra là hữu danh vô thực, vì tiền của người này phần lớn đều đặt ở thị trường chứng khoán, đừng nói là bán hết ra, chỉ cần bán đi một phần cũng sẽ sinh ra khủng hoảng, làm cho tài sản co rút lại trên phạm vi lớn.

Đừng nói đến tình huống thị trường chứng khoán đi xuống, nếu không thì bảng xếp hạng các tỷ phủ của tạp chí Forbes cũng sẽ chẳng có dao động qua lại.

Ngày đó quyển sách có nói những người giàu nhất thế giới thật sự phải là đám hoàng thất Ả Rập, những người hoàng thất này có một điểm giống nhau đều là trùm tài nguyên, bọn họ lũng đoạn tư nguyên của cả quốc gia, hơn nữa sẽ không bao giờ dao động như thị trường chứng khoán, vì những thứ bọn họ có được là tài nguyên, dù là bất cứ lúc nào cũng không thể tái sinh, cực kỳ trân quý.

Hào Vinh là như thế, trong thời điểm mà các mỏ khoáng dần cạn kiệt như ngày hôm nay, hắn có được mỏ khoáng thì tài phú bản thân sẽ là cực lớn.

Tất nhiên tài phú đó sẽ thật sự không phải do Hào Vinh tạo ra, hắn sống trong một gia đình người Hoa ở Myanmar, từ thời ông nội thì đã bắt đầu khai thác và mua bán nguyên thạch, Hào gia kinh doanh ở phương Bắc Myanmar vài chục năm, cuối cùng cũng có được một mỏ khoáng.

Giống như rất nhiều đứa trẻ Myanmar, Hào Vinh bắt đầu học tập ở chùa, năm chín tuổi thì được đưa vào chùa xuất gia, năm mười lăm tuổi hoàn tục về nhà, sau đó hắn đến tiềm tu tĩnh tọa ở học viện Phật giáo Kim Sắc Cung Điện.

Năm 1993 thì Hào Vinh vào đại học, hắn học ngành khoáng vật và triết học, đến năm 1995 thì bắt đầu làm người thừa kế gia nghiệp, thường đi lại kinh doanh phỉ thúy, hồng ngọc, ngọc bích ở giữa Myanmar và Thái Lan, đồng thời cũng bắt đầu học kỹ thuật cắt gọt châu báu và thiết kế đá quý.

Địa vị của Hào Vinh ở trong giới phỉ thúy cũng không phải là có được một hầm khoáng, vì bản thân của hắn là một vị điêu khắc gia kiệt xuất trong giới ngọc thạch, tác phẩm “Căn Để Phong Lưu” từng được giám đốc bảo tàng cố cung Đài Bắc khen là: “Phiêu dật kỳ tuyệt, xưa nay chưa từng có!”

Rất nhiều nhà sưu tầm cũng biết bảo vật của bảo tàng cố cung Đài Bắc là “Thúy Ngọc Bạch Thái”, chính là đồ cưới của hoàng đế Quang Tự thời Thanh, nó được chế tác ra từ một khối ngọc nửa trắng nửa xanh, tạo hình một cây củ cải, bên trên lá có con sâu nhỏ, còn có một con châu chấu.