Chương 513 + 514: Khai quật kho báu

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Hào Vinh lúc này mang quốc tịch Myanmar, nhưng hắn cũng biết mình không thể nào chọc vào gia tộc Âu Dương, nếu Trang Duệ tạo áp lực với Myanmar, tùy tiện lấy cớ gì đó, như vậy sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến tương lai của mình ở Myanmar. Không thấy đám tham quan Trung Quốc không ai dám chạy sang Myanmar sao?

Hơn nữa phương diện chính trị rất phức tạp, gia tộc Âu Dương cũng rất bá đạo, Hào Vinh tất nhiên cũng không muốn gánh nguy hiểm khi giúp đám sói này rửa tiền.

Nhưng Hào Vinh đâu biết rằng sự việc này hoàn toàn là của Trang Duệ, không có chút liên hệ nào với gia tộc Âu Dương, hơn nữa mỏ khoáng hoàn toàn là một con gà đẻ trứng vàng, chỉ có lợi nhuận mà không phải bồi thường.

Trang Duệ nghe ra ý từ chối trong lời của Hào Vinh, hắn mở miệng nói:

– Hào đại ca, nếu tiền mặt hoạc là tiền gửi ngân hàng thì tôi có biện pháp, nhưng vàng thì đưa sang Myanmar sẽ hay hơn, nếu anh thấy khó xử thì tôi dùng biện pháp khác…

Trang Duệ vốn là một người xuất thân ngành tài chính, hắn cũng không xa lạ gì những phương án rửa tiền, nếu như không phải là vàng, chỉ sợ hắn có hàng tá phương pháp để hợp thức hóa số tiền kia.

Đối với Trang Duệ thì điều đơn giản nhất để rửa tiền chính là tìm vài nhà đấu giá, bỏ ra ba năm món đồ cổ, tìm người đứng ra đặt giá, sau khi mua vào với giá đấu cao, chẳng phải sẽ hợp thức hóa thu nhập rồi sao? Nhiều nhất chỉ là trả cho những công ty đấu giá kia chút tiền mà thôi.

– Không, không, cậu Trang, tôi không có ý kia, nếu cậu đã quyết định như vậy thì cứ đưa đến đây, ngày mai tôi sẽ cho thợ về ăn tết, sẽ có sắp xếp…

Hào Vinh nghe được lời của Trang Duệ thì có chút do dự, nhưng sau đó lại đồng ý ngay. Hắn cũng biết chính đàn trong nước có chút biến hóa, gia tộc Âu Dương đang phát triển quật khởi, hơn nữa lại có người kế tục trong trung ương, rõ ràng nguy hiểm này cũng đáng để gánh vác.

– Được, Hào đại ca, cảm ơn anh, hai ngày nữa chúng ta gặp mặt…

Trang Duệ nghe được lời của Hào Vinh thì biết sự việc đã giải quyết xong, tâm tình của hắn rất tốt, hắn không biết là Hào Vinh thật sự hiểu lầm, điều đó làm hắn chiếm được khá nhiều tiện nghi. Vì trong quá trình giao dịch vàng sau đó thì Hào Vinh thật sự không dám nắm chút tiền hoa hồng nào.

– Lưu Xuyên, sao cậu lại đến đây?

Sáng ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, khi Trang Duệ còn nằm trên giường thì chăn đã bị xốc lên, hai bàn tay lạnh buốt đi vào, điều này làm cho Trang Duệ thật sự run rẩy, hắn mở to mắt và phát hiện Lưu Xuyên đang dùng ánh mắt xấu xa nhìn mình.

– Tôi đến thăm mẹ nuôi, chị Mẫn và anh Quốc Đống đều đến đây, tiểu tử cậu đúng là, nếu đến tết mà không về Bành Thành chúc tết bố mẹ tôi, coi chừng tôi đấy.

– Hì, nhà này của cậu lắp đặt thiết bị cũng không tệ, sau này tôi về Bành Thành cũng mua một miếng đất, cũng xây lên một căn nhà thế này cho oách…

Lưu Xuyên đi dạo một vòng quanh phòng rồi chậc chậc tán thưởng, khi tứ hợp viện này còn hoang phế thì hắn đã đến một lần, bây giờ đến lần hai thì thật sự cảm thấy khác biệt quá lớn, mới đến cửa nhìn thấy hai con sư tử đá thì hắn thiếu chút nữa không dám tiến vào.

Trang Duệ đi đến bên giường mặc quần áo dài, sau đó nói với Lưu Xuyên:

– Qua tết tôi sẽ về Bành Thành, cậu đã đến đây rồi thì nên ở vài ngày, tôi tìm anh Chu có chút việc, cần phải đi ra ngoài hai ngày…

– Đừng, có việc gì tôi cũng muốn đi, tết năm nay Lôi Lôi về hongkong, tôi rãnh rổi đến mức nhàm chán…

Lưu Xuyên vừa nghe nói Trang Duệ có việc thì hai mắt tỏa sáng, trước đó hắn có nghe nói Trang Duệ đánh bạc thắng lớn ở Hongkong, sau đó lại tiếp tục vẽ nên kỳ tích ở công bàn phỉ thúy Myanmar, tất nhên hắn sẽ tự trách mình không có thời gian đi cùng với Trang Duệ cho vui.

– Cậu cũng đi sao?

Trang Duệ có chút do dự, nếu nói người đáng tin nhất bên cạnh Trang Duệ thì đó chính là Lưu Xuyên, hai người là bạn bè nối khố cùng lớn lên bên nhau, hai bên rất hiểu ý nhau.

Nhưng Lưu Xuyên thật sự rất lớn tiếng, Trang Duệ sợ tiểu tử này quay về lại nói khoác trước mặt người khác.

– Theo tôi ngoài là phải làm việc đấy…

– Làm việc cũng đi, thân thể của cậu còn tốt hơn tôi sao? Nói cho cậu biết, anh đây ở trên giường…

– Được, được rồi, đi thì đi, đừng nói lời vô nghĩa, cho cậu đi cũng không là vấn đề…

Trang Duệ giống như sợ Lưu Xuyên, tên này từ sau khi biết mình không còn là xử nam thì không có việc gì làm sẽ cứ mãi mở miệng so sánh chuyện bền bỉ trên giường, thật sự xem mình là Tây Môn Khánh tái thế.

– Lưu Manh, tôi nói thật với cậu nhé, chuyện này rất đứng đắn, lần này tôi ra ngoài làm một việc cực kỳ quan trọng, hơn nữa nhất định phải giữ bí mật, nếu cậu có thể đồng ý thì đi, không thì thôi…

Trang Duệ dùng vẻ mặt nghiêm túc và lời nói rõ ràng để cảnh báo Lưu Xuyên, thật ra hắn cũng biết rõ, đối với một người thường hay khoe khoang như Lưu Xuyên thì thật sự khó thể tín nhiệm.

– Cũng không được nó với vợ tôi sao? Chỉ nói với một mình vợ được không?

Lưu Xuyên có chút do dự, hắn cũng biết căn bệnh của mình, vì thế mà thật sự khó thể bảo tồn.

– Cậu…Tùy cậu vậy, dù sao thì cậu nói người ta cũng cảm thấy khó tin…

Trang Duệ dùng giọng dở khóc dở cười nói với Lưu Xuyên, huynh đệ của mình thích khoác lác, đây thật sự không phải là điều gì mới lạ, mà cũng không có vài người cho rằng lời của hắn là thật. Hơn nữa chuyện lần này mình làm, sợ rằng Lưu Xuyên có nói ra cũng không có mấy người tin.

Dù có người tin lời Lưu Xuyên thì sự việc lần này cũng không thể nào kiểm chứng được, vì thế Trang Duệ cũng không quan tâm, thích đi thì cho đi, đến lúc đó xem như có thêm người vận chuyển vàng.

Sau khi đánh răng rửa mặt thì Trang Duệ đi ra ngoài tiền viện gặp mặt Chu Thụy, lúc này Chu Thụy đang nói chuyện với Bành Phi, bọn họ đều xuât thân từ một cánh quân, hơn nữa Chu Thụy còn là tiểu đội trưởng của Bành Phi, thế là hai bên có kết giao khá sâu, còn mạnh hơn nhiều so với tên trung tá Phật Gia ở đồn biên phòng thành phố Thụy Lệ.

– Anh Hách, anh cũng cùng đi chứ?

Sau khi gặp mặt Chu Thụy ở tiền viện, Trang Duệ suy nghĩ một chút và quyết định đưa theo cả Hách Long, trước hết Hách Long là người được Âu Dương Lỗi giới thiệu, vấn đề trung thành không cần quan tâm nhiều. Thứ hai là Hách Long cũng giống như Bành Phi, đều là những nhân viên bảo hộ của mình.

Nếu như việc này gạt Hách Long ra ngoài, sau này nhất định giữa hai bên sẽ có ngăn cách, chẳng bằng đưa cả theo. Sau khi sự việc làm xong thì Trang Duệ sẽ cho mỗi người một khoản tiền, vấn đề đi hay ở là do bọn họ lựa chọn, nhưng hắn tin là bọn họ sẽ chọn phương án ở lại.

Hai giờ sau nhóm người Trang Duệ bắt máy bay đi Vân Nam, nhưng Trang Duệ thì thật sự khá chật vật, vì khi rời khỏi nhà còn bị Trang Mẫu mắng cho một chặp.

Âu Dương Uyển tuy không quan tâm đến chuyện của con nhưng hôm nay là tết nhất đến nơi, ngay cả Trang Mẫn và Triệu Quốc Đống cũng chạy đến Bắc Kinh, đáng lý ra cả nhà có thể đoàn tụ cùng nhau dùng cơm, không ngờ hắn lại muốn chạy ra ngoài. Điều này làm cho bà mất hứng, tuy cuối cùng cũng cho đi nhưng vẫn quyết định tái hiện tình cảnh thầy cô dạy bảo học sinh năm xưa.

Khi máy bay hạ cánh thì đã là buổi chiều, nhóm Trang Duệ cũng không đi đến thành phố Thụy Lệ ngay, nhóm người tìm khách sạn ở lại, sau đó Trang Duệ mới nói mục đích chuyến đi lần này cho mọi người.

Nhóm Chu Thụy nghe như vậy thì thật sự cảm thấy khó tin, nhưng bây giờ bọn họ đang ở Vân Nam, Trang Duệ cũng không thể lừa gạt bọn họ.

Mà bọn họ cũng không phải đi làm gì đó bất nhân, cũng không có gánh nặng tâm lý, thế là ngoài khiếp sợ thì Chu Thụy và Hách Long đều nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, nhiệm vụ xuất ngoại đối với bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên.

Còn Lưu Xuyên thì càng hưng phấn, sau khi nghe nói Trang Duệ đánh được cả báo thì ồn ào muốn đi săn hổ ở Myanmar, tất nhiên Trang Duệ sẽ không đếm xỉa gì đến những lời của tên này.

– Được rồi, bây giờ chúng ta phân công, phải có người lái trực thăng, nhiệm vụ này giao cho Bành Phi.

– Anh Hách và anh Chu cùng tôi đi đến chợ mua bốn cái ba lô, cố gắng mua loại lớn và không quá bắt mắt, còn mua nhiều cái vali có thể gấp lại…

Sau khi nói rõ chân tướng sự việc thì Trang Duệ bắt đầu phân công nhiệm vụ.