Chương 859: Long Phượng thai.(2)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Âu Dương Quân tươi cười cảm tạ Trang mẫu một câu. Lúc này hắn cũng nguyện ý ở cùng một, nguyên nhân là vì tiểu cô cô chiếu cố nàng dâu chu đáo hơn hắn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Bành Phi cũng đã trở về. Trang Duệ mang video quay ở trên Tuyết Sơn chiếu lên tivi cho mọi người xem. Phu phụ Kim Điêu cảm thấy kỳ quái, Tuyết Báo ngây thơ khả ái, để cho một đám nữ nhân thổn thức không ngớt. Thực sự đã lừa được không ít nước mắt của các nàng.

– Trang Duệ, vì sao không để Tuyết Ngao ở lại Tuyết Sơn mà mang về?

Mùa hè nóng bức, thông thường vào buổi trưa mọi người đều nghỉ ngơi. Trang Duệ và Tần Huyên Băng trở về gian phòng của chính mình. Sau khi bật máy lạnh, Trang Duệ ôm Tần Huyên Băng ngủ.

Đã đi ra ngoài được gần một tháng, thật lâu rồi Trang Duệ không có được cảm giác thoải mái trong khi ngủ như lúc ở nhà.

– Tuyết Ngao không thuộc về nơi đây. Như thời tiết ngày hôm nay nó đã không chịu đựng được, mà cũng không thể suốt ngày đều nhốt Tuyết Báo ở trong nhà? Cuộc sống này đối với Tuyết Báo không hề có ý nghĩa?

Tần Huyên Băng nói, Trang Duệ cũng nghĩ tới cuộc sống trước kia của Tuyết Báo ở trên Tuyết Sơn. Không biết cuộc sống hiện tại, Tuyết Báo có cảm thấy thỏa mãn hay không. Nếu như để Tuyết Báo trở về Tuyết Sơn tung hoành, không biết nó có nghĩ đến mình hay không?

– Ân! Lão công, ngươi làm đúng…

Tần Huyên Băng nhìn Trang Duệ có chút thương cảm, liền vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói rằng:

– Ngươi đi ra ngoài gần một tháng, thời gian qua ta cảm giác được hài nhi của chúng ta bắt đầu động đậy.

Trang Duệ nghe vậy, nở nụ cười, hắn áp sát tai vào bụng Tần Huyên Băng nói:

– Thực sự? Ta nghe một chút…

Tần Huyên Băng đã có thai được tầm ba tháng, bụng dưới cũng hơi to ta. Trang Duệ làm bộ dáng lắng nghe. thế nhưng sau một hồi công phu, hắn cũng không cảm nhận được hài tử trong bụng Tần Huyên Băng có động tĩnh gì.

– Không nên, ai nha, thực sự không được…

– Không có việc gì, chỉ cần điểm nhẹ là được, bác sĩ cũng đã nói qua rồi…

Sau một hồi vui đùa ầm ĩ, trong phòng liền truyền ra những tiếng thở dốc trầm thấp. Qua một hồi lâu mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Trang Duệ ngủ khoảng một tiếng đồng hồ liền tỉnh dậy. Hắn nhìn khuôn mặt vợ mình vẫn còn ửng đỏ, thập phần thỏa mãn. Hôn nhẹ trên trán Tần Huyên Băng, Trang Duệ đứng dậy đi ra ngoài.

– Tuyết nhi còn chưa có quen sao?

Đi qua gian phòng Bạch Sư, Tuyết Ngao đang nằm sấp, mắt nhắm hờ dưỡng thần. Tiểu Kim Điêu tinh lực tràn đầy, ở trong phòng chạy tới chạy lui, không lúc nào là không nhảy nhót vui chơi.

– Ô ô…

Tuyết Ngao nằm ở giữa gian phòng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Đoạn thời gian này nó không biết làm thế nào để thích ứng với cuộc sống mới. Chỉ là có Bạch Sư bồi tiếp, có linh khí của Trang Duệ tẩm bộ, Tuyết Báo đối với loại sinh hoạt này cũn không có bài xích. Tóm lại chó ngao là một loại thú có thể thuần dưỡng.

– Được rồi, chờ đến khi nào mặt trời lặn thì để Bạch Sư mang ngươi đi dạo quanh lãnh địa của nó.

Khí tức ngày hè vô cùng nóng nực, điều này đối với chó ngao có ảnh hưởng lớn. Cho dù là Bạch Sư, bình thường vào mùa hè cũng lười nhác hoạt động. Mùa hè, mỗi khi chiều muộn Bạch Sư mới ra ngoài hoạt động.

– Ha ha! Chờ khi nào rảnh ỗi, ta sẽ dẫn các ngươi đi dã ngoại. Xung quanh Tây Tạng cũng có không ít núi non…

Thấy dáng dấp ủ rũ của Tuyết Ngao, Trang Duệ tiến lại vừa cười nói vừa truyền linh khí vào thân thể của Tuyết Ngao. Sau đó mới mở cửa sát đi thông xuống tầm ngầm đi xuống dưới.

Hắn cố ý để cửa ra vào tầng ngầm ở gian phòng này, lại cho Bạch Sư ở lại trông giữ của. Như vậy, ngoại trừ người nào đó rất tinh tường thì ngoại nhân cũng không thể nào vượt qua được Bạch Sư mà đi xuống dưới.

Thắp những ngọn đèn ở dưới tầng ngầm, Trang Duệ đợi trong giây lát, căn phòng liền sáng rực lên. Ở hai góc của gian phòng có hai cái bàn, ở trên đó đều có công tắc giữ cho tầng ngầm luôn bảo trì khô ráo.

Hiện tại đồ vật ở trong căn phòng dưới tầng ngầm này cũng không có nhiều. Trền cơ bản đều được Trang Duệ mang đến nhà bảo tàng. Một người vui không bằng nhiều người vui. Trang Duệ coi như thực hiện nguyện vọng nho nhỏ của mình, bảo quản những đồ vật mang tính lịch sử, để cho nhiều người biết đến sự tồn tại của chúng.

Hiện tại đồ vật nhiều nhất ở tầng ngầm này chính là Kim Chuyên. Kim Chuyên phản xạ lại ánh đèn phát ra quang mang màu vàng chói mắt.

Ở trên một cái bàn cạnh tường, tìm kiếm một chút. Trang Duệ cầm một món đồ trang sức cho vào trong túi quần. Suy nghĩ một lúc, hắn lại cầm thêm một khối Kim Chuyên rồi mới rời khỏi tầng ngầm.

Món đồ trang sức này, Trang Duệ muốn đưa cho tiểu hài tử của Âu Dương Quân. Mà khối Kim Chuyên này Trang Duệ chuẩn bị để Ngô quản lý mang đi đánh chế một ít lệnh bài trường thọ.

Thứ này cũng chính là món đồ may mắn. Tiểu hài tử của Âu Dương Quân cũng có thể dùng đến. Mà không bao lâu sau nhi tử của Trang Duệ cũng trào đời, đến lúc đó cũng phải dùng đến. Coi như là chuẩn bị trước.

Đi ra bên ngoài, tiểu Kim Điêu không có quấn lấy Trang Duệ. Cũng không biết tiểu Kim Điêu và Bạch Sư có mâu thuẫn gì mà bọn tiểu Kim Điêu không ngừng trêu chọc Bạch Sư.

….

– Trang Duệ! Đây là một con chim ưng sao? Thực sự rất khả ái nha…

Từ Tình còn đang trong thời gian ở cữ, nói đúng ra không thể ra ngoài gió, cho nên thường ngày đều ăn cơm ở trong phòng. Vào buổi trưa nàng cũng không có nhìn thấy tiểu Kim Vũ.

– Ha ha! Đi. Cùng chị dâu nói chuyện một hồi…

Trang Duệ cười cười, để Kim Vũ bay tới trước mặt Từ Tình. Tiểu Kim Điêu có linh tính rất cao, nó hướng tới Từ Tình chiêm chiếp gọi vài tiếng. Sau đó lại giống như trẻ con bay trở lại bên cạnh Trang Duệ.

Hài tử của Âu Dương Quân và Từ Tình vừa mới sinh ra còn chưa được một tuần. Trong khoảng thời gian này hắn suốt ngày lo lắng, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn. Nhìn qua trông giống như một tiểu lão đầu.

– Ân! Tứ ca. Đây là lễ vật đệ tặng cho cháu trai. Đợi khi nào cháu trai đệ lớn lên một chút thì đeo cho nó

Trang Duệ lấy món đồ trang sức ở trong túi quần ra đưa cho Âu Dương Quân. Phần lễ vật này của hắn cũng không nhẹ.

– Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm. Ân! Ngọc này cũng không tệ…

Âu Dương Quân coi món đồ trang sức mà Trang Duệ đưa cho. Đây là một miếng ngọc bội xanh biếc, trên đó khắc hình quan âm. Mặt còn lại có khắc một câu chúc phúc.

– Ngươi thì biết cái gì. Đưa đây để ta xem…

Từ Tình liếc mắt nhìn lão công của mình. Để nhìn rõ lễ vật của Trang Duệ, nàng để miếng ngọc gần một ngọn đèn.