Chương 205: Đại khoái nhân tâm

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Gương mặt thầy Triệu giống như già hơn rất nhiều, cặp mắt vốn sắc bén như chim ưng bây giờ cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, có chút ngây ngốc. Lão nhìn Hứa Vĩ đang giữ lấy ống tay áo của mình mà nói như có xác không hồn:

– Tôi không biết, sao lại như vậy? Không thể nào…Có phải chúng ta không chịu bái thần nên sinh ra như vậy không?

Thầy Triệu cũng không rõ, một khối nguyên thạch có biểu hiện cực kỳ tốt như vậy lại sụp đổ, lão là người cả đời lăn lộn trong nghề, cho đến bây giờ chưa từng gặp tình cảnh thế này, vì vậy mà trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính mình đắc tội với Quan gia(Quan Công).

– Bái thần cái rắm, chính là ông nhìn sai, bác, bác…Bác làm sao vậy?

Hứa Vĩ cũng quên mình cũng chính là người tán thành việc mua bán khối mao liêu này, nhưng hắn lại có biểu hiện kích động và quên đi chính mình, chỉ cố gắng để Hứa Chấn Đông không trách tội lên đầu mình.

Nhưng khi Hứa Vĩ quay sang nhìn Hứa Chấn Đông thì phát hiện bác trai của mình đã co quắp té xuống đất, cặp mắt trợn trừng nhưng chẳng có mấy ánh sáng, đang được vài vị nghệ nhân đỡ lấy người và thực hiện những hành vi cấp cứu.

Một lúc lâu sau Hứa Chấn Đông mới dần tỉnh dậy, trong đầu có chút mơ hồ, lão nhìn vài vị nghệ nhân mà không rõ mình vì sao lại ở đay, hơn nữa còn nằm trên mặt đất.

Hứa Vĩ thấy Hứa Chấn Đông tỉnh dậy thì vội vàng đẩy mọi người ra, sau đó nói với vẻ mặt ân cần:

– Bác, ngài tỉnh rồi, cháu thật sự bị dọa chết điếng người, lại vừa gọi xe cứu thương để đưa bác đến bệnh viện kiểm tra.

– Hứa Vĩ sao? Cậu Triệu? Nguyên thạch…Hơn ba chục triệu?

Hứa Chấn Đông chợt nói ra vài câu như vậy, những hình ảnh mơ hồ càng trở nên rõ ràng trong óc.

– Cậu Triệu, cậu Triệu đâu?

Hứa Chấn Đông dùng hết sức gọi tên thầy Triệu, nhưng âm thanh rất nhỏ, Hứa Vĩ nghe được thì kéo thầy Triệu đang còn đứng ngơ ngẩn đến trước mặt Hứa Chấn Đông.

– Cậu Triệu, khối mao liêu thế nào rồi?

Hứa Chấn Đông tuy vẫn còn có chút cảm giác may mắn, nhưng đó là hơn ba chục triệu, nghĩ đến đây thì lão cảm thấy giống như mình tự cắt da thịt của mình.

– Là phế liệu, nhiều lắm cũng chỉ có giá trị một triệu, giám đốc Hứa, chúng ta nhìn sai rồi…

Lúc này thầy Triệu cũng đã thanh tỉnh lại, nhưng đả kích này là quá lớn, đến bây giờ lão cũng không khá hơn Hứa Chấn Đông là bao nhiêu.

– Cậu Triệu, khối mao liêu kia có phải làm giả không? Chúng ta có thể tố cáo đối phương không?

Hứa Chấn Đông bây giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là làm sao để truy hồi lại khoản tiền kia, bây giờ tình huống tài vụ của công ty thật sự không tốt, lúc này không có ba chục triệu kia thì cũng không còn đủ thực lực để mua phỉ thúy xa hoa, sau này công ty chỉ có thể tiêu thụ những ngọc khí trung bình và kém mà thôi.

– Khởi tố sao? Giám đốc Hứa, vô dụng thôi, trước khi mua mao liêu chúng ta đã ký hợp đồng, có công chứng, tiền hàng thanh toán xong thì cho dù là giả cũng bó tay. Chúng ta tôi không có chứng cứ, hơn nữa khối mao liêu kia thật sự có xuất xứ từ Mạt Cương, không hề được động tay động chân vào, chungs ta coi như nhìn lầm…

Những lời của Thầy Triệu làm cho trước mắt Hứa Chấn Đông chợt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Khi đó ở hội trường Trang Duệ nở nụ cười rất đặc biệt, bây giờ nó hiện ra trước mắt Hứa Chấn Đông, nhưng lúc này lão chỉ thấy bên trong đó là sự thương cảm và thù địch.

Hứa Vĩ ở bên cạnh nghe vậy mà cảm thấy không vui, làm gì mà luôn miệng nói về lỗi của chúng ta như vậy, hắn không muốn mình dính vào chuyện này, vì vậy hắn chỉ vào thầy Triệu nói:

– Anh Triệu, rõ ràng là anh nhìn sai, sao lại nói là chúng ta? Nếu không phải ông tuổi tác đã cao, tôi đã sai bảo vệ đánh ra ngoài.

– Anh…Anh, tốt, tốt…

Khi thấy một Hứa Vĩ gần đây luôn gọi mình là chú Triệu, bây giờ há miệng lại nói ác liệt như vậy, thầy Triệu thật sự không biết nói gì hơn. Lão cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng khối mao liêu này cũng là được Hứa Vĩ và Hứa Chấn Đông xem trọng, chính lão chỉ là cố vấn mà thôi, cũng không thể nào quyết định được.

Hứa Chấn Đông nghe được lời của Hứa Vĩ thì cũng nhanh chóng mở lớn mắt.

– Hứa Vĩ, Trang Duệ, kết thù kết oán, có cừu oán…

Những chữ này không ngừng hiện ra trong đầu, tuy Hứa Chấn Đông không biết Trang Duệ có thật sự biết được tình huống bên trong của khối mao liêu này hay không, nhưng bây giờ lão có thể nhận định, Trang Duệ mở miệng để ông chủ Hàn nhường khối mao liêu này cho mình, nhất định là không có ý tốt.

– Hứa Vĩ, cháu đến đây…

Hứa Chấn Đông vẫy vẫy tay với Hứa Vĩ, cố gắng chống người đứng lên.

– Bác, ngài đừng gấp, nhất định là Trang Duệ kia cố ý, cháu sẽ đi tìm vài người thu thập hắn.

Hứa Vĩ nghe được lời kêu gọi của Hứa Chấn Đông thì chạy đến ngồi xuống ghé tai đến.

– Ông thu thập mày trước.

Hứa Chấn Đông chợt hét lên một tiếng, cũng không biết lấy lực lượng từ đâu mà chợt ngồi dậy, năm ngón tay mở ra, cánh tay vỗ vào mặt Hứa Vĩ.

– Bốp.

Một âm thanh giòn tan vang lên, Hứa Vĩ là một thanh niên trai tráng bị Hứa Chấn Đông tát ngã ngữa trên mặt đất, nửa bên má chợt sưng phồng, kính mắt trên sống mũi cũng không biết đã rơi xuống chỗ nào.

– Bác, ông…Phì!

Hứa Vĩ đứng lên vừa sợ vừa giận, hắn hô lên một câu nhưng lại cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, nhả ra thì thấy đó là hai cái răng.

Hứa Chấn Đông lúc này đã không còn nghe được lời của Hứa Vĩ, sau khi dùng hết sức lực cho một tát thì cả người hôn mê bất tỉnh, nhưng may mà lúc này bên ngoài đã vang lên âm thanh của xe cứu thương. Vài vị nghệ nhân đưa Hứa Chấn Đông lên xe cứu thương, thầy Triệu cũng vì không khỏe mà đưa lên theo.

Chỉ sau nháy mắt thì trong nhà xưởng ồn ào chỉ còn lại một mình hình bóng của Hứa Vĩ, còn có một mao liêu há hốc miệng giống như đang cười nhạo hắn.

Trang Duệ ngủ một giấc trưa rất an tường, nhưng hắn ngủ có hơi lâu, bắt đầu từ lúc hai giờ, đến khi thức dậy thì phát hiện bên ngoài cửa sổ đã lên đèn, màn đêm buông xuống.

– Ủa, sao có nhiều cuộc điện thoại như vậy?

Trang Duệ dụi dụi mắt và cầm điện thoại lên nhìn giờ, lại phát hiện bên trên có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ.

Trang Duệ nhìn qua, là mấy người Dương Vĩ gọi đến, cũng có cả Lôi Lôi, Tống Quân và tên mập họ Mã, có cả số của Cổ lão gia tử. Điều làm cho Trang Duệ bất ngờ chính là còn có một cuộc gọi đường dài quốc tê, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ là của Tần Huyên Băng.

– Mới đây mà có nhiêu đó cuộc điện thoại, đúng là có chuyện.

Trang Duệ ném điện thoại lên giường, hắn chuẩn bị đi rửa mặt thì Tiểu Bạch Sư chạy từ ngoài cửa vào. Trang Duệ coi như hiểu ra vấn đề, nhóm người kia không đến tìm mình có lẽ vì Tiểu Bạch Sư.

Sau khi rửa mặt xong thì Trang Duệ cầm lấy điện thoại bấm số của Tần Huyên Băng.

Hai tiếng chuông vang lên, Tần Huyên Băng nghe máy.

– Trang Duệ, Lôi Lôi không tìm được anh mà gọi điện thoại đến đây, có chuyện gì xảy ra vậy?

Âm thanh dễ nghe của Tần Huyên Băng từ trong điện thoại truyền ra.

– Anh cũng không biết, sáng nay có hơi mệt, buổi chiều ngủ trong khách sạn, chuông điện thoại cũng không đánh thức được anh, chút nữa anh sẽ gọi cho Lôi Lôi…

Trang Duệ vốn tưởng Tần Huyên Băng có chuyện gấp, thì ra là Lôi Lôi muốn tìm gặp mình, vì vậy sau khi hàn huyên hai câu với Tần Huyên Băng thì cúp máy và gọi cho Lôi Lôi.

– Trang Duệ, có phải anh kiếm được tiền nên trốn trong phòng lén tìm vui không? Điện thoại cũng không nghe là sao?

Tâm tình của Lôi Lôi thật sự không quá tốt, nàng há miệng là chất vấn Trang Duệ.

– Tôi…Tôi ngủ say quá nên không nghe thấy…

Trang Duệ thật sự có uất ức, đây là chuyện gì, vô duyên vô cớ nổi giận với mình, Trang Duệ cũng đã bắt đầu không đồng tình cho Lôi Lôi kết hôn với Lưu Xuyên.

– Anh và Lưu Xuyên là huynh đệ, còn là bạn học cũ của tôi, có mao liêu mà không nói cho tôi biết, vì vậy bà cô đây rất tức giận. Nhưng thôi, tôi tha thứ cho anh, coi như anh làm được chuyện tốt, bây giờ tôi hơi bận, ngày mai sẽ liên lạc lại.

Lôi Lôi líu ríu nói một lúc, cũng không đợi Trang Duệ kịp phản ứng mà cúp điện thoại.

– Này, này, này, Lôi Lôi, rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại là chuyện tốt?

Trang Duệ có chút buồn bực, chính mình vài ngày qua không làm gì cả, cũng không có làm chuyện gì tốt, còn mao liêu, dù công ty Hứa Thị không mua thì hắn cũng không bán cho Lôi Lôi.

Khi Trang Duệ đang ngây người thì điện thoại vang len.