Chương 678: Cấu kết. (3)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

…. Sau khi Jeferson trở lại bàn đấu giá, trước tiên xin lỗi về vấn đề sự cố điện, sau đó trực tiếp lấy vật phẩm đấu giá ra, nhưng sau khi Jeferson ra giá xong, dưới đài lại yên tĩnh, không ai báo giá.

Bởi vì trên trang giới thiệu đấu giá, có ghi rõ món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính này có mem màu xanh thẫm, giá khởi điểm của nó là tám mươi vạn Euro, nhưng Jeferson lại báo ra cái giá một trăm sáu mươi vạn Euro, giá cả tăng gấp đôi, làm cho trong lòng mọi người cân nhắc, có đáng giá hay không?

Trang Duệ lật xem tư liệu về món đồ sứ này, bụng lớn miệng nhỏ, cao chừng 16 centimet, đường kính cũng 13 centimet, tuy nhìn thì tương đối nhỏ, nhưng thập phần đại khí, hơn nữa là màu sắc rất tinh khiết, cái giá một trăm sáu mươi vạn Euro, hình như không phải không thể cân nhắc.

– Hoàng Phủ huynh, chụp nó đi, trong vòng hai trăm vạn Euro, đều có lợi nhuận.

Trang Duệ đã ra tay một lần, hắn sẽ không phá hư quy củ do mình định ra, nhưng Hoàng Phủ Vân bên cạnh có thể mua a, dù cho mình không chiếm được, bạn bè chiếm tiện nghi, cũng là chuyện tốt nha.

Hoàng Phủ Vân nghe Trang Duệ nói thế, con mắt theo phản xạ có điều kiện đảo một vòng, hắn nghe thế, liền nhìn Trang Duệ cười khổ:

– Trang lão đệ, anh cũng muốn chụp nó lắm, nhưng không đủ tiền a.

Thân gia của Hoàng Phủ Vân không nhiều, cũng chỉ có bốn năm mươi vạn Euro, hôm qua đập một thanh bội đao của hoàng đế Càn Long, hiện tại hắn chỉ có thể xuất ra được ba mươi vạn Euro, mà món đồ sứ này có giá khởi điểm tới một trăm sáu mươi vạn Euro, bạn thân của mình có tâm mà vô lực a.

– Trước tiên chụp nó đi, không đủ tiền thì đệ cho mượn, không được thì coi như chụp giúp đệ vậy.

Hiện bảo tàng tư nhân của Trang Duệ thiếu rất nhiều vật, mà số lượng đồ sứ Thanh Hoa thời Ung Chính còn tồn tại cực kỳ ít, cực kỳ thưa thớt, có thể được xem là bảo vật bảo hộ cấp một, Trang Duệ đã nhìn thấy, sao mà buông tha được.

Hoàng Phủ Vân gật đầu, nói ra:

– Được, thế thì để anh giúp đệ vậy.

– Một trăm bảy mươi vạn Euro, ta ra giá cho món đồ sứ này một trăm bảy mươi vạn Euro, thời điểm Hoàng Phủ Vân chuẩn bị ra tay, thì Trương phu nhân trước mặt đã ra tay, giơ số của mình lên và ra giá, phá vỡ sụ yên lặng trong đại sảnh.

– Số tám mươi chín ra giá một trăm bảy mươi vạn Euro, có bằng hữu nào ra giá không?

– Tốt, món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính này được bán với giá một trăm bảy mươi vạn Euro, được người mua số tám mươi chín mua được, chúc mừng vị phu nhân này, ở phía sau còn ba kiện vật phẩm.

Jeferson biết rõ đám người Hoa trong đại sảnh đã cấu kết với nhau, cũng lười hỏi nhiều, sau ba phút như thông lệ, liền gõ búa xuống, món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính xa xỉ này, rơi vào tay của Trương phu nhân.

– Tiểu Trang, ngươi xem đồ ngọc thạch rất lợi hại, bổn sự xem đồ cổ cũng không kém a.

Sau khi Trương phu nhân thành công chụp được đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính, xoay đầu lại, nhìn Trang Duệ cười nói, nàng xuất thân thế giá đồ cổ, hơn nữa yêu thích nhất chính là đồ sứ, có thể nói, nếu như có thể ước định giá cả của món đồ sứ trong tràng, thì không có người nào có thể định giá chuẩn xác hơn nàng.

– Trương phu nhân, ngài nói giỡn, chủ yếu là bảo tàng tư nhân của tôi còn quá ít đồ, lúc này mới nghĩ đến việc mang về một số món, để cho người trong nước được nhìn thấy vẻ đẹp cổ vật của quốc gia, đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi.

Tuy món đồ bị người ta đoạt đi, Trang Duệ cũng không có thất vọng nhiều, trong miệng nói rất hiên ngang lẫm liệt, nói những lời mà bản thân của hắn cũng không tin, tiếp tục nhìn buổi đấu giá đang tiến hành.

Tiến trình buổi đấu giá, cũng giống như trước, mỗi một kiện có giá cả như trong tờ giấy giới thiệu, đều có giá tăng gấp đôi, cũng có người mua chất vấn, nhưng là bị Jeferson nói một đó là do người ủy thác muốn tăng giá làm hắn nuốt lời nói trở về.

Mà giải thích theo phương thức đấu giá, dựa theo thông lệ quốc tế, giá khởi điểm của vật phẩm, nhà bán đấu giá có thể tạm thời thay đổi, hơn nữa thông lệ nói rõ, vật phẩm đầu tiên đã có giá thấp hơn giá khởi điểm ghi trong giới thiệu, hiện tại có giá cao, cũng là chuyện bình thường.

– Mẹ kiếp, sau khi đi ra ngoài, lão tử sẽ gửi băng ghi hình của bọn quỷ phương tây này đi.

Trong lòng Trang Duệ oán thầm một câu, hạ quyết định.

Hơn một trăm năm trước, có một người phụ nữ đã nói: các ngươi làm cho lão nương cảm thấy không thoải mái, lão nương sẽ làm cho các ngươi cả đời không thoải mái.

Bởi vì nhà bán đấu giá sửa đổi giá khởi điểm, cho nên tiến trình đấu giá trở nên bình thản, không có nóng nảy ra giá, sau khi báo ra giá khởi điểm xong, tất cả mọi người liền cân nhắc giá trị của vật phẩm, sau đó mới quyết định có ra giá mua hay không.

Nhưng mà, bởi vì thế mà tiến trình đấu giá diễn ra nhanh hơn, trên cơ bản là sau khi ra giá lần đầu tiên, sẽ thành giao, mà có một chút đồ cổ có giá quá cao, nếu như không có người nào ra giá để mua, thì sẽ lưu phách, hơn ba mươi kiện cổ vật đến từ Trung Quốc, chỉ đến năm giờ chiều, toàn bộ buổi đấu giá đã chấm dứt.

Dựa theo quy củ do chính mình định ra, Trang Duệ không có ra tay, mà Hoàng Phủ Vân thì dùng hai mươi bảy vạn Euro, thu được một thanh bảo kiếm Long Tuyền Kiếm đời nhà Thanh, cái giá này cũng không tính là cao lắm, chính là vừa vặn với toàn bộ của cải của Hoàng Phủ Vân.

Trước khi rời buổi đấu giá, Trang Duệ cùng Trương phu nhân và bọn người Lưu Tống, đều trao đổi phương thức liên lạc, đa số đều là người sưu tập trong nước, cho nên đối với Trang Duệ rất có hảo cảm.

Nhất là vị Triệu tổng kia, tiện nghi chụp được một món đồ sứ, cho nên rất cảm kích với biện pháp này của Trang Duệ, hắn mở miệng mời Trang Duệ khi trở về nước, phải đi thăm bộ sưu tập tư nhân của hắn.

– Hoàng Phủ ca, buổi tối hôm nay huynh đi lại rất thật thà, huynh muốn tiếp tục lưu lại, hay là trở về nước Mỹ?

Sau khi trở về khách sạn, Trang Duệ nhìn thấy Hoàng Phủ Vân yêu thích không rời tay, vuốt vuốt thanh Long Tuyền Kiếm.

Hoàng Phủ Vân dùng vải trắng lau chùi thân kiếm một chút, sau đó tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nói ra:

– Anh đã không còn đồng nào, ở lại đây làm gì?

– Ngày mai anh sẽ về nước, đem những thanh đao kiếm cổ cất giữ trong nhà, đóng gói gửi về nước, chú phải giúp anh bảo quản và triển lãm chúng trong bảo tàng a.

Bản thân của mình không có đủ thực lực để mở bảo tàng, chỉ có thể mượn nơi của Trang Duệ, hoàn thành tâm nguyện của mình, Hoàng Phủ Vân rất xem trọng chuyện này, tuy trên danh nghĩa không thể trở thành bảo tàng đao kiếm cổ, nhưng có thể làm cho bộ sưu tập của mình xuất hiện trong mắt người đời, Hoàng Phủ Vân cảm thấy rất thỏa mãn.