Chương 793: Kết Già!(2)

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Trang Duệ lấy một chiếc xe từ khu quản lý, chạy thẳng đến sân bay cẩn thận đặt cái pháp luân vào trong một cái hộp giấy, đưa cho Hạ Song.

Ngày hôm qua hắn đã nói với Tần Huyên Băng qua điện thoại, nghe Trang Duệ tìm được một món phật khí mà Phật Tổ đã từng dùng qua, Tần Huyên Băng cũng rất cao hứng, nếu không phải nàng đang mang bầu, chỉ sợ cũng sẽ chạy ngay tới Tây Tạng.

– Trang tổng, ngài yên tâm đi, khi nào tôi tới Bắc Kinh sẽ mang cái này tới cho phu nhân.

Đi suốt đêm tới Lạp Tát, Hạ Song cũng không có cái gì bất mãn. Đại ngộ của Trang Duệ đối với bọn hắn rất tốt, nếu đổi lại làm ở hãng hàng không dân dụng, tiền lương có cao hay không thì chưa nói đến, mà hiện tại cũng không thể nhàn rỗi như vậy, phải biết rằng trong thời gian nửa năm này, bọn hắn chỉ phải bay không đầy một tháng.

– Ừ, Phiền toái cho mọi người rồi, có lẽ tôi sẽ không trở về sớm được, đến lúc đó sẽ lại gọi cho mọi người tới đón.

Trang Duệ nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ đã là chín giờ, bây giờ đi đến cung điện Bố Lập Tát là vừa kịp lúc tham gia nghi thức xối nước ban phúc của Ban Thiền.

Tuy rằng không phải là lần đầu tiên đi vào cung điện Bố Lạp Đạt nhưng mà Trang Duệ nhìn thấy cái quảng trường rộng rãi trước mắt, vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ. Đây là một bộ phận quan trong nhất của cung điện Bố Lạp Đạt, cũng là quảng trường có độ cao lớn nhất so với mặt nước biển trên thế giới.

Du khác trên quảng trường, người thì quỳ người thì lạy, cũng đều hình thành cảnh tưởng cực kỳ độc đáo.

– Trang tiên sinh, chúng ta đi vào thôi.

Trương Khoa Trường của cục quản lý tôn giáo đã chờ ở chỗ này, phía sau hắn còn có tiểu lạt ma Ba Tang mà Trang Duệ đã gặp ở Đại Chiêu Tự, hắn cũng là một thành viên tham gia vào lần tìm kiếm này, nên phải tới để được Ban Thiên chúc phúc.

– Đi thôi.

Trang Duệ gật gật đầu, dẫn bạch sư và Bành Phi theo, đi theo phía sau Trương Khoa Trường tiến vào cung điện Bố Lạp Đạt.

Khu kiến trúc này tiu rằng được làm sau Đại Chiêu Tự, nhưng mà lại có dánh khí lớn hơn cả Đại Chiêu Tự. Ở bên trong cung điện tràn ngập không khí túc mục, du khách cũng đi lại tới lui dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch.

Mà đám người Trang Duệ thì được một vị lạt ma trung niên dẫn dắt, trực tiếp đi về phía hậu điện của cung điện Bố Lạp Đạt, Trang Duệ cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu hành lang gấp khúc của cung điện, sau khi đi được hơn mười phút, sau khi đi hết đoạn hành lang gấp khúc như mê cung, vị lạt ma trung niên kia mới dừng bước.

Ở trước mặt đám nguời Trang Duệ là một căn phòng nhìn qua rất bình thường, thậm chí ở bên trong không hề có thứ gì hoa lệ cả.

– Đây là nơi ở của Ban thiền, cũng rất là không thoải mái.

Chỉ riêng việc ra vào, chỉ sợ cũng cần nửa canh giờ, nếu để Trang Duệ ở nơi này, như vậy khẳng định sẽ không chịu được, hơn nữa đi qua nhiều địa phương như vậy, Trang Duệ còn chưa phát hiện ra bất kỳ một cái TV nào, cuộc sống không hề có một chút giải trí.

Kỳ thật Trang Duệ cũng không biết được cuộc sống của vị Ban Thiền thứ mười một này thế nào. Vị Ban Thiền Nhĩ Đức Ni này trừ bỏ buổi sáng mỗi ngày phải học tập phật hiệu kinh văn, thì còn phải học tiếng Anh, hơn nữa buổi chiều, có thể vào trong tẩm cung học máy tính.

Thời gian từ lúc ăn cơm trưa cho tới bốn giờ chiều, là lúc Ban Thiền đại sư tự do hoạt động, trong đoạn thời gian này, phần lớn hắn đều dùng để học máy tính hoặc này đọc các loại sách, trong đó chính là các bộ sách về phật giáo, khoa phổ độc vật, tạp chí, hoặc là nhật báo.

Theo lời của phật giáo thì chuyển thế đầu thai cũng không thể kế thừa toàn bộ tri thức ở kiếp trước, cũng cần phải từng bước học tập và tích lũy, mới có thể chân chính trở thành Ban Thiền hoặc phật sống.

– Các vị xin dừng bước.

Sau khi đi vào trong phòng, Trang duệ bị hai vị lạt ma kia ngăn lại.

– Trang tiên sinh, mấy người các ngài đi vào trong đi, tôi chờ mọi người ở chỗ này.

Trương Khoa Trương không phải đến đây lần đâu tiên, nên biết quỷ củ, xoay người nói vài câu công đạo với Trang Duệ, bởi vì Bành Phi cũng tham gia vào đội ngũ tìm kiếm nên có thể đi theo.

Trang Duệ chỉ vào bạch sư nói với hai vị lạt ma chặn đường:

– Nó có thể đi vào không?

– Đương nhiên có thể, nó là hộ pháp của chúng tôi.

– Có thể đi vào là được rồi, đi thôi.

– Trang Duệ có chút không lễ phép cắt đứt lời nói của vị lạt ma kia, suốt ngày nói với mình những chuyện thần thú hộ pháp linh tinh gì đó, cho dù ngài có nói là là Khiếu Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần, thì trong mắt của ta nó vẫn là bạch sư.

Vị lạt ma kia hiển nhiên chưa có hàm dưỡng tu hành qua cao, nên từng mắt nhìn Trang Duệ một cái, sau đó mới đẩy cánh cửa dang khép hờ phía sau ra, nhường đường cho đám người Trang Duệ đi vào.

Đây là một căn phòng chừng bốn năm mươi mét vuông, ở trên bốn phía tường của căn phòng, đều treo đầy các loại tượng phật, ở bên cạnh cánh cửa thì có một cái giá, bên trên có rất nhiều loại kinh thư được xếp chỉnh tề.

Trong phòng ngoại trừ đám người Trang Duệ vừa mới tới ra, thì còn có vị Ban Thiền dang ngồi trên cái niệm cỏ rất dày ở trên giường và mấy người đang đứng. Hai vị lạt ma người hầu đứng ở hai bên trái phải của Ban Thiền, một người khác chính là Dương Khải Văn.

ở phía sau Ban Thiền có lộ ra một bức tượng Kim Cương, bức tượng cầm trong tay một thanh kim cương xử, tóc dựng ngược lên, hai mắt trợn lên, hình tượng thập phần hung ác.

– Đây không phải là muốn dọa người sao?

Nhìn thấy bức tượng kia, Trang Duệ nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng mà hắn cũng không biết chỗ ở của Ban Thiền cũng không phải là ở trong cung điện Bố Lạp Đạt, mà là ở Trát Thập Luân Bố Tự.

Trát Thập Luân Bố Tự nằm ở thành tây, do ba để tử Cái Đôn Châu chủ trì sáng lập, là một trong tứ đại tự của Tây Tạng, nơi đó là chỗ ở của các triều đại ban Thiền. mà hiện tại bản thân Trang Duệ đang ở bên trong cung điên Bố Lạp Đạt.

Chẳng qua bởi vì phật sống Ba Lạc Châu là một trong những người dạy dỗ Ban Thiền, nên hắn mới có thể tới đây tham gia nghi thức lần này, hơn nữa còn được tham gia vào nghi thức xối nước lên đầu để chúc phúc.

– Chúng ta lại gặp mặt lần nữa rồi.

Khiến cho Trang Duệ không nghĩ tới là, hắn vừa mới đi vào phòng, thì vị Ban Thiền thứ mười một Nhĩ Đức Ni đã chủ động tiếp đón hắn, dường như còn nháy mắt vài cái đối với hắn.

– Đúng, ngày hôm qua không biết là ngài, xin ngài không trách tội.