Chương 787: Phật khí.(5).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

– Anh Trịnh, vật này có thể không tầm thường.

Trang Duệ cười đắc ý, giống như là đứa trẻ đã lấy được đồ chơi yêu thích từ rất lâu rồi.

– Bành Phi, đưa cho tôi chai nước khoáng.

Trang Duệ bảo Bành Phi đưa cho một chai nước khoáng, sau đó sau đó lấy từ trong cái túi ra một cái hộp kính, đây là Tần Huyên Băng sợ hắn bị tia tử ngoại quá lớn làm ảnh hưởng đến mắt nên mua cho hắn một bộ kính mắt.

Sau khi lấy cái kính mắt ở trong hộp ra, Trang Duệ đổ một chút nước ra cái khăn, sau đó dùng cái khăn lau sạch bụi bẩn bám ở trên cái pháp luân.

– Cái này, làm sao lại đổi màu như vậy?

Sau khi Trang Duệ lau chùi sạch sẽ, ở trên pháp luân liền hiện ra màu sắc thật sự, chuyện này khiến cho đám người bên cạnh Trang Duệ đều chấn động, ngay cả Bành Phi đang mải nhét đồ vật vào trong túi cũng dừng tay lại, ngơ ngác nhìn cái pháp luân.

Cái pháp luân nguyên bản có màu sắc hơi vàng ảm đảm, thì sau khi Trang Duệ lau sạch lớp bụi bẩn, liền hiện ra màu vàng kim sáng rọi, chiếu sáng khắp căn phòng, xuyên qua cả lớp thủy tinh cửa sổ, cảnh tượng cực kỳ rực rỡ lóa mắt.

– Đây không phải đồng thau, là bằng vàng!

Bành Phi ở một bên trầm giọng nói.

Đã từng vận chuyển và tính toán vàng tấn cùng với Trang Duệ, Bành Phi chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cái pháp luân này là được chế tạo bằng vàng.

– Vàng?

Trịnh Hoa sợ hãi than một tiếng, hắn cũng là người có kiến thức, một chút vàng như vậy hắn vẫn còn chưa để vào trong mắt, nhưng mà ở sau lưng chuyện này lại có ý nghĩa cực lớn. Ở Tây Tạng này những người có thể sử dụng pháp luân được chế tạo bằng vàng, thì đó là dạng thân phận gì?

– Đúng vậy, chính là vàng, ha ha, nhặt được bảo bối rồi.

Trang Duệ gật đầu cười, sau khi lau sạch cả cái tay cầm bằng gỗ ở phía dưới kia, mới lên tiếng:

– Không riêng gì cái pháp luân này được làm bằng vàng mà cả cái tay cầm ở phía dưới cũng là được làm từ gỗ tử đàn tốt nhất, cái pháp luân này tất có thể là thứ còn sót lại từ thời kì đời Đường.

Lời nói của Trang Duệ còn chưa dứt, trong tiệm liền vang lên một tràng tiếng động hít vào một hơi, nếu thực sự cái pháp luân này là từ thời Đường gì đó, như vậy thậm chí có thể là phật tổ cũng đã từng dùng qua.

Phải biết rằng, trong đám cao tăng thời Tùy Đường, cho đến bây giờ đều có rất nhiều người đều được truyền thuyết thành phật, không ít người đều đã trở thành những nhân vật của phật giáo, đều là lấy nguyên mẫu các tăng nhân khi đó.

– Chú em, bán thứ này cho tôi đi, tôi ra giá một trăm ngàn đô la Hồng Kông, không tôi ra giá hai ngàn vạn!

Trịnh Hoa biết trình độ xem xét đồ cổ của Trang Duệ, nếu lúc này hắn đã chủ động nói ra, như vậy cái pháp luân kia chắc chắn là vật phẩm từ thời kì Tùy Đường, lập tức ra giá.

Bản thân Trịnh Hoa cũng không phải là tín đồ của phật giáo, nhưng mà ông nội của hắn thì đúng là như vậy, lão gia tử rất tin tưởng vào phật giáo, trong nhà cũng có khoảng chừng hơn mười kiện phật khí được các vị cao tăng, phật sống khai quang.

Trịnh Hoa cũng biết, qua nhiều năm như vậy trong nhà ít nhất cũng tiêu phí hàng tỷ tiền nhàng đèn, nếu như chính mình dùng hai ngàn vạn mua được vật này, khẳng định lão gia tử sẽ rất cao hứng.

– Ồ trời ạ, không ngờ vật kia làm bằng vàng?

Trang Duệ còn chưa đáp lời, bà chủ tiệm người nước ngoài kia đã hét lên một tiếng kinh hãi, nhất thời khiến cho mọi người đều chú ý đến chỗ này.

Cũng không phải là bởi vì nàng chậm hiểu, mà bởi vì nàng không hiểu tiếng Trung Quốc, vừa rồi mới được tiểu nha đầu thu ngân kia phiên dịch cho.

– Cái này đã thuộc về tôi rồi.

Trang Duệ quay lại nói với bà chủ đang quơ quơ bàn tay muốn đòi lại cái pháp luân, nếu không phải là ánh sáng quá rực rỡ, Trang Duệ còn hận không thể nhét cái đồ vật này vào trong lồng ngực.

– Ừ, đương nhiên, nó đã là của ngài.

Bà chủ tiệm tuy rằng không biết cái gì gọi là “tẩu bảo”, nhưng mà cũng biết chỉ sợ giá trị của cái pháp luân này, còn vượt quá cả năm vạn đồng mình lấy được, vì thế vẻ mặt có chút mất mát.

– Bành Phi, cầm chặt lấy.

Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi cũng đi sang quan sát cái pháp luân này, liền vội vàng đá nhẹ cho hắn một cước, thứ này có thể không phải là đồ bình thường, nên thu vào sớm một chút mới là thượng sách.

– Trang cư sĩ, có thể đưa cái pháp luân kia cho tôi xem được không?

Nghe nói Trang Duệ tìm thấy một cái pháp luân ở bên trong tiệm. Cách Cổ lạt ma và Trương Khoa Trường đang đứng phơi nắng ở bên ngoài, đều đi vào bên trong tiệm, Cách cổ lại càng hướng tới chỗ Trang Duệ đưa ra yêu cầu, muốn xem xét cái pháp luân này.

– Có thể, vừa lúc, Cách Cổ đại sư, ngài có thể nhìn giúp ta một chút xem trên mặt này là kinh văn gì vậy?

Trang Duệ vừa rồi cũng nhìn qua một chút những văn tự trên cái pháp luân này, nhưng mà những văn tự này cũng giống như những văn tự ở trên giáp cốt và một số thứ đồ cổ, đều vô cùng phức tạp. Vừa lúc Cách Cổ tiến vào, nhờ hắn phân biết xem, nếu biết đây là kinh văn gì, tiếp tục tra một chút ghi chép, nói không trừng có thể biết được lai lịch của cái pháp luân này.

– Trang cư sĩ, thực sự xin lỗi, tôi cũng hiểu được những văn tự ở trên, đây là phạn văn cổ của Ấn Độ, không phải tiếng tạng.

Sau khi Cách Cổ lạt ma cầm cái pháp luân nghiên cứu một hồi, hơi có chút xấu hổ trả lại cái pháp luân cho Trang Duệ, hắn không phải là học viên ở trong học viện phật giáo, không hề tinh thông văn tự phật giáo, nhưng mà hắn đã nhìn thấy những văn tự tương tự như thế này ở trong một số điển tịch.

Sau khi trả lại cái pháp luân cho Trang Duệ, ánh mắt của Cách Cổ vẫn nhìn chằm chằm vào cái pháp luân kia, miệng nói:

– Trang cư sĩ, tôi có thể cảm giác được cái pháp luân này nhất định là chí bảo của phật giáo chúng tôi,tôi có thể mời một vài vị đại lạt ma trong chùa đến để giải đáp những kinh văn này cho ngài.

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, nói:

– Ha ha, cám ơn Cách Cổ đại sư, không cần đâu, tôi mang cái pháp luân này về từ từ nghiên cứu là được, sư phụ của tôi chính là bậc thầy nghiên cứu văn tự.

Nói đùa gì vậy? Đương nhiên là ta biết thứ này là chí bảo của phật môn, nhưng mà nếu mang thứ đồ này về Đại Chiêu Tự, chỉ sợ ta cũng sẽ không thể lấy lại được nữa.

Mà theo như suy nghĩ của Trang Duệ, đồ vật này cũng giống như xá lợi của phật môn, có ai tìm được, mà không giữ lại để cho chính bản thân mình thưởng thức đâu? Nếu nói như vậy, chỉ sợ toàn bộ hòa thượng trên thế giới đều phải liều cái mạng già của mình.