Chương 451 - 456: Minh tiêu (Hết).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Nhưng vì như vậy mà Trang Duệ mất đi cơ hội được làm quen với một nhân vật truyền kỳ, sau khi Phương Di làm xong thủ tục thì Hào Vinh đã rời khỏi phòng đấu giá, Trang Duệ đợi thêm mười phút thì trong loa mới phát ra âm thanh nhắc nhở mình, coi như làm cho xong thủ tục đấu giá.

Có thể chia làm vài cách trả tiền, người mua có thể ký kết hợp đồng trung tiêu, nhưng không nhất định phải trả tiền, chỉ cần trong ba tháng anh có thể chuyển tiền đến tài khoản chỉ định ở Myanmar.

Mặt khác có thể làm cho một công ty ở Myanmar đảm bảo trả tiền, nhưng khoản tiền này phải do hai bên kết toán cho tốt.

Cuối cùng chính là trả tất cả số tiền ở hiện trường, nếu như kim ngạch nguyên thạch vượt qua ba trăm ngàn Euro thì sẽ trở thành khách vip của công bàn phỉ thúy Myanmar, lần sau tiến hành công bàn phỉ thúy thì sẽ được mời ưu tiên, hơn nữa còn có nhiều chính sách ưu đãi.

Giá cả mà Trang Duệ trả cho khối nguyên thạch vừa đúng ba trăm ngàn Euro, hắn trả tiền ngay tại chỗ, hơn nữa còn trả cả phí vận chuyển, yêu cầu gửi đến địa chỉ biệt thự của mình ở Bành Thành. Nơi đó vắng vẻ, không ai quấy rầy, hơn nữa còn có một bộ đồ nghề cắt đá loại tốt, là nơi mà hắn nghĩ rằng cắt mao liêu là tốt nhất.

Sau khi ký vào hợp đồng trả tiền, Trang Duệ được nhân viên nhắc nhở điền vào một tư liệu, sau đó để lại số điện thoại, như vậy sau này không cần có danh nghĩa hiệp hội ngọc thạch Trung Quốc thì Trang Duệ vẫn sẽ có tư cách tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar, đồng thời còn là khách Vip.

Sau khi hoàn thành thủ tục, lúc rời đi thì Trang Duệ được hai vị quân nhân Myanmar xách súng đưa ra đến tận cửa, điều này làm cho hắn cảm thấy trái tim đập nhanh hẳn lên, vì đây là lần đầu tiên được hộ tống theo kiểu này.

Từ phòng đấu giá đi ra thì phải qua khu vực nguyên thạch, Trang Duệ phát hiện chỗ này vốn là nơi náo nhiệt nhưng bây giờ ngoài đội tuần tra thì căn bản không còn bất kỳ một thương nhân mao liêu nào.

– Anh Trang, anh đã ra rồi…

Khi đi ra khỏi cổng của trung tâm giao dịch, Trang Duệ thấy Bành Phi tiến lên chào đón, vợ chồng Tần Hạo Nhiên cũng đứng cách đó không xa, bên người bọn họ là chiếc xe đón mọi người khi sáng.

Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ đi ra thì khoát tay áo nói:

– Đi thôi, về khách sạn, tối nay ăn bữa cơm gia đình.

Sau khi lên xe, vì không có Trang Duệ nên Tống Quân và Mã Mập cũng không thể nào tiếp tục ngồi lì trên xe tốt, thế cho nên phải đi về khách sạn bằng xe của hiệp hội ngọc thạch Myanmar cung cấp, lúc này trên xe chỉ có Trang Duệ, Bành Phi, vợ chồng Tần Hạo Nhiên và bốn vị chuyên gia đổ thạch.

– Chú Tần, lúc này mới 6h10, sau lại vắng lạnh như vậy?

Trang Duệ hỏi ra nghi vấn trong lòng, dù nói mỗi ngày đến năm giờ là chấm dứt xem nguyên thạch nhưng hình như hiệu suất cũng quá cao thì phải.

– Sao không vắng lạnh cho được, đúng giờ là quân nhân đến đuổi người…Được rồi, hôm nay coi như có thu hoạch, tối nay về ăn cơm chúc mừng…

Tần Hạo Nhiên cười cười cho ra đáp án với Trang Duệ, công ty châu báu Tần Thị hôm nay đã thu vào được ba khối mao liêu, trong lòng lão rất vui sướng. Bình thường thì ba khối mao liêu chỉ cần cắt ra phỉ thúy sẽ không phải thường tiền, dù sao thì bây giờ giá cả của phỉ thúy đang là nước lên thuyền lên, giá cả tăng tiến nhanh chóng.

– Đúng rồi, Tiểu Duệ, sao cậu lại thấy mao liêu số một không tốt?

Sau khi xe chạy được một lúc thì Phương Di chợt nhớ đến khối mao liêu số một được định giá hơn năm triệu vào lúc cuối cùng, cái giá này chứng tỏ người ta rất coi trọng khối mao liêu số 1.

Phương Di đặt câu hỏi và vài vị chuyên gia đổ thạch cũng nhìn Trang Duệ, khối mao liêu kia được bọn họ nhất trí cho rằng có cơ hội thắng rất cao, vì vậy mới đề cử cho Phương Di. Bây giờ bọn họ rất muốn xem lý do của Trang Duệ, rốt cuộc vì sao lại không muốn Phương Di vung tay đấu giá.

– Cháu đã xem qua khối mao liêu kia, tuy vết nứt khá mảnh nhưng có xu thế kéo dài vào bên trong, hơn nữa căn cứ vào màu vân của đá thì dù phỉ thúy bên trong không bị vết nứt phá hư thì phẩm chất cũng không cao, khả năng suy sụp là rất lớn, không đáng đánh cuộc…

Trang Duệ nói rất quy củ, vài vị chuyên gia đổ thạch tuy không cam lòng nhưng cũng không thể nào tìm ra được lời phản bác, dù sao thì khối mao liêu kia chưa mở ra thì khó ai nói là thắng hay thua.

– Này, thật sao? Được rồi, sáng sớm mai sẽ đi, sẽ chiếm lấy vị trí tốt…

Điện thoại của Tần Hạo Nhiên chợt vang lên, lão nói vài câu thì cúp điện thoại, sau đó nhìn Trang Duệ và mỉm cười:

– Có hay không có phỉ thúy sẽ biết ngay thôi, nó do một công ty châu báu trong nội địa mua về, phía Myanmar cho bọn họ một chút ưu đãi, điều kiện chính là phải mở khối mao liêu đó ngay tại hiện trường, ngày mai chúng ta đến sớm một chút, chiếm chỗ tốt để xem đổ thạch…

Ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar vì muốn tạo ra ảnh hưởng, muốn thu hút nhiều tài chính đổ vào Myanmar mà thường xuyên cổ động một số lượng nguyên thạch được đánh giá cao mổ xẻ ngay tại hiện trường. Nếu như có thể đánh cuộc thắng, cho ra phỉ thúy phẩm chất cao, như vậy sẽ chính thức làm bùng lên mứa gió lớn ở công bàn phỉ thúy lần này.

Tất nhiên nếu đánh cuộc sụp đổ thì sẽ có phản tác dụng, vì thế mà ban tổ chức lựa chọn nguyên thạch cởi bỏ ra ở hiện trường hpari được xem xét rất kỹ, lần này cũng không biết người mua mao liêu số một được chỗ tốt gì mà đồng ý ngày mai cắt đá.

Vài vị chuyên gia đổ thạch nghe được lời của Tần Hạo Nhiên thì tỏ ra hưng phấn, bọn họ thật sự không cho rằng lý do của Trang Duệ là đúng, có nổi khổ không thể nào phản bác. Bây giờ nghe nói ngày mai đối phương sẽ cắt mao liêu, thế là trong lòng có ý nghĩ muốn xem náo nhiệt, ngài nói khối mao liêu kia sẽ sụp đổ, nếu như đánh cuộc thắng thì xem để mặt vào đâu.

Trang Duệ cười cười, hắn gật đầu đồng ý sáng mai đi sớm một chút, vẻ mặt vẫn như bình thường. Đừng nói đùa, nếu như tảng đá vứt đi mà có thể đổ thạch thắng, Trang Duệ tình nguyện nuốt nguyên cả tảng đá đó vào bụng.

Trước khi quay lại khách sạn thì Trang Duệ nhận được điện thoại của Tống Quân và Mã Mập, gọi hắn cùng đi dùng cơm, nhưng tất nhiên hắn sẽ từ chối. Hôm qua đã từ chối lời mời của bố mẹ vợ, hôm nay dù thế nào cũng phải biểu hiện tốt một chút, hơn nữa sau khi cơm nước xong còn có chuyện cần bàn bạc.

Cơm tối là bữa tiệc lớn điển hình của Myanmar, có món tôm, trứng tươi, hải sản, cơm gạo nếp, thật sự rất có hương vị.

– Bành Phi, cậu về phòng trước, tôi về trễ một chút…

Trang Duệ và vợ chồng Tần Hạo Nhiên cùng ngồi trên một bàn cơm, Bành Phi và những vị chuyên gia ngồi trên một bàn khác. Sau khi cơm nước xong thì Trang Duệ bắt chuyện với Bành Phi, sau đó đi cùng với vợ chồng Tần Hạo Nhiên, cả ba đi thang máy lên phòng.

– Tiểu Duệ, có chuyện gì vậy? Không thể nói lúc dùng cơm được sao?

Vừa rồi dùng cơm Trang Duệ dùng giọng thần bí nói có việc cần thương lượng, thế là Tần Hạo Nhiên ăn cơm cảm thấy không có hương vị, không biết Trang Duệ muốn nói gì.

– Người nơi đây có hơi hỗn tạp, hơn nữa…Chú Tần, dì Phương, hai vị nếu tin thì cháu mới nói, nếu không tin thì việc này không cần phải nói…

Trang Duệ muốn nói cho bọn họ biết khối nguyên thạch có phỉ thúy đỏ kia có thể đánh cuộc thắng, nhưng hắn lại không tin những cố vấn đổ thạch kia. Trước đó Trang Duệ đã hỏi Tần Hạo Nhiên, những vị chuyên gia kia đều là kẻ xảo quyệt, ai trả tiền thì làm cho người đó, mọi năm thường trà trộn trong công bàn phỉ thúy Myanmar.

Trang Duệ sợ mình nói cho vợ chồng Tần Hạo Nhiên, sau đó bọn họ lại đưa những cố vấn kia đi xem những nguyên thạch mình nói, như vậy sẽ càng phức tạp, phát sinh những phiền toái không cần thiết, nếu như vậy thì hắn tình nguyện ăn một mình cũng không nói.

Thật ra nếu trước đó mẹ vợ không gọi mình đến xem khối nguyên thạch kia, như vậy hắn cũng sẽ căn bản không nói ra chuyện này, cứ lén đấu giá vào trong tay là được.

Nhưng Trang Duệ đã nói khối nguyên thạch kia sẽ suy sụp, nếu hắn lén thu vao trong tay, như vậy sau này Phương Di sẽ biết, như vậy hắn chẳng khác nào là một kẻ lừa gạt mẹ vợ. Trang Duệ luôn suy xét vấn đề này, vì vậy hắn quyết định nói ra một chút, tất nhiên bí mật trong ánh mắt của hắn thì dù đánh chết cũng không nói.

Thật ra cửa hàng Tần Thụy Lân của Trang Duệ ở Bắc Kinh cũng có mối liên hệ vinh nhục với công ty Tần Thị, nếu công ty Tần Thị cung cấp không đủ, như vậy những sản phẩm khác sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đây cũng là nguyên nhân làm cho Trang Duệ muốn cộng hưởng tài nguyên với Tần Thị.

Khi thấy Trang Duệ nói chuyện ngưng trọng như vậy thì vợ chồng Tần Hạo Nhiên chợt có chút kinh ngạc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Phương Di mở miệng nói:

– Tiểu Duệ, chúng ta là người một nhà, có gì cứ nói thẳng, dì và chú tất nhiên sẽ tin cháu…

Trang Duệ cười khổ nói:

– Dì, cháu nói ra thì dì và chú cũng không nên đưa các vị chuyên gia đổ thạch kia đi xem xét lại, nếu không thì có tin đồn tung ra, giá cả mao liêu kia sẽ trực tiếp phóng đại…

Tần Hạo Nhiên nghe vậy thì ánh mắt chợt sáng lên:

– Khối mao liêu nào? Là minh tiêu hay thầm tiêu?

– Anh gấp cái gì vậy? Nghe Tiểu Duệ nói cho hết lời đã…

Phương Di trừng mắt nhìn chồng, sau đó lại suy ngẫm xem Trang Duệ đang nói về vấn đề gì.