Chương 405: Lửa giận (1+2).

Hoàng Kim Đồng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhóm Dịch: Tepga

….

Điều này thật sự làm cho Trang Duệ tắc lưỡi, hèn gì trên tivi thường có chiếu những bộ phim trai nghèo cưới gái giàu, nếu đổi lại là người thường cưới Tần Huyên Băng, chỉ sợ cũng không phải chỉ là thiếu phấn đấu vài chục năm, có thể nói là ngồi ăn không hết.

– Ông chủ, đây là phần tiền lương của các nhân viên trong cửa hàng, anh xem có cần điều chỉnh không? Mặt khác tốt nhất nên phân phối một nhân viên tài vụ chuyên nghiệp cho cửa hàng thì tốt hơn…

Tuy Tần Huyên Băng ủy quyền cho mình nhưng Ngô Trác Chí vẫn yêu cầu có nhân viên tài vụ, hắn trước kia hoàn toàn mặc kệ tài vụ, vì tiền lương của nhân viên, kẻ cả tiền lương của hắn cũng đều do tổng bộ hạch toán, sau đó chỉ cần Trang Duệ ký thẩm duyệt mà thôi, Ngô Trác Chí cũng không muốn động vào phương diện này.

– Chú Ngô, lương của chú mỗi năm là hai triệu bốn trăm ngàn, cháu thấy nên tăng lên là ba triệu. Lương của Lý Hà mỗi năm tăng thêm năm chục ngàn, thành hai trăm ngàn, lương của các nhân viên khác tăng thêm mỗi người một ngàn, cuối thăng thưởng một tháng lương. Chú Ngô, khi có thời gian thì chú cứ đi thông báo với mọi người…

Trang Duệ xem xét qua tiền lương thì ngẩng đầu nói với Ngô Trác Chí, lợi nhuận của cửa hàng này mỗi năm lên đến năm chục triệu, vì vậy trả lương cho Ngô Trác Chí ba chục triệu mỗi năm cũng không tính là cao.

Trước kia Trang Duệ cũng từng đi làm công, mỗi tháng cầm hai ba ngàn đồng, cũng không đủ tiền thuê phòng và ăn cơm, vì vậy hắn tăng lương thêm cho nhân viên. Chút tiền ấy cũng không tính là bao với hắn, nhưng đối với những cô gái làm công kia thì rõ ràng là niềm vui lớn.

– Ông chủ, điều này anh nên tuyên bố khi phát lương, đây là việc mà anh cần phải làm…

Lương một năm tăng lên ba triệu, Ngô Trác Chí thật sự cười ha hả, nhưng hắn tuyên bố tăng lương sẽ không phù hợp. Phải biết rằng mỗi kih năm hết tết đến ở Hongkong thì ông chủ thường tự mình đứng ở cửa nghênh đón và lì xì cho nhân viên, dù là ai cũng không ngoại lệ.

– Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, hắn cũng hiểu đạo lý này, hắn nên tự đến xử lý thì hay hơn. Hắn đang định tiếp tục xem xét thì bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, trong đó còn có tiếng khóc của Niếp Niếp, hăn nghe thấy vậy thì chợt đứng lên.

– Quản lý Ngô, có người đến quấy rối…

Cửa phòng khách quý vốn khép hờ bị đẩy ra, thiếu chút nữa đã đụng vào người Trang Duệ, một nhân viên kinh doanh lo lắng chạy vào nói.

– Quấy rối sao? Không thể nào?

Ngô Trác Chí không nghĩ rằng tình huống này lại phát sinh, dù nói đồng hành là oan gia nhưng hắn có quan hệ rất tốt với các cửa hàng đá quý khác ở thủ đô, có đôi khi có việc còn giúp đỡ và nhường hàng cho nhau, thật sự là tiếng lành đồn xa. Cửa hàng khai trương được năm năm nhưng chưa từng phát sinh sự kiện bị quấy rối bao giờ.

Trang Duệ nghe được tiếng khóc của Niếp Niếp thì cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, hắn chạy ra ngoài sát bên người cô nhân viên kinh doanh như gió lốc, Ngô Trác Chí thấy thế cũng nhanh chóng đi ra.

Cửa hàng Tần Thụy Lân có mặt tiền rất lớn, mỗi món trang sức đều được phân chia khu vực riêng, ví dụ như kim cương, ngọc thạch, châu báu đều được đặt ở những nơi khác biệt, có vách ngăn chính giữa, điều này cốt cũng để cho khách hàng không bị ảnh hưởng khi chọn hàng, rất nhân tính hóa. Trang Duệ đi từ phòng khách quý ra thì liếc mắt không thấy bóng Tần Huyên Băng nhưng tiếng khóc của Niếp Niếp càng thêm rõ ràng.

Trang Duệ đi qua khu vực bán kim cương thì thấy Tần Huyên Băng đang ôm Niếp Niếp đứng nơi đó, đứng sau lưng Lý Hà, có một nam một nữ đang đứng phía bên kia, tên đàn ông gầy tong teo đang liên tục chỉ tay vào Niếp Niếp, điều này làm cho cô bé sợ đến mức nước mắt lưng tròng.

– Cậu, cậu…

Tiểu Niếp Niếp thấy Trang Duệ thì vươn tay muốn ôm, chen ra khỏi ngực Tần Huyên Băng.

Trang Duệ sợ Tiểu Niếp Niếp rơi xuống nên vội vàng tiến lên nhận lấy, hắn lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô bé, sau đó dịu dàng hỏi:

– Chuyện gì xảy ra? Niếp Niếp đừng khóc nữa, nói cho cậu biết, chuyện gì xảy ra?

– Chú dì kia là người xấu, dám cướp của Niếp Niếp…

Tiểu Niếp Niếp tuy rất tức giận và cũng rất sợ hãi nhưng từ nhỏ đã được bà Âu Dương Uyển dạy bảo, tuy gọi hai người kia là người xấu nhưng vẫn xưng hô là chú dì rất đàng hoàng.

– Sao? Có chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt Trang Duệ chợt trầm xuống, hắn thấy vật trang sức phỉ thúy đế vương lục vẫn còn ở bên ngoài áo của Tiểu Niếp Niếp, nhưng lúc này trên chiếc cổ trắng mịn của cô bé đã có một dấu vết đỏ rực rất rõ ràng.

– Bọn họ cướp của Niếp Niếp, là người xấu.

Tiểu Niếp Niếp cũng không nói rõ ràng, chỉ nói đi nói lại những lời như vậy, ngón tay mũm mĩm cũng chỉ về phía cặp nam nữ kia. Trang Duệ đến làm cho nàng lớn gan hơn, mà vừa rồi nàng căn bản không dám nhìn vào mặt hai người kia.

– Tiểu nha đầu, đừng nói lung tung…

Tên than niên hơn hai mươi dùng tay chỉ vào Niếp Niếp rồi dùng giọng quái dị để hù dọa, điều này làm cho Tiểu Niếp Niếp sợ hãi, nước mắt chảy ròng.

– Cậu câm miệng lại cho tôi, nếu tiếp tục lên tiếng tôi sẽ cho cậu biết tay.

Trang Duệ thật sự nổi giận, nếu không phải hắn đang ôm Niếp Niếp thì đã cho tên khốn kia mặt mũi nở hoa rồi, cơ thể gầy còm của đối phương chẳng là gì đối với hắn cả.

Cặp nam nữ kia hình như cũng có chút sợ hãi với lời nói của Trang Duệ, người nữ nói một câu gì đó bên tai người nam, sau đó tên thanh niên móc điện thoại quay đầu đi ra.

– Muốn đi sao?

Trang Duệ đặt Tiểu Niếp Niếp xuống đất, sau đó hắn tiến lên một bước kéo cổ áo tên thanh niên kia nói:

– Thành thật đứng lại đây cho tôi, nếu còn đi, coi chừng bị đánh gãy chân.

Trang Duệ từ nhỏ đã không có nhiều thân thích, dù bây giờ đã nhận biết nhà ngoại nhưng trong lòng hắn thì mẹ và chị vẫn là quan trọng nhất. Lúc này Tiểu Niếp Niếp bị ức hiếp, tất nhiên hắn đã sớm nổi giận, nếu không phải sợ cô bé hoảng sợ, hắn đã ra tay từ lâu rồi.

Sau khi giết sói trên thảo nguyên thì trên người Trang Duệ có một khí thế rất hung ác, lúc này hắn nổi giận cũng đủ làm cho tên thanh niên kia sợ hãi, dp đứng đó nhìn Trang Duệ mà có hơi ngây người.

– Huyên Băng, em nói đi, có gì xảy ra?

Trang Duệ thấy Tần Huyên Băng lại ôm lấy Tiểu Niếp Niếp thì hỏi.

– Điều này không thể trách chúng tôi, là cửa hàng này…

Cô gái ở bên cạnh tên thanh niên tiến lên giống như muốn giải thích.

– Cô câm miệng, nếu còn nói nữa thì cẩn thận đấy.

Trang Duệ trừng mắt nhìn làm cho cô gái kia sợ đến mức lui đến bên cạnh người thanh niên kia, Trang Duệ nhìn cô ta có chút quen mắt nhưng cũng không quan tâm. Dù là ai, nếu gây sự làm cho một cô gái vài tuổi hoảng sợ, điều này thật sự khó chịu.

– Trang Duệ, bọn họ thật sự không ra gì, Niếp Niếp, em đi với chị này vào trong chơi đi…

Tần Huyên Băng ôm Tiểu Niếp Niếp đi đến, đối với nàng thì nói ra ba chữ không ra gì cũng đã đủ biểu hiện sự tức giận rồi. Sau đó nàng giao Tiểu Niếp Niếp cho một nhân viên kinh doanh, lại nói rõ sự việc với Trang Duệ.

—————————

Thì ra cặp nam nữ này đến Tần Thụy Lân chọn đồ trang sức, tên kia muốn mua cho cô gái một sợi dây chuyền, nhưng cô gái có hứng thú với phỉ thúy, vì vậy cho nhân viên đưa ra vài món để xem xét. Nhưng ánh mắt của cô gái này là rất cao, nhìn trái phải thì nói vài câu bất mãn, thuận miệng oán trách vật phẩm ở Tần Thụy Lân này là không ra gì.

Tiểu Niếp Niếp đang chơi đùa ở gần đó, nàng thấy dì nhân viên lấy ra vật trang sức phỉ thúy giống như thứ mình đeo nơi cổ, vì vậy mà nàng cũng muốn khoe một chút, vì thế mới lấy ra cho cô gái kia xem.

Cô gái kia rất biết nhìn hàng, sau khi thấy Tiểu Niếp Niếp lấy ra vật trang sức đế vương lục thì quay sang bắt tên đàn ông kia mua cho mình. Tên kia cũng rất kiêu ngạo, hắn lập tức yêu cầu nhân viên phải lấy một vật trang sức giống như vậy ra cho hắn.

Chỉ là cô nhân viên kinh doanh kia sau khi thấy được vật trang sức trên cổ Tiểu Niếp Niếp thì nhận ra vật phẩm này là thứ lần trước Trang Duệ đưa đến, giá cả rất đắt, phải là sáu bảy triệu.

Lúc đó tên đàn ông kia nghe và cho rằng cô nhân viên nghĩ mình không mua được, vì thế hắn dùng sức kéo vật trang sức trên cổ Tiểu Niếp Niếp rồi nói:

– Có gì mà hơn người, tiểu nha đầu lấy món này xuống, tôi sẽ trả tiền…

Tần Huyên Băng cũng không ngờ tên kia lại ra tay với một cô gái, đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì Tiểu Niếp Niếp đã bị dây siết vào cổ, đau đến mức khóc thét lên.

– Có đúng vậy không? Huyên Băng, em đến đưa Niếp Niếp sang đây…

Trang Duệ thật sự rất bức bối, tên thanh niên kia rõ ràng không ra gì, dám ra tay hù dọa một cô bé gái.

Tên thanh niên lúc này mới giật mình cảm thấy mất mặt vì vừa rồi bị Trang Duệ hù dọa, vì thế hắn điện thoại cho đám bạn của mình, tinh thần lại khôi phục, hắn kiêu ngạo chỉ vào Trang Duệ rồi nói:

– Mày là ai? Tiểu tử, đừng tưởng rằng mày to con thì ngon, có giỏi thì đừng đi, anh em tao sẽ đến cho mày biết tay…

– Con bà nó, để xem chú em muốn làm gì anh.

Trang Duệ thấy vết xước trên cổ Tiểu Niếp Niếp thì rất tức, trong lòng thầm bùng lên lửa giận, khi thấy tên khốn kia còn tiếp tục kiêu ngạo thì trực tiếp chụp cổ đối phương, tay nhấc lên, tên khốn kia bị kéo lên khỏi mặt đất, hai mắt trợn trừng.

– Đại ca, đại ca, là chúng tôi không đúng, ngài mau buông tay, tôi sẽ xin lỗi…

Cô gái thấy Trang Duệ ra tay hung ác, lại thấy Phạm công tử không thể làm gì được thì cũng chẳng còn gì là tức giận, nàng vội vàng chụp lấy cánh tay của Trang Duệ rồi nói.

Cô gái này xem như là tinh mắt, nàng có thể thấy món trang sức Tiểu Niếp Niếp đeo trên người giá hơn năm triệu, có thể thấy là xuất thân phú quý, bây giờ nàng chỉ sợ bạn trai mình chọc vào phiền phức.

– Trang Duệ, anh làm gì vậy? Buông hắn xuống đi, đừng xúc động. Chú Ngô, mau bảo anh ấy buông người xuống.

Lúc này Tần Huyên Băng cũng ôm Tiểu Niếp Niếp đi ra, nàng thấy tay phải Trang Duệ nổi gân xanh, bóp cổ tên thanh niên, đối phương sùi bọt mép, vì vậy mà không khỏi hô lên cho Ngô Trác Chí tiến lên cản lại.

Trong mỗi con người đều có giới hạn xúc động, chỉ là có những người giỏi khống chế, rất ít khi biểu hiện tâm tình này trước mặt người khác. Trang Duệ vốn là người ôn hòa, nhưng người nhà chính là vảy ngịch của hắn, dù là ai, nếu xúc phạm đến thân nhân của mình, hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

Trang Duệ buông tay ra thì tên thanh niên kia đã xụi lơ xuống đất, thở phì phò, vẻ mặt đỏ như máu, ánh mắt lộ ra vẻ e ngại. Hắn vừa rồi có thể cảm giác được Trang Duệ thật sự muốn giết mình, bàn tay to giống như bóp nát cuống họng của mình.

– Đừng giả vờ chết, mau xin lỗi.

Trang Duệ hung hăng đá vào bụng tên kia một cái, cơ thể vốn nằm thẳng chợt co rút như tôm. Nhưng lúc này tên kia thạt sự còn thở chưa được, chỉ có thể phát ra những âm thanh ồ ồ, rõ ràng khá đau.

– Nếu cậu đánh người thì bà ngoại sẽ mắng…

Trang Duệ đanh định cho tên kia thêm vài đá thì bên tai vang lên âm thanh của Tiểu Niếp Niếp, vì vậy mà không khỏi dở khóc dở cười dừng chân, nha đầu kia rõ ràng được bà ngoại dạy thành cô bé tốt, lúc này hắn giúp cô bé hả giận mà vẫn bị nói như vậy.

– Trang Duệ, đừng đánh nữa, tiếp tục sẽ xảy ra chuyện…

Tần Huyên Băng kéo tay Trang Duệ, tuy hả giận nhưng đối phương cũng không phải sói trên thảo nguyên, đánh người ta bị thương sẽ bị kiện, đồng thời đây chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có gì phải làm lớn chuyện ra.

– Đúng, đánh người là sai, cậu không đánh nữa.

Trang Duệ đưa tay véo lên mặt Tiểu Niếp Niếp, vừa rồi hắn ra tay có chừng mực, không bóp vào khí quản của đối phương, nếu không thì xong rồi.

– Trang tiên sinh, người phụ nữ kia hình như là một ngôi sao khá nổi tiếng…

Lý Hà lúc này đi đến bên cạnh Trang Duệ khẽ nói, trong mắt nàng thì những ngôi sao kia có bản lĩnh rất lớn, có thể hô phong hoán vũ.

Đối với những cô gái thì các ngôi sao như thứ gì đó rất cao vời, là thánh nhân có thể thấy mà không thể đụng. Tuy công tác của những nhân viên nơi đây thường xuyên tiếp xúc với các phu nhân ngôi sao, nhưng trong lòng các nàng vẫn thật sự sinh ra cảm giác hâm mộ và sợ hãi.

Lý Hà nói như vậy chủ yếu là muốn Trang Duệ gọi người bạn lần trước đến, phải biết rằng bây giờ Từ Tinh rất có địa vị trong giới điện ảnh, địa vị cao hơn cô gái trước mắt rất nhiều, nếu Từ Tinh đến đây thì bọn họ sẽ không còn kiêu ngạo thế này nữa.

– Nữ ngôi sao?

Trang Duệ nghe vậy và đưa mắt đánh giá một phen, đối phương thật sự có hơi quen mắt, không phải là cô ngôi sao vài năm trước đóng phim Quỳnh Dao sao? Trang Duệ tuy chưa từng xem bộ phim kia nhưng gần đây tình huống tuyên truyền là rất mạnh, hơn nữa cô gái kia có hai má lún đồng tiền, không nhớ cũng khó.

– Không có gì.

Trang Duệ thấy cô ngôi sao kia coi như hiểu chuyện, ít nhất vừa rồi cung biết khuyên giải tên thanh niên. Hắn cũng không muốn uy phong với đối phương, vì vậy dùng chân đá khẽ lên người tên thanh niên kia rồi nói:

– Đứng dậy xin lỗi rồi cút đi.

Tên thanh niên họ Phạm kia cuối cùng cũng thở hổn hể đứng lên, khi thấy Trang Duệ lại giơ chân thì vội vàng dùng tay ôm đầu, nhưng lúc này ánh mắt giữa những kẽ tay chỉ là vẻ oán độc.

– Trang Duệ, thôi bỏ đi, để cho bọn họ đi thôi.

Tần Huyên Băng kéo tay Trang Duệ, cửa hàng này là của bọn họ, nếu truyền ra sự kiện đánh khách hàng thì cũng rất phiền, lúc này có vài vị khách đã đi đến xem náo nhiệt.

Một nhân viên kinh doanh nhanh miệng nói cho mọi người biết những gì đã xảy ra, sau đó đám khách trách móc tên thanh niên kia không ra gì. Nhưng sau kih thấy dấu vết tím xanh trên cổ đối phương thì bọn họ lại mở miệng khuyên giải nên báo cảnh sát, không cần đụng vào làm gì.

Trang Duệ thấy làm ồn trong cửa hàng cũng không phù hợp, vì vậy hắn nói với cô gái ngôi sao:

– Dìu nó đi, mau lên, đừng làm loạn…

– Cám ơn, cám ơn tiên sinh…

Cô ngôi sao họ Mộc này cũng sợ sự việc truyền đi và ảnh hưởng đến danh dự của mình, vì vậy nàng nhanh chóng chạy đến đỡ Phạm công tử, hai người cùng đi ra ngoài. Phạm công tử muốn quay đầu lại nói vài câu cay độc nhưng không dám, vừa rồi đã bị đánh, bây giờ cũng không muốn bị ảnh hưởng.