Chương 947: Thật Sự Muốn Đi

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghê Thu Nguyệt quả thật là một người phụ nữ thông minh.

Nghê Thu Nguyệt kinh doanh khách sạn quốc tế thì bắt tay vào phương diện ẩm thực, vì chú tâm vào phương diện này mà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi thì danh tiếng ẩm thực của khách sạn quốc tế Lăng Thủy đã truyền đi khắp nơi, mơ hồ bắt đầu tạo nên sóng lớn trong tầng lớp xã hội thượng lưu ở Lăng Thủy.

Tất cả những loại ẩm thực ở khách sạn quốc tế đều đặc sắc và nổi tiếng, có đầu đủ các món Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông Quảng Tây. Chưa nói đến vấn đề các món ăn thường rất ngon, khách sạn lại nhắm vào đối tượng khách hàng chi tiêu cao, vì vậy vấn đề ăn uống vừa xa hoa vừa đặc sắc.

Hơn nữa ngoài thức ăn trong nước còn có cả nhà hàng tây, hương vị nước Pháp, ngay cả nhân viên phục vụ cũng là người Pháp, đây cũng là điểm sáng trong ẩm thực ở Lăng Thủy.

Hôm nay Ngô Ngôn Pháp mời giáo sư Cung và những đồng chí trong tổ khảo sát cục tổ chức trung ương đến dùng cơm, vị trí đã được xác định là khách sạn quốc tế, lão đã dặn dò phó thư ký trưởng Kim Triết, yêu cầu phải đơn giản. Vì đây là mời khách tư nhân, hơn nữa đứng trước mặt giáo sư Cung thì Ngô Ngôn Pháp cũng chỉ là vãn bối. Cung Lê lớn hơn Ngô Ngôn Pháp mười tuổi, cũng vì giáo sư Cung đến Hoa Đông nên mới làm cho Ngô Ngôn Pháp ý thức được hành động của trung ương lần này là không tầm thường, nếu không Ngô Ngôn Pháp cũng chẳng cần trơ mặt tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía lão già cổ hủ Hàn Sơn Dân.

Ngô Ngôn Pháp phán đoán không sai, lần này trung ương làm việc là không tầm thường, sau khi hỏi thăm Hàn Sơn Dân thì trong lòng lão đã có ý nghĩ, cho nên hoàn toàn yên lòng.

Là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, Ngô Ngôn Pháp có thể nói là ngày đi ngàn dặm, trong lúc cấp bách lão vẫn rút thời gian mời các thành viên tổ khảo sát dùng cơm, thật ra mục đích căn bản chính là mời cơm Cung Lê.

Ngô Ngôn Pháp là lão thành tinh ở chính đàn, tất nhiên lão biết rõ nhiều giá trị của nhân vật như giáo sư Cung. Có thể nói, nếu làm tốt quan hệ với giáo sư Cung, như vậy sẽ tạo ra ấn tượng tốt của giáo sư với Hoa Đông, thậm chí còn hiệu quả hơn cả trực tiếp đi hoạt động ở trung ương.

Vì Cung Lê là người có ảnh hưởng rất lớn đến những quyết sách của tầng lớp cao cấp, trên tay lão không có quyền lợi, nhưng mỗi ý kiến hay đề nghị của lão đều có thể quyết định tương lai của một nhóm người. Năng lượng của một người như vậy là rất khó đánh giá, dù Ngô Ngôn Pháp cũng không thể coi thường sự hiện hữu của lão.

Thời gian dùng cơm tối đã được quyết định là tám giờ, Ngô Ngôn Pháp có nhiều thời gian, vì vậy lúc tan tầm lão cũng không nóng vội mà tranh thủ đọc thêm vài văn kiện.

– Cốc, cốc!

Hai tiếng đập cửa khẽ vang lên, Ngô Ngôn Pháp nhíu mày nói:

– Vào đi.

Vương Hồng tiến đến trước bàn làm việc của bí thư Ngô Ngôn Pháp rồi khẽ cúi người nói:

– Bữa tiệc tối này giáo sư Cung yêu cầu phó bí thư Trương tiếp khách.

Ngô Ngôn Pháp đột nhiên ngẩng đầu, lão à một tiếng rồi vội vàng thả văn kiện trong tay xuống:

– Nhanh, nhanh lên, điện thoại cho bí thư Thanh Vân, sao cậu không nói sớm.

Vương Hồng xấu hổ không dám lên tiếng, Ngô Ngôn Pháp hơi khựng lại rồi khoát tay nói:

– Được rồi, được rồi, việc này cậu cũng không cần phải xen vào, tự tôi liên lạc với bí thư Thanh Vân.

Ngô Ngôn Pháp nói xong thì cầm lấy điện thoại bấm số của Trương Thanh Vân, lão nhiệt tình mời Trương Thanh Vân dùng cơm tối, nói là tự mình mời khách, khách tất nhiên là giáo sư Cung. Vì giáo sư Cung đã nói trước nên Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Ngôn Pháp híp mắt dùng tay chụp ống nghe cả buổi mới ngồi xuống. Vương Hồng ở bên cạnh thấy rõ vẻ mặt của Ngô Ngôn Pháp, cũng không biết lúc này lãnh đạo đang nghĩ gì.

Khi Vương Hồng nghe nói giáo sư Cung yêu cầu bí thư Trương Thanh Vân đến tiếp khách thì cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng khách mời hôm nay của Ngô Ngôn Pháp chính là thành viên tổ khảo sát trung ương, mà Trương Thanh Vân lại là đối tượng trọng điểm khảo sát, lúc này để cho bí thư Trương tiếp khách thì tình hình không đúng.

– Cậu ra ngoài trước đi.

Ngô Ngôn Pháp khoát tay với Vương Hồng:

– Đúng rồi, chuyện tối nay không nên nói lung tung, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc cá nhân thôi.

Khi thấy Vương Hồng biến mất ngoài cửa thì Ngô Ngôn Pháp nhấc ly trà lên uống một ngụm lớn, sau đó thở ra một hơi dài. Tuy lão đã có phán đoán về mục đích khảo sát lần này, nhưng lại thiếu sự chuẩn bị tâm lý đối với yêu cầu Trương Thanh Vân tiếp khách của giáo sư Cung. Phải biết rằng hôm nay Trương Thanh Vân vừa kết thúc nói chuyện với tổ chức, bây giờ hắn lại ngồi dùng cơm với tổ khảo sát, sợ rằng chỉ có giáo sư Cung không chú ý chuyện vặt vãnh mới dám làm như vậy.

Nhưng hành động tùy ý lần này của giáo sư Cung lại làm trong lòng Ngô Ngôn Pháp bùng lên những con sóng vô tận. Trong chính đàn bây giờ, đồng chí Lương Viễn Đạt làm thường ủy bộ chính trị trung ương, phó chủ tịch nước, hiệu trưởng trường đảng trung ương, giáo sư Cung Lê là thầy của cha của Lương Viễn Đạt, vì vậy nghe nói quan hệ giữa giáo sư Cung và phó chủ tịch Lương là không cạn.

Lần này giáo sư Cung đi theo tổ khảo sát cán bộ của cục tổ chức trung ương, mặt khác giáo sự còn tỏ vẻ lau mắt nhìn Trương Thanh Vân, vậy cán bộ thê đội lần này, ai sẽ là cán bộ thê đội? Ngô Ngôn Pháp cũng không quá mức suy ngẫm.

Mặt khác chủ tịch Diệp chấp chính đã gần xong, chỉ còn lại một năm trong khóa này. Vào những ngày này năm sau thì trung ương sẽ tiến vào thời điểm luân chuyển cán bộ năm năm tiếp theo, tuy cũng chỉ là sàng lọc những cán bộ thê đội, nhưng nếu có giáo sư Cung tham gia cố vấn thì có khác biệt nào không?

Phải biết rằng cho đến bây giờ Lương Viễn Đạt vẫn là phó chủ tịch, nưam năm sau có thể là cán bộ lãnh đạo cao nhấp của đảng, trong thời kỳ cán bộ mới và cũ luân chuyển thì danh sách thê đội có còn ý nghĩa gì khác hay không?

Ngô Ngôn Pháp vỗ trán mình, lão cố gắng kiềm chế những luồng suy ngẫm vô tận, trong lòng chợt cảm thán khó hiểu. Rõ ràng là cơ duyên và cơ hội, bây giờ Trương Thanh Vân đang nắm trong tay cơ duyên và cơ hội, bây giờ hắn mới hơn ba mươi đã là cán bộ thê đội, tất nhiên con đường trước mắt cực kỳ thênh thang.

Hơn nữa Ngô Ngôn Pháp có thể cảm giác được giáo sư Cung và Trương Thanh Vân có thể là người quen cũ, đồng thời giáo sư là người nổi danh tính cách quái dị, lão có thể thừa nhận Trương Thanh Vân thì cơ duyên này người thường khó thể có được. Lúc này Trương Thanh Vân nên nắm chắc cơ hội, như vậy sẽ có thể trở thành loại người hiển hách và quyền thế nhất nước…….

Dựa theo phân phó của Ngô Ngôn Pháp thì bữa tiệc tối cũng không quá đặc biệt, ngoài căn phòng nhìn qua có chút xa hoa thì những món ăn đều có vẻ rất giản lược, không quá tạo ra cảm giác xa xỉ. Phương diện thức ăn, chủ yếu là món Dương Châu, có thêm vài món Sơn Đông có hương vị, vì vậy bữa tiệc khá tốt về phương diện ẩm thực.

Cung Lê là người uống rượu rất tốt, vì vậy trên bàn toàn là rượu Mao Đài, mà những thành viên trong tổ khảo sát, kể cả Chiêm Trường Sinh cũng không uống được nhiều rượu. Ngô Ngôn Pháp lại càng kiêng rượu, tuy hôm nay lão làm chủ nhà và phá lệ uống một ly nhưng chỉ nhấp môi rồi ngừng, người chính thức uống với Cung Lê là Trương Thanh Vân.

Cung Lê đã hơn bảy mươi nhưng uống rượu vẫn rất tốt, lúc đầu Trương Thanh Vân còn có chút lo lắng, nhưng sau khi uống xong một chai Mao Đài mà giáo sư vẫn chưa có vấn đề gì, hắn cũng yên tâm hơn. Nhưng cuối cùng Trương Thanh Vân vẫn không cho giáo sư uống nhiều, dù sao năm tháng cũng không bỏ qua cho con người, người đến độ tuổi như giáo sư Cung mà có bản lĩnh như vậy là rất hiếm thấy, nếu uống nhiều và xảy ra vấn đề thì lợi bất cập hại.

Trên bàn rượu mọi người không bàn chuyện công tác, Cung Lê và Ngô Ngôn Pháp trò chuyện về tây bắc, nói về bố cục kinh tế trong nước, đại quy hoạch…Hai người một là bí thư tỉnh ủy, kinh nghiệm công tác phong phú, một người là giáo sư kinh tế học, học thức uyên bác, hai người trò chuyện cũng làm cho người khác hưởng được nhiều lợi ích, cảm giác học hỏi được nhiều điều.

Chốc chốc Trương Thanh Vân cũng trao đổi với Chiêm Trường Sinh vài câu, Chiêm Trường Sinh bình thường là cán bộ cẩn thận nghiêm túc, khi uống vào chút rượu thì có vẻ thoáng hơn một chút. Làm một cán bộ cục tổ chức trung ương, Chiêm Trường Sinh thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở, nhưng cũng vì như vậy mà những cán bộ như bọn họ thường chuyên nghiệp trong công tác.

Những cán bộ lãnh đạo ở địa phương phần lớn đều là lão quan trường, mà Chiêm Trường Sinh thì có thêm một khí tức học giả, hơn nữa quan điểm cấp trên cấp dưới rất mạnh. Khi nói chuyện với Trương Thanh Vân thì cực kỳ cung kính và khách khí, không giống như những gì tiếp xúc vào lúc ban ngày.

Hôm nay là bữa cơm mà cả năm nay Trương Thanh Vân cảm thấy thoải mái nhất, mọi người chủ yếu chỉ đến để xã giao, giáo sư Cung lại là học giả, vì vậy có khí phái chỉ điểm giang sơn.

Giáo sư Cung là người càng già càng dẻo càng dai, vì vậy mọi người tự nhiên nói chuyện và cảm thấy buông lỏng, sau này nói đến đủ mọi loại vấn đề, từ quốc gia đến âm nhạc, bữa tiệc kết thúc, khách chủ đều tận hứng.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Trương Thanh Vân và Ngô Ngôn Pháp cùng nhau tiễn khách, sau đó Ngô Ngôn Pháp gọi Trương Thanh Vân đi cùng xe, trên xe Ngô Ngôn Pháp dùng giọng nhiệt tình nói:

– Bí thư Thanh Vân, tôi luôn cảm thấy nhân tuyển cho chức vụ chủ tịch là cậu mới tốt. Cậu là người hiểu Hoa Đông, năng lực mạnh, uy vọng cao, cậu đảm nhiệm chức chủ tịch thì tôi tin Hoa Đông sẽ khởi sắc.

Ngô Ngôn Pháp dừng lại một lúc rồi nói:

– Nhưng đây chẳng qua chỉ là ý kiến của tôi, cũng không nhất định sẽ đại biểu cho ý kiến của trung ương, vì vậy cuối cùng có kết quả thế nào, tôi hy vọng cậu phải đối mặt chính xác, phải tin tưởng tổ chức.

Trương Thanh Vân bị những lời của Ngô Ngôn Pháp làm cho choáng váng, nhưng hắn cũng chỉ hàm hồ cảm tạ bí thư. Ngô Ngôn Pháp lại nói:

– Bí thư Thanh Vân, có một câu không biết nên nói hay không, thật ra cậu phải liên lạc với trưởng phòng Chiêm, anh ấy là lãnh đạo và cũng là trưởng bối của cậu. Anh ấy là người kinh nghiệm phong phú, đức cao vọng trọng, có rất nhiều thứ có thể chỉ điểm cho cậu.

– Mặt khác cậu đang công tác rất tốt ở Hoa Đông, dù có vài vấn đề ở phương diện liên hệ và đoàn kết, nhưng rõ ràng đây không phải là trách nhiệm của cậu.

– Vì vậy cậu cần phải quăng cục nợ đi, không cần phải suy nghĩ về vấn đề này, nếu không sẽ có bất lợi cho sự trưởng thành và phát triển của cậu.

– Cám ơn bí thư, anh khẳng định là lời cổ vũ lớn nhất với tôi.

Trương Thanh Vân cảm kích nói, hắn nghĩ đến bí thư Chiêm và nghĩ rằng cũng nên liên lạc. Kiều Quốc Thịnh đã đủ làm cho Chiêm Giang Huy thất vọng, chẳng lẽ mình còn để cho bí thư thất vọng?

Trương Thanh Vân nhìn vào lời nói của Ngô Ngôn Pháp mà đọc được những ý nghĩa khác, Ngô Ngôn Pháp nói ra những lời này như vui vẻ tiến chân. Trương Thanh Vân rất tin vào khứu giác chính trị của Ngô Ngôn Pháp, nếu Bí thư Ngô đã nói như vậy thì tất nhiên sẽ không sai.

– Thật sự phải đi rồi sao? Thật sự phải đi?

Trương Thanh Vân nhìn đèn vàng heo hắt bên ngoài, hắn cảm thấy tối nay Lăng Thủy làm người ta trở nên đa sầu đa cảm