Chương 360: Bỏ Ra Một Nửa Sơ Hở

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sao vậy? Không đồng ý sao? Muốn phô bày thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn à? À, tôi quên, tổ chức của tôi còn ở Vũ Lăng, tôi nên tìm Vương Đỉnh thì thích hợp hơn, ha ha!

Phương Tiểu Nam nói, cơ thịt trên mặt ép lại thành một khối.

Phương Tiểu Nam cảm thấy có rất nhiều toan tính, đã nhiều năm nàng làm gì cũng thuận lợi, nhưng khi gặp Trương Thanh Vân thì nhiều lần nhục nhã không thể ngẩng đầu lên. Lúc này thì tốt rồi, nàng trắng tay, cuối cùng có thể làm cho tên đàn ông đã bắt mình chịu khổ nhiều năm phải khốn đốn, thế này cũng coi như có chút an ủi.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lạnh như băng, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Hắn biết chắc mình khó làm mạnh tay với Phương Tiểu Nam, vì nếu làm như vậy thì sẽ phá hư những bố trí của tỉnh ủy. Nếu ủy ban kỷ luật chưa ra tay mà đã rối loạn thì Vũ Lăng cũng sẽ loạn lạc.

Nhưng nếu như vậy thì Trương Thanh Vân thật sự sẽ cho Phương Tiểu Nam đi sao? Đáng cười, nếu như vậy thì thế giới quá hoang đường.

Trương Thanh Vân rót một ly rượu đỏ, hắn cẩn thận suy nghĩ về những vấn đề đã phát sinh, không phải Vi Cường bị người ta đưa lên đầu súng mới làm cho Tề Phong tổn thương nặng nề. Khi chuyện này còn đang khó bề phân biệt thì chính mình đi ăn một bữa cơm lại gặp phải phiền phức mới. Phương Tiểu Nam hình như biết rất rõ mục đích của cuộc khảo sát lần này, thậm chí còn biết rõ mình đóng vai nhân vật chủ chốt, nếu không nàng sẽ chẳng vênh váo tự đắc như vậy.

Trương Thanh Vân cảm thấy có một mạch nước ngầm đang phóng về phía mình, mạch nước ngầm này còn có liên quan đến Phương Tiểu Nam sao? Trương Thanh Vân lập tức loại trừ khả năng này, hắn biết rất rõ về Phương Tiểu Nam, ngoài bản thân là người Vũ Lăng và ngoài Âu Hiền Long thì nàng cũng không có bất kỳ bối cảnh gì.

Mà vấn đề ở Vũ Lăng cực kỳ bí mật, các lãnh đạo trong tỉnh còn không biết rõ ràng về vấn đề này, Phương Tiểu Nam còn chưa đủ tư cách để quen biết với người có thể phát ra tin tức này.

Phương Tiểu Nam thấy Trương Thanh Vân ngồi xuống tự rót rượu cho mình thì cũng không nôn nóng, nàng cũng dứt khoát ngồi xuống ăn một miếng và uống rượu. Nhưng người phụ nữ này khi uống rượu thì hai chân mày cau lại thành một khối, khi nuốt còn ợ một tiếng như uống rượu đế, đúng là không còn hứng thú để nhấm nháp.

– Chúng ta uống một ly!

Phương Tiểu Nam rót rượu cho mình rồi giơ lên chuẩn bị cụng ly với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng buông ly, hắn thản nhiên nói:

– Lúc này cũng không còn sớm, tôi về nhà trước.

Phương Tiểu Nam cau mày nói:

– Thế còn chuyện hộ chiếu.

Trương Thanh Vân cười lạnh, hắn cung không thèm nhìn qua Phương Tiểu Nam mà nói:

– Không phải cô nói có quan hệ với phòng tổ chức thành phố Vũ Lăng à? Chúng tôi không thể làm cho cô được.

– Anh…Anh…….

Phương Tiểu Nam chợt kinh hoàng, nàng lập tức đứng dậy dùng ánh mắt khó tin nhìn Trương Thanh Vân. Nàng thật sự không hiểu vì sao đối phương còn dám kiên cường như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ mình tiết lộ tin tức cho đám người Âu Hiền Long sao?

Trương Thanh Vân co quắp miệng, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Tiểu Nam rồi nói:

– Chỉ là chút tài mọn, dù Khâu Hâm có mục đích gì thì trong thiên hạ cũng không có bữa cơm trưa miễn phí, cô nói hắn tự bảo trọng đi.

Trương Thanh Vân nói xong thì kéo cửa đi ra, hắn biết vấn đề này đang được Khâu Hâm đùa giỡn, mục đích là gì thì khó thể biết, nhưng nếu muốn chơi hắn thì vẫn còn non lắm.

Trương Thanh Vân hắn là người phụ trách khảo sát cán bộ lần này, chẳng lẽ cũng toàn quyền phụ trách vấn đề Vũ Lăng? Vũ Lăng sinh ra nổi loạn thì nhất định là vì phòng tổ chức không làm đúng công tác sao? Hắn lo lắng chính là vấn đề nổi loạn sẽ ảnh hưởng đến những bố trí của bí thư Lưu, nhưng Trương Thanh Vân không tin người tiết lộ tin tức ra ngoài có thể yên tâm khi toàn cục không thể khống chế.

Người này đưa ra tin tức cũng vì muốn người của mình được bảo toàn nhưng không có ý muốn phá hư đại cục, nếu không đến khi sự việc phát triển thì thiên hạ làm gì có bức tường nào không có lỗ hổng, người này nhất định có thể che giấu được sao?

– Đứng lại!

Phương Tiểu Nam hét lên, giọng điệu có vẻ rất kinh hoàng. Nàng tiến lên kéo áo Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng cau mày nói:

– Thế nào? Còn vấn đề gì sao?

– Không, anh không thể làm như vậy, tôi…Tôi đầu thú, tôi…Tôi sẽ nói rõ vấn đề với tổ chức.

Phương Tiểu Nam vội vàng la lên.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu Nam, trong lòng thầm nghĩ mình phán đoán không sai, người phụ nữ này chắc chắn có quan hệ không thể nói với Khâu Hâm. Lúc này Khâu Hâm đã dùng thế kim thiền thoát xác nhưng chiếc đuôi hồ ly ở lại thì khó thể giải quyết, cũng không thể cử động, vì vậy muốn đến lợi dụng chính Trương Thanh Vân hắn.

Người đáng thương thường có chỗ đáng giận, lúc này Phương Tiểu Nam nhìn có vẻ rất đáng thương. Một người phụ nữ chuyên dùng thân xác để lấy lòng đàn ông cuối cùng cũng không còn ai leo lên, Trương Thanh Vân đã đánh nát ảo tưởng cuối cùng của nàng.

– Phựt!

Phương Tiểu Nam không biết lấy ra sức lực ở đâu mà giật phăng váy của mình, nàng nói:

– Nếu anh đi tôi sẽ la lên…….

Phương Tiểu Nam vừa nói một nửa thì lập tức nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Trương Thanh Vân, nàng không dám tiếp tục nói, cặp mắt cũng không dám đối diện với hắn.

Phương Tiểu Nam lập tức cố gắng bình ổn tâm tư, nàng nói:

– Nếu anh tiếp tục đi thì tôi sẽ lập tức đến Vũ Lăng làm mọi chuyện náo loạn lên tận tầng trời, sau đó tôi sẽ đến ủy ban kỷ luật, tôi gặp chuyện không may thì các người cũng đừng hòng sống được khá giả.

– Chúng ta sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nói:

– Tôi làm việc trước nay đều đi được đứng được, đám người ở Vũ Lăng đều là quạ đen, có liên quan gì đến tôi.

Phương Tiểu Nam ngẩn ngơ, lúc này nàng mới nhớ đến mình đang phải đối mặt với Trương Thanh Vân mà không phải là Khâu Hâm hay Âu Hiền Long, đây không phải là người nàng nắm giữ, mình làm ầm lên thì có được tích sự gì?

Phương Tiểu Nam vừa nghĩ đến đây thì trong đầu chợt trống rỗng, gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt dần trở nên kinh hoàng, cặp mắt liên tục xoay chuyển nhưng không tìm ra bất kỳ phương pháp nào. Lúc này nàng mới biết Khâu Hâm lừa mình, hắn chạy đi để lại mình, vì mình đứng quá gần Âu Hiền Long. Lúc này nàng lại có một ý kiến điên cuồng làm đến nắm bắt lấy Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân là ai? Phương Tiểu Nam nàng ở Vũ Lăng chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa mà vẫn còn không làm gì được hắn, bây giờ là Thành Đô, người ta là lãnh đạo quyền lực lớn, mình có thể uy hiếp được hắn sao? Phương Tiểu Nam thầm cảm thấy mình ngu xuẩn, sao lại để cho Khâu Hâm thoát thân dễ dàng như vậy? Lúc này chính mình lại tiến thoái lưỡng nan.

Phương Tiểu Nam muốn dùng phương pháp được ăn cả ngã về không, nếu như vậy nàng còn đường sống sao? Sợ rằng khi tin tức ở Vũ Lăng được truyền ra ngoài thì sẽ có người diệt trừ nàng ngay lập tức, nhưng nếu không làm như vậy thì khi chuyện ở Vũ Lăng thật sự bùng lên nàng sẽ chẳng thể thoát khỏi số mệnh bị xét xử.

– Bộp!

Phương Tiểu Nam quỳ xuống đất, nàng dùng hai tay ôm lấy chân Trương Thanh Vân rồi vừa khóc vừa nói:

– Bí thư Trương, cứu…Cứu em đi! Em biết rõ anh hận em, trước kia em đối địch với anh ở khắp mọi nơi, lúc nào cũng nghĩ biện pháp để tính toán với anh. Lúc này anh xem em như một con chó, anh đại nhân đại lượng, sao lại chấp nhất với em làm gì?

Phương Tiểu Nam nghẹn ngào một lúc rồi nói:

– Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long đều là đám người khốn nạn, bọn họ đã cướp đi không biết bao nhiêu tiền bạc mồ hôi nước mắt của nhân dân. Em có quan hệ với đám người này, những gì bọn họ biết em cũng biết, chỉ cần anh cho em một cơ hội sống thì em sẽ nói ra tất cả! Thật sự…….

Lúc này Phương Tiểu Nam đầu tóc rối bời, áo váy rách toạc, nàng vùi đầu vào gối Trương Thanh Vân đâu còn như hình tượng ở Vũ Lăng năm xưa? Trương Thanh Vân nhíu mày thật chặt, hắn thầm nghĩ chính mình sao lại phải gặp một người như vậy, đây không phải ông trời có ý chán ghét mình sao?

– Phương tiểu thư, cô thấy khóc như vậy có thể giải quyết được vấn đề sao?

Trương Thanh Vân phải dùng hết sức lực mới nói ra được những lời này, Phương Tiểu Nam lại đột nhiên ngẩng đầu nói:

– Anh có biện pháp đúng không? Anh đồng ý cứu em phải không?

– Ngồi xuống!

Trương Thanh Vân quát lên một tiếng, hắn thật sự nổi giận, hắn hận không thể bóp chết con đàn bà này ngay lập tức.

Nhưng lý trí nói cho Trương Thanh Vân biết chính mình cần biết rõ vài tin tức trong miệng nàng.

Vì lúc này rõ ràng có người muốn gây khó khăn cho Trương Thanh Vân hắn, dù là ai thì hắn cũng phải đề phòng. Mà những tài nguyên trong tay hắn có quá ít, tuy chú ý rất quan trọng nhưng nếu bị động thì chẳng làm gì được.

Phương Tiểu Nam thấy Trương Thanh Vân rống lên mà sợ đến mức lui ra phía sau, nàng buông tay rồi ngồi đàng hoàng trên mặt ghế, trong đầu không còn ý niệm phản kháng.

– Thành thật nói cho tôi biết, sao Khâu Hâm lại nói tin tức quan trọng này cho cô.

Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu Nam rồi nói.

Cặp mắt Phương Tiểu Nam chợt xoay chuyển điên cuồng, Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

– Cô là người thông minh, cũng biết tôi không giống những người khác. Cô không lừa được tôi đâu, vì vậy cũng đừng có bất kỳ hành vi nào đi lệch phương hướng, nếu không sẽ mất hết tất cả.

Phương Tiểu Nam thầm rùng mình, nàng biết rõ Trương Thanh Vân không nói đùa. Trước nay nàng đều cho rằng mình rất cao sang, trong đám người nàng từng tiếp xúc thì quả thật không ai giống như Trương Thanh Vân, người này giống như thiên thần hạ phàm, giống như tất cả các sự vật trong thiên địa không bao giờ thoát khỏi bàn tay của hắn.

Phương Tiểu Nam nàng không gạt được Trương Thanh Vân, dù là Khâu Hâm, Hà Tuấn được xưng là tài trí nhưng đứng trước mặt Trương Thanh Vân cũng là những tên hề mà thôi, một người như vậy mình còn có tâm tư che giấu sao?

Phương Tiểu Nam nghĩ đến đây thì lập tức bình ổn tâm tư, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: T

– Khâu Hâm vùi chân rất sâu ở Vũ Lăng, nếu không có sự trợ giúp của em thì hắn không thể phủi sạch mông, vì vậy…….

Trương Thanh Vân cười lạnh lùng nói:

– Lúc này cũng không lau sạch được sao? Có phải lúc này cô là mối họa lớn nhất cho hắn không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, trong mắt lóe lên cái nhìn sợ hãi, nàng nói:

– Em…Em nên làm gì đây?

– Về Vũ Lăng, cô thoải mái quay về Vũ Lăng thì sẽ an toàn vào tình cảnh lúc này.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

– Vì sao?

Phương Tiểu Nam kinh ngạc nói.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn móc ra một điếu thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi thật sâu mà trong lòng đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Biến cố ở Vũ Lăng là điều chắc chắn nhưng lần này rốt cuộc có bao nhiêu biến đổi? Sẽ hoàn toàn giải quyết vấn đề ở Vũ Lăng sao?

Trong lòng Trương Thanh Vân xuất hiện một dấu hỏi rất lớn, Vũ Lăng liên quan rất nhiều, dù bí thư Lưu tạo ra một tác phẩm lớn cũng không thể không suy xét đến kết quả. Mọi chuyện nhất định sẽ chỉ được khống chế trong một phạm vi mà thôi, quan trường trong nước không thể rối loạn được.

Nhưng những thứ này cũng không phải là vấn đề mà Trương Thanh Vân cần lo lắng, lúc này hắn lo nhất là chính mình đã vô tình có quan hệ với Vũ Lăng, phúc họa rất khó nói. Lúc này đã có người hướng về phía mình yêu cầu này nọ, mình có nên để lại vài thứ hay không?

Trương Thanh Vân đứng ở cạnh cửa sổ phòng vip khách sạn quốc tế mà nhìn thấy cảnh đêm Thành Đô rất rõ ràng, khắp nơi là đèn màu lấp lánh. Trong lòng Trương Thanh Vân không khỏi sinh ra nghi ngờ, hắn nghĩ thầm trong Thành Đô hoa lệ và rực rỡ này rốt cuộc ánh sáng có nhiều hay là bóng tối sẽ nhiều hơn?

Trương Thanh Vân thấy được rất nhiều bóng đen trên người Phương Tiểu Nam, hắn thấy con đường đi về phía trước của chính mình có quá nhiều gánh nặng.

Phương Tiểu Nam nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân mà trong lòng rất căng thẳng, nàng nào biết Trương Thanh Vân đang suy nghĩ vấn đề gì? Hắn đang nghĩ gì? Nghĩ nên xử lý mình thế nào sao? Hay là đang nghĩ về những vấn đề gì khác?

Phương Tiểu Nam đột nhiên cảm thấy khi mình đối mặt với Trương Thanh Vân thì hình như an toàn hơn rất nhiều so với đối mặt với Khâu Hâm và Âu Hiền Long. Hai người đàn ông này có liên quan đến nàng, cũng đã từng nằm trên bụng nàng, nếu nói lời rõ ràng thì đám người này đứng trước mặt lợi ích sẽ giống như giấy dán lồng đèn, chỉ cần một ngọn gió mạnh thổi qua sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.

Mà Trương Thanh Vân thì không giống như vậy, hắn tuy xem thường Phương Tiểu Nam nàng, khinh thường nàng nhưng trên người lại có một luồng chính khí không chịu thua, đường đường chính chính và trí tuệ siêu quần. Có rất nhiều thủ đoạn hạ lưu người này nhìn thấy rõ nhưng không thèm sử dụng.

– Người này sẽ không hại mình!

Phương Tiểu Nam thầm nghĩ. Đúng vậy, người này cần phải dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó với nàng sao? Nàng đã không uy hiếp được hắn thì vĩnh viễn sẽ không nắm bắt được bất kỳ thứ gì thuộc về hắn, hắn không có lý do gì để làm như vậy. Phương Tiểu Nam nghĩ như vậy thì trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Không biết trải qua bao lâu, trong lòng Trương Thanh Vân lập tức có quyết đoán, hắn nhất định phải để lại một đường. Hắn xoay đầu lại dùng ánh mắt cực kỳ lơ lửng nhìn chằm chằm làm Phương Tiểu Nam cực kỳ mất tự nhiên.

– Cô về Vũ Lăng đi, phải về làm sao thật vui vẻ, đến lúc đó sẽ có người gọi điện cho cô. Sau khi nhận được điện thoại thì cô nhanh chóng làm một tấm hộ chiếu giả sang nước Anh, lợi dụng nó để mua vé máy bay sang Anh. Cô đến đăng ký ở Vũ Lăng nhưng nên đến sân bay quốc tế Thương Châu. Mọi chuyện sau đó tôi không quan tâm, cô cũng đừng có ý đến nước Anh, nếu không hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn ở trong nước.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, nàng há miệng nhưng Trương Thanh Vân phất tay nói:

– Cô cũng không cần nói thêm điều gì, tôi không phải thấy cô đáng thương, cũng không phải muốn dùng biện pháp này để ổn định cho cô.

– Vậy thì vì sao?

Phương Tiểu Nam chợt nói.

– Không vì cái gì cả, trước nay tôi làm việc không muốn người ta hỏi vì sao?

Trương Thanh Vân nói, hắn xách cặp từ trên ghế sa lông rồi đứng dậy chuẩn bị mở cửa.

– Chờ một chút!

Phương Tiểu Nam nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, sức nhẫn nại trong lòng đã đạt đến điểm giới hạn, Phương Tiểu Nam ngập ngừng nói:

– Cảm…Cảm ơn anh, Em…Em tin anh…Anh…Anh….Anh là người tốt.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lên thành đường, vẻ mặt rất âm trầm, hắn đóng ầm cửa lại rồi thở dài một hơi, sau đó chậm rãi xuống lầu.

Hôm nay Trương Thanh Vân hắn đã làm một chuyện cực kỳ vi phạm lương tâm, người phụ nữ Phương Tiểu Nam này đúng là chết tiệt, mình thả cho nàng một con đường sống, nhưng nghĩ lại thì Khâu Hâm sẽ không đáng chết sao? Mình có thể nhịn hắn sao?

Thực lực, năng lượng, tất cả cũng chỉ vì Trương Thanh Vân hắn năng lượng quá nhỏ, chuyện lớn như thế này hắn căn bản không có quyền lên tiếng. Nhưng trước nay hắn là người quật cường, hắn tin có ngày mình cũng vì nhân dân mà làm được vài chuyện có ích, tạm thời không đủ thực lực, thôi thì xem như rèn luyện.

Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là có người dấu đầu lòi đuôi, mình dứt khoát đưa ra một nửa phần sơ hở. Chính mình là quan viên cao cấp của phòng tổ chức, nếu tự tiện phê chuẩn tình cảnh cán bộ có vấn đề thì sẽ đắc tội biết bao nhiêu người?

Nếu đã có cán đao tốt như vậy thì Trương Thanh Vân không tin kẻ khác không lợi dụng, chỉ cần có kẻ thiếu kiên nhẫn để chính mình nắm được đuôi, đến lúc đó xem là loại khốn kiếp nào dám quấy phá.

Trương Thanh Vân về đến nhà mà cảm thấy toàn thân rã rời, hắn đi tắm rửa, sau đó chui vào trong chăn ngủ thật say.

Trương Thanh Vân ngủ đến đêm thì nghe thấy điện thoại vang lên không ngừng.

Trương Thanh Vân mơ màng nắm lấy điện thoại, trong điện thoại vang lên tiếng cười cởi mở:

– Thanh Vân à? Quấy rầy cậu vào buổi tối rồi, tôi là Uông Phong, lúc này đang ở nước Mỹ!

– Hừ!

Trương Thanh Vân hừ một tiếng trong lúc còn mơ màng, hắn nói:

– Anh không gọi điện sớm hơn được sao? Nửa đêm nửa hôm, đúng là muốn sát hại tính mạng của người khác.

– Tiểu tử cậu đúng là!

Uông Phong cười hì hì nói, hắn lập tức di chuyển chủ đề:

– Ngọc Ngọc có chuyện gì xảy ra? Đang đàm luận vấn đề thật tốt đẹp, bây giờ sao đột nhiên khựng lại? Muốn đổi ý sao? Cảm thấy hợp tác với Uông Phong tôi là xấu à?

Trương Thanh Vân chợt thanh tỉnh, hắn rót một ly nước uống vào một ngụm rồi nói:

– Uông đại ca, anh đừng trách Giai Ngọc, đó là ý của tôi. Còn nguyên nhân gì thì khi anh về nước sẽ bàn lại sau, bây giờ anh hỏi thì tôi cũng chẳng trả lời được. Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, xoa mắt không có hạt cát…Anh thấy thế nào?

Uông Phong ở đầu dây bên kia chợt trở nên ngây ngốc, một lúc lâu sau hắn mới nói:

– Được, đợi tôi về nước rồi nói sau, cứ như vậy đi, cậu ngủ đi!

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân nào có ngủ lại ngay được? Hắn vừa rồi cố thử và tưởng rằng Uông Phong sẽ càu nhàu, không ngờ biểu hiện của đối phương rất bình thản, điều này nói rõ thứ gì? Hắn cũng biết có người nhìn mình chằm chằm sao?

… ….

Trong phòng tổ chức tỉnh ủy, Lưu Tiến mời dự họp nội bộ, sau khi văn kiện của tổ chức được đưa xuống cho tất cả cán bộ học tập và quán triệt thì lúc này Lưu Tiến muốn tuyên bố thông báo của tỉnh ủy.

Tỉnh ủy ra quyết định các cơ quan tỉnh phải đi đầu trong quá trình cải cách thể chế cán bộ, áp dụng chế độ khảo sát và đề bạt cán bộ tuyến dưới theo tinh thần văn kiện 15 và đẩy mạnh cơ chế.

Trương Thanh Vân cũng không có chuẩn bị tâm lý đối với thông báo này của tỉnh ủy, Vương Xử Nhất ban số một rõ ràng cũng không chuẩn bị tâm lý. Vương Xử Nhất liên tục đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, những trưởng ban khác cung thở dài một hơi.

Vấn đề phân công đề bạt cán bộ rất mẫn cảm, phổ biến nhất chính là cán bộ được tuyển chọn theo công tác, theo cương vị. Thật ra ngay cả phòng tổ chức với chức quyền nằm trong phạm vi lớn thì đối với cơ chế khảo sát trước kia, cơ chế về đối tượng khảo sát cũng thường áp dụng theo đề cử dân chủ.

Nói về vấn đề dân chủ thì chẳng qua cũng chỉ là những đại biểu cơ quan tiến hành đề cử, sau đó cán bộ phòng tổ chức sẽ xuống khảo sát tình huống, sau đó chủ yếu sẽ trưng cầu cái nhìn của các nhân viên cơ quan và lãnh đạo về chính người được đề cử, sau đó mọi chuyện cơ bản được xác định. Trong quá trình này thì phòng tổ chức căn bản chỉ dừng lại ở khâu xét duyệt, đối tượng khảo sát thường được lãnh đạo “chọn trúng”, thật ra tất cả đều đi theo một bộ khung đã định sẵn.

Nhưng nếu tuyển chọn cán bộ theo kiểu bầu cử và cạnh tranh thì sẽ thông qua những cuộc tuyển chọn thống nhất, thông qua phỏng vấn mới được quyết định cán bộ nhân tuyển. Nếu như vậy thì phòng tổ chức sẽ có vai trò cực kỳ quan trọng, mọi chuyện cũng trở nên rất rườm rà, các cơ quan có liên quan sẽ là rất nhiều. Vì vậy dù cơ chế thì tốt nhưng đối với phòng tổ chức thì trọng trách lại càng nặng.

Hôm nay hai phó phòng tổ chức thường xuyên không xuất hiện chính là Thương Quốc Lương và Kế Hoa cũng đến tham dự hội nghị. Thương Quốc Lương là trưởng phòng nhân sự văn phòng tỉnh ủy, Kế Hoa là trưởng phòng cựu chiến binh.

Vẻ mặt hai người này hoàn toàn khác biệt, Thương Quốc Lương thì hai hàng lông mày cau lại như đan xen vào nhau, cải cách chế độ cán bộ thì sẽ kéo dây đến các ban ngành khác, trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi kỵ. Mà Kế Hoa thì vẻ mặt rất thoải mái, phong thái có vẻ rất cao.