Chương 795: Phong Ba Tiếp Đón

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cuối năm có rất nhiều công tác cần tổng kết, mà tổng kết năm nay còn có triển vọng năm sau. Đây là truyền thống của người trong nước, đảng và trung ương cũng dựa theo truyền thống này để tổng kết kinh nghiệm, tiếp nhận bài học, đồng thời thành tích của quan viên cũng dựa theo những số liệu cuối năm.

Năm nay Hoài Dương có thể nói là mùa thu hoạch, dù là GDP cứng nhắc hay chỉ tiêu, kết cấu kinh tế, bảo vệ môi trường.v.v. Đều cực kỳ tốt. Tổng sản lượng kinh tế vượt qua Lăng Thủy đứng ở vị trí thứ hai toàn tỉnh, cũng xếp vị trí thứ bảy trong các thành phố lớn xếp hạng hai, leo lên vị trí thứ nhất ở các thành phố trực thuộc tỉnh.

Trong một năm mà lấy được thành tích như vậy thì xem như Hoài Dương đã cực kỳ nở mày nở mặt, hơn nữa liên kết với kinh nghiệm đánh đuổi tội phạm, đánh đuổi buôn lậu, tin tức về Hoài Dương liên tục được đưa lên báo chí truyền thông, nếu nói Hoài Dương bây giờ là thành phố ngôi sao thì cũng không quá phận.

Trương Thanh Vân cũng cực kỳ vui sướng với thành thích thế này, nhưng thành tích tốt thì chương trình của hắn lại càng dày. Tuy bây giờ đã có chủ tịch chia xẻ trọng trách, nhưng sự việc vẫn không giảm xuống.

Trương Thanh Vân bây giờ là thành viên trong tổ tuyên truyền cho “vụ án Cố Nhuận Thu”, là thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, bí thư thị ủy Hoài Dương, còn là đại biểu quốc hội, những danh hiệu này không phải chỉ là hư danh, đều có thực quyền.

Hơn nữa vấn đề nằm ngoài dự kiến chính là năm nay Hoài Dương giống như nhận được sự quan tâm đặc biệt từ lãnh đạo tỉnh, phó chủ tịch thường vụ tỉnh, phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch thay nhau đến chơi, thậm chí bí thư Tần Vệ Quốc cũng muốn xuống, có thể nói là bước nối bước, không xuống không xong.

Trương Thanh Vân cũng không quá mức hiểu rõ ý đồ của các vị lãnh đạo tỉnh ủy muốn xuống thị sát, chỉ biết chăm chú tiếp đãi, Còn tiêu chuẩn tiếp đãi thì nghiêm khắc dựa theo quy củ. Nếu là lãnh đạo cấp phó của tỉnh ủy thì sẽ do lãnh đạo tự mình tiếp đón, nếu là lãnh đạo khối chính quyền thì do ban ngành khối chính quyền tiếp đón, bí thư tỉnh ủy do tập thể ban ngành tiếp đón.

Nhưng chỉ cần là thường ủy tỉnh ủy đến Hoài Dương thì Trương Thanh Vân cũng phải rút bớt thời gian đến ra mặt. Hơn nữa người đến thường không tầm thường, không có người nào Trương Thanh Vân nguyện ý trêu chọc, đều phải tiếp đãi chu đáo.

Sau hàng loạt đợt tiếp đãi bận rộn thì rõ ràng thời gian nghỉ ngơi của Trương Thanh Vân cũng phải dành cho công tác, mười phần đều điên cuồng vì công việc. Triệu Giai Ngọc đến vốn cũng muốn ở bên cạnh chồng, nhưng thấy chồng quá bận rộn thì cũng về thủ đô, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất đau lòng.

– Bí thư, thư ký trưởng Mạc đến tìm anh có chuyện!

Trần Thu khẽ nói với Trương Thanh Vân, vừa rồi bí thư đang xem xét những bản đồ quy hoạch do khối chính quyền đưa tới, vì quá buồn tẻ nên khá mệt mỏi, sau đó trực tiếp ngủ gật. Khi Trần Thu tiến vào mà Trương Thanh Vân không phát hiện ra.

Trương Thanh Vân bị Trần Thu đánh thức mà mơ màng chà xát gương mặt, hắn hướng về cửa vẫy tay với Mạc Ngôn Đông:

= Tiến vào ngồi đi, đã nhiều năm tôi chưa từng bận rộn như thế này, xem ra bây giờ người đã sợ nổi danh, heo đã sợ mập, lời này cũng đã đúng, bây giờ Hoài Dương chúng ta có thành tích, nhưng ban ngành chúng ta lại mệt chết người. Tôi thấy vẻ mặt anh Mạc cũng không tốt, có lẽ nhiệm vụ tiếp đãi gần đây cũng khá nặng, anh cũng không được yên tĩnh.

Mạc Ngôn Đông cười nói:

– Mệt mỏi thì mệt mỏi nhưng tâm tình rất tốt, vài năm trước Hoài Dương không có chút thành tích, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội hãnh diện, ai có thể mất vui cho được? Ngày hôm qua tôi còn nói vài lời vui đùa với phó chủ tịch Chung, nói rằng ban ngành chúng ta coi như nối tiếp lẫn nhau, người trước mở lối cho người sau, rõ ràng có được thành tích này đều nhờ anh mang đến.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

– Đừng nói những lời này, thành tích là công lao của mọi người, ai có công lao cũng không được bỏ qua. Đúng rồi, anh tự mình đến tìm tôi, có chuyện gì? Anh đến là tôi biết khó thể tiếp tục nghỉ ngơi.

Mạc Ngôn Đông nở nụ cười xấu hổ, hắn nói:

– Là thế này, chủ tịch tỉnh Kiều đã đến.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

– Thế nào? Tiếp đãi xảy ra vấn đề sao?

Mạc Ngôn Đông lắc đầu nói:

– Chủ tịch Mã tự mình xuất lĩnh ban ngành chính quyền tiếp đón, bây giờ chủ tịch Kiều đang ngủ lại ở khách sạn Hoài Dương.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn biết Mạc Ngôn Đông nhất định là có chuyện, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của phó chủ tịch Chung, anh ấy nói chủ tịch Kiều không vui, anh ấy phân tích…Phân tích…Có lẽ vì nguyên nhân anh không tự mình nghênh đón.

Mạc Ngôn Đông nói ra những lời này thì xấu hổ cúi đầu, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Chủ tịch Kiều không vui chỉ là chuyện nhỏ, Chung Gia Hoa bây giờ thông báo để Mạc Ngôn Đông nói lại với Trương Thanh Vân, rõ ràng muốn bí thư cứu vãn tình hình.

Trương Thanh Vân thừa nhận lời nói của Chung Gia Hoa là khá đúng, vì Trương Thanh Vân tuyệt đối có lòng tin với năng lực nhìn mặt nói chuyện của đối phương, nhưng việc đã đến nước này thì không còn biện pháp cứu vãn.

Kiều Quốc Thịnh mất hứng cũng rất có khả năng, dù sao Trương Thanh Vân cũng là người thuộc phái Kinh Tân, hắn đến địa bàn của Trương Thanh Vân, đáng lý phải được nhận vài phần nể trọng, nói không chừng Kiều Quốc Thịnh đang có tâm tư này.

– Chương trình vẫn không thay đổi, lời nói của phó chủ tịch Chung không đáng tin.

Trương Thanh Vân nói, Mạc Ngôn Đông không dám nói gì thêm. Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên, Trương Thanh Vân nhận điện thoại, người gọi đến là chủ tịch vừa nhận chức Mã Vị Nhiên, lời nói giống hệt như những gì Mạc Ngôn Đông vừa bày tỏ.

Lần này Trương Thanh Vân ý thức được sự việc đã khó giải quyết, Kiều Quốc Thịnh biểu hiện thái độ quá rõ ràng, nếu không Mã Vị Nhiên sẽ không vì vấn đề nhỏ này mà điện thoại đến.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng chợt bùng lên ý nghĩ bướng bỉnh, hắn là người làm việc theo quy củ, đáng lý ra Kiều Quốc Thịnh có ý kiến phải để trong lòng, bây giờ bộc lộ ra vẻ mặt làm mọi người nhìn thấy, như vậy rõ ràng cũng hơi quá.

Trương Thanh Vân biết rõ tâm tư của Kiều Quốc Thịnh, người này tự cho rằng mình là lãnh đạo trước mặt Trương Thanh Vân, dùng tư cách của mình để ép người, nói không chừng còn cho rằng ở phái Hoa Đông thì hắn là người phát ngôn cho phái Kinh Tân. Những thứ này Trương Thanh Vân chẳng thèm quan tâm, nhưng ở Hoài Dương thì lại là địa bàn của hắn, nếu trong địa bàn của mình mà dám làm khó thì rõ ràng không thể tha thứ.

– Anh Mã, tiếp đãi lãnh đạo đều có quy tắc, chúng ta là một thành phố lớn, công việc rất bề bộn, không thể vì lãnh đạo xuống thị sát mà mọi người cứ vây quanh. Chuyện này tôi đã biết, anh không cần phải lo lắng, cứ tùy ý sắp xếp xử lý là được.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.

– Bộp!

Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi vươn người đứng lên, hắn đưa tay nhìn giờ nói:

– Giữ nguyên kế hoạch, đi phòng tổ chức, thông báo phó bí thư Lý.

Trong khu khách quý khách sạn Hoài Dương, lúc này chủ tịch Mã Vị Nhiên vừa đến nhận chức ở Hoài Dương đang rất nôn nóng, hôm nay hắn dẫn đầu ban ngành khối chính quyền đến đón tiếp đoàn thị sát của chủ tịch tỉnh Kiều Quốc Thịnh đến thị sát Hoài Dương.

Nhưng Mã Vị Nhiên tuyệt đối không ngờ chủ tịch tỉnh lại có tính tình như vậy, vừa thấy đội ngũ tiếp đón không có mặt Trương Thanh Vân thì chợt trở nên lạnh lùng.

Đáng lý ra buổi tối có bữa tiệc hoan nghênh, nhưng chủ tịch Kiều nói rằng thân thể không được khỏe, đi vào phòng thì đuổi tất cả những người khác ra ngoài. Mã Vị Nhiên đáng thương chưa từng gặp phải tình huống này, vì thế mà không biết xử lý sao cho phải.

Mã Vị Nhiên là người đến từ Lăng Thủy, hắn cực kỳ cẩn thận ở Hoài Dương, hơn nữa còn nơm nớp lo sợ. Tất nhiên nguyên nhân cũng vì hắn có ân oán với Trương Thanh Vân, năm xưa khi Trương Thanh Vân còn là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Cảng Thành.

Khi đó vì tranh giành quyền tổ chức thi đấu tennis mà hai bên từng chiến đấu, lúc đó Trương Thanh Vân là lãnh đạo chủ quản Cảng Thành, mà Mã Vị Nhiên cũng là lãnh đạo chủ quản Lăng Thủy, Mã Vị Nhiên căn bản không thèm quan tâm đến Trương Thanh Vân, lời lẽ cực kỳ ngạo mạn, không ai bì nổi.

Nhưng Mã Vị Nhiên nằm mơ cũng không ngờ mình đắc tội với một người tương lai vô hạn. Mấy năm qua Trương Thanh Vân từng bước thăng chức, bây giờ đã là thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, là lãnh đạo danh xứng với thực tế, mà Mã Vị Nhiên hắn vẫn chỉ là một trưởng phòng bình thường.

Bết bát hơn là phái Hoa Đông đã tan rã, Mã Vị Nhiên hắn bị phái đến đảm nhiệm công tác trên địa bàn của Trương Thanh Vân, hắn cũng không ngờ mình có thể ngồi ngang hàng với đối phương, nhưng bây giờ lại là lãnh đạo không rể, hắn chỉ là một lãnh đạo bị đưa đến thành phố ngoài luồng.

Dưới tình huống này thì suy nghĩ của Mã Vị Nhiên là không sai nhưng muốn bắt tay vào công tác phải bắt tay mạnh với Trương Thanh Vân, thực tế cũng là như vậy, hắn rất cẩn thận, cực kỳ cẩn trọng.

Nhưng Mã Vị Nhiên tuyệt đối không ngờ lại có sai lầm trong quá trình nghênh đón chủ tịch tỉnh, lãnh đạo không hài lòng thì rõ ràng sẽ rối loạn. Hắn không dám tự ý hành động, trước tiên báo cáo cho Trương Thanh Vân, nhưng không ngờ bí thư lại buông tay bỏ mặc.

Đáp áp đã vượt ra ngoài dự đoán của Mã Vị Nhiên, nhưng hôm nay hắn là chủ nhân, buông tay được sao? Dù là mệnh lệnh của bí thư thì hắn cũng không dám thực hiện, lỡ may cục diện đến mức khó thể vãn hồi thì trách nhiệm cuối cùng là của ai, đúng là khá khốn khổ.

– Chủ tịch, chỗ này chỉ có hai người chúng ta, tôi đánh giá chủ tịch Kiều đã nghỉ ngơi, nếu không thì chúng ta…….

Người mở lời chính là thư ký trưởng khối chính quyền Vương Ngạo.

Mã Vị Nhiên lắc đầu nói:

– Anh Vương, tiếp đãi lãnh đạo không phải là chuyện nhỏ, nếu chủ tịch tỉnh đã không hài lòng thì tôi phải nhận trách nhiệm. Đêm nay tôi sẽ ở khách sạn, bất cứ lúc nào cũng phải đối phó với tình huống xảy ra, anh có thể về trước, Tiểu Hoàng theo giúp tôi là được…….

Vương Ngạo hít vào một hơi thật sâu mà thầm kêu khổ, chủ tịch không đi, hắn nào dám đi? Dù sao người hầu cũng không giống với các thành viên khác, ban ngành chính quyền có nhiều người nhưng cuối cùng đều đi sạch, vì những người kia biết rõ cá tính của bí thư Trương.

Trương Thanh Vân đã nói thì chấp hành mà không cần quan tâm, nếu xảy ra chuyện thì có bí thư chống đỡ. Nhưng vị chủ tịch mới đến nhận chức còn chưa thích ứng được tình huống, bí thư Trương đã nói chủ tịch phải xử lý, vì vậy mà Mã Vị Nhiên không dám rời đi.

Đây cũng chính là lý do làm cho quản gia khối chính quyền như Vương Ngạo phải mất một đêm oan uổng ở lại khách sạn.

Mã Vị Nhiên nhìn Vương Ngạo mà trong lòng sinh ra ý nghĩ khó phỏng đoán nhưng cũng cảm thấy an ủi. Hắn vừa đến Hoài Dương không lâu, căn bản chưa có uy tín, người khác nghe được lệnh của bí thư thì lập tức bỏ đi, chỉ còn một mình Vương Ngạo nể mặt chủ tịch mà thôi.

Mã Vị Nhiên tuy rất cẩn thận, rất chú ý nhưng cũng không phải loại người vô năng. Có thể lên cấp độ cán bộ cấp sở, hơn nữa năm nay mới vừa hơn bốn mươi, nào có người không bản lĩnh? Vương Ngạo không tình nguyện ngồi cùng chủ tịch một đêm nhưng không ngờ lại gieo xuống cơ duyên lớn vào giai đoạn sau này…