Chương 682: Thư Ký.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vị trí địa lý của Hoài Dương có thể nói là ưu việt, nam bắc đều là cuống họng, dù được gọi là cửa ngỏ của Hoa Đông cũng chỉ là hữu danh vô thực. Vì lực ảnh hưởng của Hoài Dương là không lớn, mà trên phương diện kinh tế thì Hoài Dương cũng không chiếm ưu thế trong Hoa Đông, nếu xét trong nước thì những thành phố phát triển kinh tế đến mức như Hoài Dương là rất nhiều, chỉ được coi là một thành phố kinh tế phát triển khá mà thôi. Thành tích của Hoài Dương cũng khá tốt, nhưng thực tế địa vị trong Hoa Đông cũng không cao.

Mà một thành phố như Hoài Dương trước nay cũng không có bí thư cấp bậc cao, vị bí thư có cấp bậc cao nhất của Hoài Dương trước nay có lẽ là Nhâm Gia Niên, lúc đó hắn là thư ký trưởng văn phòng chính quyền tỉnh ủy xuống Hoài Dương nhận chức. Khi đó nguyên nhân chính là Hoài Dương xuất hiện nhiễu loạn, mâu thuẫn xã hội nổi bật ra ngoài, bản thân đảng ủy lại không đoàn kết, vì thế mà tỉnh ủy nắm chặt ban ngành Hoài Dương, mà Nhâm Gia Niên xuống nhận chức cũng mang theo sứ mạng đặc thù.

Mà bây giờ Trương Thanh Vân cũng là cán bộ cao cấp xuống Hoài Dương nhận chức bí thư, ý đồ của tỉnh ủy chính là liên kết ba thành phố kinh tế Hoàng Hải, Cảng Thành và Hoài Dương để tạo thành điểm sáng kinh tế cho Hoa Đông. Trong ba thành phố kia thì Hoài Dương có vị trí đặc biệt, nhưng cấp bậc lại thấp nhất.

Nếu suy xét toàn diện thì trước đó tỉnh ủy đưa ra quyết nghị bổ nhiệm cán bộ xuống Hoài Dương phải xem xét độ nặng, mà tất cả phương diện thì Trương Thanh Vân cũng phù hợp điều kiện, hơn nữa cơ hôi đề bạt Trương Thanh Vân cũng rất đúng lúc, vì vậy mới có chuyện Trương Thanh Vân xuống nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương.

Trương Thanh Vân xuống làm bí thư, hơn nữa còn thay mặt chủ tịch, vì vậy mà bổ nhiệm này luôn có tranh luận. Khi đó hội nghị thường ủy tỉnh thương thảo vấn đề này, số người phản đối cũng khá nhiều.

Trong Hoa Đông thì hội nghị thường ủy có tính kỷ luật hội nghị cực kỳ nghiêm khắc, nếu có bất kỳ vấn đề nào cần lên tiếng thì sẽ bắt đầu theo vị trí của thường ủy, cuối cùng chính là bí thư quyết định càn khôn.

Đối với vấn đề bổ nhiệm của Trương Thanh Vân thì lực cản là rất lớn, người đầu tiên lên tiếng phản đối chính là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Lăng Thủy. Khi đó Tần Vệ Quốc thấy thế cục không đúng, lão tiếp nhận những lời đề nghị của thường ủy mà cường điệu các cán bộ phải có quan điểm thế cục, phải có khí độ và ánh mắt bao quát toàn tỉnh. Lão trực tiếp phê bình những người có tư tưởng đỉnh núi và bè phái, hơn nữa tuyên bố ngưng họp mười lăm phút.

Sau khi hội nghị được tiếp tục thì thư ký trưởng tỉnh ủy dùng lời lẽ hùng hồn và thẳng thắn giúp đỡ Trương Thanh Vân, hắn liệt kê từng thành tích trước kia của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành, đặc biệt nhấn mạnh lực ảnh hưởng của người này ở thủ đô và trong nhóm cán bộ trẻ cả nước, như vậy thì Hoa Đông nhất định phải mở rộng đường cho một cán bộ trẻ tuổi tài cao như vậy phát triển và bén rễ.

Thư ký trưởng tỉnh ủy vừa nói ra những lời như vậy thì chính thức đánh vào chỗ hiểm, đã coi như hoàn toàn lĩnh ngộ được ý đồ của bí thư Tần Vệ Quốc. Thư ký trưởng lên tiếng giúp đỡ Trương Thanh Vân, những thường ủy khác không phải là đứa ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra những quan hệ lợi hai bên trong, mọi người đều dựa theo điều này mà lên tiếng. Cuối cùng chính là Tần Vệ Quốc tiến hành tổng kết, nhấn mạnh Trương Thanh Vân là cán bộ đáng để tỉnh ủy tín nhiệm, yêu cầu tỉnh ủy và chính quyền phải ra sức giúp đỡ, cần phải xác định sự việc ngay lập tức.

Cho nên nếu xét từ góc độ này thì hầu như toàn bộ chính đàn Hoa Đông đều biết Trương Thanh Vân là cán bộ được bí thư Tần đề bạt, điều này đối với Trương Thanh Vân rõ ràng là một nhân tố có lợi, ít nhất khi có kẻ muốn ngáng chân hắn thì phải nghĩ về nhân tố trên. Cán bộ được bí thư tỉnh đề bạt, phương diện này dù sao cũng có ưu thế.

Bây giờ đã qua quý ba, một quý cuối cùng trong năm đã bắt đầu, Trương Thanh Vân chính thức đến Hoài Dương dù đã có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Kinh tế Hoài Dương có thể nói là không nóng không lạnh, gần Hoàng Hải trong gang tấc, nhưng so ra lại kém một Lăng Thủy ở xa Hoàng Hải. Vấn đề này trước kia đã đực bàn luận tương đối nhiều ở Hoa Đông, cũng có nhiều chuyên gia được mời để tổng kết nguyên nhân, Trương Thanh Vân gần đây cũng nước đến chân mới nhảy, hắn quan sát tình hình của Hoài Dương và tình thế của mình, trong lòng cảm thấy gánh nặng đường xa vĩ

Hắn còn nhớ rõ trước kia ở vùng duyên hải Lĩnh Nam có một câu chuyện đáng cười, đó chính là người lớn dạy bảo con cái, nếu không lo học hành cho tốt thì tương lai chỉ có thể làm cán bộ nhà nước mà thôi. Câu chuyện này lưu hành ở trong nội địa rất mạnh, vì người nội địa thường có chí hướng làm quan, cũng vì thế mà trong lòng người nội địa rất hâm mộ những vùng duyên hải phát đạt, có nhiều lựa chọn tiến thân.

Thực tế cũng là như vậy, ở những khu vực duyên hải phát đạt thì con cháu sẽ có nhiều cơ hội phát triển, không nhất định phải chen chúc nhau trên cây cầu độc mộc quan trường. Trước kia Trương Thanh Vân còn trẻ và cảm thấy ý nghĩ này là rất đúng. Nhưng sau khi hắn đến Cảng Thành và bây giờ là Hoài Dương thì phát hiện ra các địa phương này không giống như Lĩnh Nam, người Hoa Đông có tư tưởng làm quan rất mạnh, điều này có thể thấy rõ ở Hoài Dương, cũng làm cho quan trường Hoài Dương nhân tài hỗn loạn, tinh anh tụ tập. Nhiều người thì phải đấu tranh dữ dội, đây là quy luật tự nhiên.

Trước nay quan trường Hoa Đông được cho rằng quá nghiêm mật, vì người Hoa Đông thường coi trọng đoàn kết bên trong, có tính bài ngoại. Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương, hắn cảm thấy nơi đây không giống với những thành phố khác, hắn cảm thấy mình giống như quay về Thành Đô. Vì Hoài Dương làm hắn sinh ra cảm giác phe phái san sát, sâu không thấy đáy.

Thật ra Trương Thanh Vân là một lãnh đạo tuyệt đối, là người mới đến, người khác đối mặt với hắn thường không thành thật, kẻ nào cũng đeo mặt nạ. Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải là người thường, hắn là cán bộ được rèn luyện trong chảo dầu Giang Nam, có một cảm giác mẫn cảm với đấu tranh quan trường.

Trương Thanh Vân có thể ngửi ra những nhân tố không ổn định đang ẩn mình trong bóng tối, ít nhất hắn cũng thấy được mánh khóe trong hội nghị thường ủy. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì đã nói chuyện với các lãnh đạo thường ủy, để biết rõ tư tưởng và động thái của họ.

Trương Thanh Vân phát hiện ra mọi người cực kỳ mơ hồ về tương lai của Hoài Dương, nhưng ở phương diện bố trí kết cấu chính trị và cơ cấu nhân viên thì rất nghiêm túc. Những người này có suy nghĩ rất sâu về điều lệ phân công lựa chọn cán bộ, cực kỳ hiểu biết và yêu cầu cao về kỷ luật cán bộ trong đảng, những thứ này làm người khác giật mình.

Những nhân tố này đều là biểu hiện của những người thích tranh đấu, trước kia Trương Thanh Vân cũng là một người như vậy, tất nhiên chỉ cần nhìn qua là biết vấn đề. Hiện trạng này làm hắn rất lo lắng, là người đứng đầu thì hắn cần ổn định, đoàn kết, phát triển, nhưng bây giờ xem ra ba thứ này đều không có, điều này làm hắn cảm thấy áp lực.

– Cốc, cốc!

– Vào đi!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông mỉm cười tiến vào, cùng đi với hắn ở phía sau chính là phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn, còn có cả phó chủ tịch thường vụ Chung Gia Hoa.

Trương Thanh Vân mỉm cười đứng lên nói:

– Đều đến rồi à? Ngồi, ngồi đi. Tôi đã đến Hoài Dương được ba bốn ngày, những ngày vừa qua lại cứ ở mãi trong phòng làm việc, cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi. Không phải Hoài Dương bên này rất thích chơi bài sao? Thế nào? Tan tầm chúng ta về tứ hợp viện chơi một lúc, coi như là giải lao.

Chung Gia Hoa chợt sững sốt, hắn vội vàng cười nói:

– Vâng, tôi còn đang lo vì buổi tối không có hoạt động gì. Bí thư, tôi thấy thế này, tôi để cho giám đốc Ngô của khách sạn Hoài Dương sắp xếp nhé.

– Được, thế nào cũng được.

Trương Thanh Vân khoát tay nói, Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa cùng mỉm cười, Tiêu Hàn nói:

– Người Hoài Dương chúng tôi rất thích đánh bài, xem ra bí thư đến Hoài Dương cũng là nhập gia tùy tục, hôm nay chúng ta đánh đối diện, tôi sẽ làm người hộ tống cho anh.

Vẻ mặt Chung Gia Hoa chợt biến đổi, hắn không lên tiếng mà cũng không phản đối. Trương Thanh Vân giả vờ như không phát hiện ra, hắn đưa tay nhìn giờ rồi nói:

– Đúng giờ tan tầm, bây giờ chúng ta sẽ đi chứ?

– Bất cứ lúc nào cũng có thể.

Mạc Ngôn Đông dùng giọng tràn đầy tự tin nói, hắn là thư ký trưởng, bất kể hoạt động gì của bí thư cũng phải được hắn làm cho tốt, hắn tự tin như thế rõ ràng cũng có nhân tố rèn luyện.

Trương Thanh Vân cũng không quá phản cảm với những hoạt động phóng túng ở Hoài Dương, hắn đến đây cảm thấy nước trong ao đã quá đục, hơn nữa chọc gậy xuống lại sinh ra cảm giác không thấy đáy. Hắn đánh giá mục tiêu của mình là quá lớn, trước tiên phải thể nghiệm và quan sát dân tình, biết rõ tình huống thường không dễ dàng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể bắt tay vào hành động ở những nhân viên trung tâm của thường ủy.

Nói một ngàn lời thì vấn đề cuối cùng cũng chỉ là con người, nếu không nắm bắt được vài người thì muốn lái con thuyền công tác chỉ là những lời nói suông. Muốn nắm bắt thì hpari tiếp xúc nhiều, mỗi ngày nói đến chuyện công tác cũng quá mệt mỏi, vì vậy dẫn đầu mọi người đi chơi cũng là một thủ đoạn.

Thật ra đám người Tiêu Hàn đường đường là cán bộ có thực quyền cấp phó phòng, sau khi tan tầm thì có rất nhiều xã giao. Nhưng bây giờ xem ra lòng dạ bọn họ cũng rất sâu, bọn họ biểu hiện rất vui sướng, thái độ như vậy rõ ràng là rèn luyện rất cao.

Đặc biệt là Mạc Ngôn Đông, bộ dạng hấp tấp, tư thế đi theo làm tùy tùng, điều này rõ ràng làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác ấm áp, xem ra hắn làm thư ký trưởng thị ủy cũng không phải không đủ hỏa hầu.

Khách sạn Hoài Dương là đơn vị tiếp đãi của thị ủy, có nhiệm vụ đặc biệt tiếp đón khách quý từ các quận huyện, vì vậy mà rất xa hoa. Mạc Ngôn Đông đã quen mặt dễ làm với khách sạn Hoài Dương, hắn tự mình bố trí một phòng bài rất hiện đại. Vì làm bầu không khí trở nên tốt đẹp hơn, hắn còn đặc biệt để cho phó thư ký trưởng Thôi Mẫn đưa theo vài tên thư ký của ban thư ký thị ủy đến làm nhân viên công tác. Trương Thanh Vân muốn có một hoạt động giải trí lần đầu khi đến Hoài Dương, điều này đơn giản bị Mạc Ngôn Đông biến thành tình cảnh vui mừng giữa lãnh đạo và nhân dân.

Những thư ký kia đều là người của ba vị thường ủy, mà Thôi Mẫn thì tự mình phục vụ cho Trương Thanh Vân. Nàng là phụ nữ, trẻ tuổi xinh đẹp, khi đứng giữa đám đàn ông thì rất hào phóng tự nhiên, không làm người ta sinh ra cảm giác thận trọng.

Trương Thanh Vân trước kia cũng hay đánh bài vời đám người Vạn Chính Trị, trình độ cũng không tệ. Hắn và Tiêu Hàn một tổ, Mạc Ngôn Đông và Chung Gia Hoa một tổ, trình độ bốn người đều không tệ, vì vậy thắng bại khó phân.

Mà ba vị thư ký và Thôi Mẫn cũng thông minh, bọn họ cũng không theo sát bên lãnh đạo mà sang một gian phòng khác cùng đánh bài, nhưng chỉ cần lãnh đạo thiếu trà hay thiếu nước thì bọn họ đều phải sang bận rộn, tất cả có vẻ rất chuyên nghiệp, đâu ra đấy.

Thời gian đánh bài trôi qua rất nhanh, Trương Thanh Vân nhìn giờ, đã đến mười giờ tối. Từ đầu đến giờ hắn không nghe thấy có âm thanh điện thoại nào, hắn thầm lắc đầu, chỉ cần xét điều này cũng thấy tính cảnh giác của ba người kia với mình là rất mạnh, coi đi chơi là lúc biểu hiện.

Nếu ba người trước mặt mà hòa thuận thì rõ ràng mọi người sẽ đồng lòng.

Nhưng Trương Thanh Vân thấy ba người này tuy biểu hiện rất ôn hòa và khách khí nhưng thật ra đang lén phân cao thấp. Ví dụ như Chung Gia Hoa và Tiêu Hàn cùng tranh chấp ở cùng một bên với mình, Tiêu Hàn mở lời trước đó là chiếm được tiện nghi, mà bây giờ trong lòng Chung Gia Hoa cũng không quá phục, khi đánh bài thường hay theo tận chân Tiêu Hàn.

.Mà Mạc Ngôn Đông và Chung Gia Hoa vốn là cùng phe nhưng đôi khi lại quấy phá lẫn nhau, mà mỗi khi đến tình cảnh như vậy thì Tiêu Hàn thường vạch rõ sai lầm của hai người, cố ý bày ra rõ ràng.

Tình hình như vậy càng đánh càng rõ ràng, lúc đầu mọi người còn có chút thận trọng, sau đó dần buông lỏng, tất nhiên sẽ để lộ ra những cảm xúc không đáng có.

– Được rồi, trước đó chúng ta đã định là mười giờ ngừng cuộc chơi, bây giờ là mười giờ, tôi đề nghị mọi người nghỉ ngơi, dùng chút trái cây.

Sau khi đánh xong một ván thì Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.

Trương Thanh Vân đã mở lời thì tất nhiên ván bài sẽ dừng lại, đám người Thôi Mẫn bên kia cũng dừng cuộc, vài người lo trái cây, dâng trà, không khí có hơi náo nhiệt.

Khi mọi người nói chuyện phiếm thì Trương Thanh Vân đột nhiên xoay đầu nhìn Tiêu Hàn hỏi:

– Anh Tiêu, trước khi tôi đến anh là người chủ trì công tác, anh nói xem tình hình trước mắt của Hoài Dương nằm ở nơi nào?

Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn có chút thất thần, trước tiên nhìn qua Chung Gia Hoa rồi nói;

– Tôi thấy vấn đề của Hoài Dương nằm ở lực chấp hành những phương châm chính sách của trung ương và tỉnh ủy với địa phương, chức vụ nào nên đảm nhiệm hay không đảm nhiệm công tác nào, những thứ này khó thể chứng thực được. Mọi người trước nay đều thích chiết khấu, như vậy cứ chiết khấu theo từng cấp, đến khi xuống dân thì cơ bản chỉ còn là lời nói suông.

– Vấn đề này là nan giải, trước kia Hoài Dương chúng tôi đã có nhiều bí thư và chủ tịch tìm nhiều biện pháp nhưng không giải quyết được. Còn giới xã hội thì nói Hoài Dương chúng tôi chỉ biết “tiểu thông minh”, thuộc về những người thích nghị luận, ôi, đôi khi nghĩ lại mà cảm thấy thẹn.

Trương Thanh Vân mỉm cười lắng nghe, Tiêu Hàn nói xong thì hắn từ chối cho ý kiến, sau đó hắn lại hỏi Chung Gia Hoa:

– Anh Chung, anh nói một chú xem!

Chung Gia Hoa đã sớm thừa dịp Tiêu Hàn nói chuyện để tìm từ, hắn nói:

– Tôi thấy vấn đề chủ yếu của Hoài Dương nằm ở cán bộ, cụ thể một chút chính là vấn đề phân công tuyển chọn cán bộ. Trong nhân dân Hoài Dương có một lời đồn, ba mươi ngàn đồng một bí thư chi bộ, ba trăm ngàn đồng một bí thư thôn xóm, ba triệu một chức vị lãnh đạo ở huyện. Tuy câu nói này không đúng nhưng ít nhất cũng thể hiện sự hỗn loạn của Hoài Dương trong công tác tổ chức, nhân sự thường thiếu công khai minh bạch, thường có nhiều khe hở.

– Như vậy sẽ cổ vũ người khác đầu cơ luồn cúi, cổ vũ phong trào trục lợi. Nếu xây dựng đội ngũ cán bộ mà không liêm khiết, tố chất cán bộ không cao thì sao có thể đi lên? Đây là một bệnh nan y của Hoài Dương.

– Ha ha!

Tiêu Hàn cười, hắn tiếp lời:

– Còn có một cách nói khác, đó chính là mỗi lần ban ngành Hoài Dương điều chỉnh thì đều có bí thư mới, bí thư cao cấp. Bí thư thường thích nắm quyền, như vậy sẽ tạo thành thói quen cho cấp dưới, có phải là như vậy không chủ tịch Chung?

– Anh!

Vẻ mặt Chung Gia Hoa chợt đỏ lên, thiếu chút nữa đã thất thố. Những lời vừa rồi của Tiêu Hàn quá cay nghiệt, chỉa thẳng vào vấn đề của Chung Gia Hoa, vì vậy Chung Gia Hoa mới không biết nói sao cho phải.

Trương Thanh Vân híp mắt, hắn cười nói:

– Được rồi, mọi người dùng trái cây, hôm nay chúng ta ra ngoài tổ chức hoạt động giải trí, vừa rồi tôi cũng chỉ nói vài câu công tác, lý lẽ của các anh cũng không tệ, có gan nói thẳng, nên như vậy.

Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người liên tục nói lời khách khí. Trong lòng hai người cảm thấy bí thư Trương làm việc khó thể đoán trước được, khó thể xem xét ý đồ. Bên ngoài đồn đãi Trương Thanh Vân có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cường thế, nhưng cho đến bây giờ bí thư vẫn rất nhẹ nhàng ôn hòa.

Càng như vậy thì bọn họ càng không dám khinh thường, trong lòng liên tục nói mình cảnh giác không được phân tâm.

– Tút, tút!

Điện thoại của Trương Thanh Vân chợt vang lên, hắn nhíu mày nhìn màn hình rồi vung tay nói:

– Tôi đi ra nhận điện thoại một lúc.

Trương Thanh Vân đi sang một bên rồi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Hà Dương:

– Chủ tịch Trương phải không? Anh đã đi ngủ chưa?

– Có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt, không có gì mà cậu gọi cho tôi sao?

– Hì hì!

Chu Hà Dương ở đầu bên kia nở nụ cười ngây ngô, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

– Hôm nay vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện đã được chứng thực, bí thư Nhâm đã tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói tôi sẽ xuống quận Hoàng Lăng đảm nhiệm phó bí thư, tôi…Tôi sợ làm không tốt.

– Sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cười nói:

– Tiểu tử cậu đúng là, vui mừng còn chưa được đấy chứ. Phó bí thư quận Hoàng Lăng là cấp bậc trưởng ban, rõ ràng bí thư Nhâm đã đối đãi tốt với cậu.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy vui mừng, Chu Hà Dương theo hắn đã khá lâu, tính tình đã đượn rèn dũa khá tốt, Trương Thanh Vân còn tiếc nuối vì chưa kịp sắp xếp cho thư ký của mình, không ngờ bây giờ lại được trọng dụng nhanh như vậy. Phó ban lên một cấp là trưởng ban, hơn nữa còn tiến vào thường ủy quận và trở thành nhân vật số ba, Nhâm Gia Niên đúng là lớn gan đến mức làm người ta cắn lưỡi. Điều này cũng khó trách Chu Hà Dương ngủ không yên, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng hiểu tâm tính của đối phương, hai người mở lời rất vui vẻ.

Sau khi tắt điện thoại thì Trương Thanh Vân quay về phòng, ba người Tiêu Hàn đang ngồi ngay ngắn rất quy củ, không người nào nói chuyện, bầu không khí rất buồn bực. Trương Thanh Vân mỉm cười khoát tay nói:

– Người vừa gọi điện thoại cho tôi là thư ký trước đó ở Cảng Thành, tiểu tử kia biểu hiện không tệ, được bí thư Nhuận đề bạt làm thường ủy quận ủy, phó bí thư, ha ha, lúc này cậu ấy đặc biệt gọi điện thoại báo tin vui.

– Đúng là việc vui, thư ký của bí thư anh chắc chắn là tinh anh, thành tích như vậy cũng không ngoài ý muốn.

Chung Gia Hoa nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười thận trọng, hắn nói:

– Anh Chung nói như vậy cũng không đúng, nhưng thư ký phải là cán bộ bồi dưỡng hợp cách, lãnh đạo chọn thư ký cũng không phải tìm một chân chạy việc, cần phải tìm được mầm chính trị tốt.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này rất bình thản, nhưng vẻ mặt Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh lại biến đổi, trong lòng thầm nghĩ sau khi Trương Thanh Vân đến thì Mạc Ngôn Đông đã chọn ra vài thư ký, nhưng thái độ của Trương Thanh Vân vẫn rất ôn hòa.

Mạc Ngôn Đông không hiểu rõ tình huống nên báo cáo cho Tiêu Hàn, lúc đó Tiêu Hàn phán đoán Trương Thanh Vân có thể lo lắng bối cảnh của thư ký quá phức tạp, không đáng tin. Hắn lại để cho Mạc Ngôn Đông tìm giáo viên hoặc giảng viên, nhưng Mạc Ngôn Đông xuống vài đơn vị để tìm người mà không thành.

Trương Thanh Vân chậm chạp không có thư ký nên Mạc Ngôn Đông phải chạy theo hầu hạ, đây cũng không phải kế sách lâu dài. Trương Thanh Vân là người đứng đầu đảng ủy, sau này có rất nhiều chuyện, không có người nào đảm nhận nhiệm vụ thư ký cho Trương Thanh Vân thì sau này sao có thể triển khai và mở rộng công tác?

Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn cũng vì chuyện này mà cân não, cũng không biết vấn đề nằm ở nơi nào. Bây giờ thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng bọn họ đâu thể không kinh hoàng? Nếu như vậy thì yêu cầu thư ký của Trương Thanh Vân là rất cao, những người kia nào có thể hợp ý?

Hơn nữa chỉ cần nghe qua ngôn từ thì biết Trương Thanh Vân rất nể trọng và coi trọng thư ký, điều này không có gì đối với các vị lãnh đạo ngồi đây, nhưng những thư ký làm nhân viên công tác thì lại rất mong chờ.

Vừa rồi bí thư Trương đã nói thư ký trước đó bây giờ đã làm phó bí thư quận ủy, mà Cảng Thành là thành phố cấp hai, phó bí thư quận ủy chính là trưởng ban. Như vậy chẳng phải người nào được làm thư ký cho bí thư Trương thì sẽ có tương lai vô hạn sao?

– Bí thư, anh yên tâm, Hoài Dương chúng tôi là vùng đất có nhiều nhân tài, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một thư ký hợp lý.

Mạc Ngôn Đông cười nói.

– Vậy thì tốt!

Trương Thanh Vân híp mắt lại thành đường, hắn đảo mắt qua những người đang ngồi nơi đây, tất cả biến đổi đều được hắn thu vào mắt, nhưng vẻ mặt hắn lại không chút biểu cảm. Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là nói suông, lúc nãy nhận được điện thoại của Chu Hà Dương mà chợt nghĩ ra rồi nói mà thôi.

Bây giờ nhớ đến Chu Hà Dương thì Trương Thanh Vân cảm thấy công tác của mình chưa được mở rộng, đám người này cung kính với mình nhưng thực tế lại coi mình là bồ tát.

Trương Thanh Vân cảm thấy khó nhúng tay vào những phương diện công tác cụ thể, giống như những gì Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đã phân tích, bây giờ Hoài Dương là ung nhọt, dù là lực chấp hành hay xây dựng đội ngũ cán bộ đều có vấn đề. Dưới tình cảnh này với một mình Trương Thanh Vân bỏ sức muốn thay đổi thế cục, sao có thể được?

Nói một ngàn nẻo nhưng có cả vạn đường, trước tiên Trương Thanh Vân muốn giải quyết vấn đề đoàn kết và sức chiến đấu, hắn đã từng nghĩ qua, cảm thấy nên tìm một vấn đề để đột phá, vì vậy lúc này mới bịa đặt ra vấn đề thư ký.

Tuyển thư ký là chuyện nhỏ nhưng cần phải làm sao cho sâu sắc. Thư ký của bí thư thị ủy phải là người bất phàm, Trương Thanh Vân bây giờ còn trẻ, cán bộ trẻ ở Hoài Dương không có xu thế hướng về hắn sao?

Nếu có nhiều người tranh chấp thì trong lúc đó sẽ xuất hiện nhiều vấn đề liên quan đến quà cáp, đưa tiền, chạy cửa sau, lén ngáng chân…Mọi thủ đoạn đều được sử dụng.

Mặt khác đám người Mạc Ngôn Đông và Tiêu Hàn có rễ cắm sâu ở đâu, có thể lợi dụng tình hình lúc này mà nhìn cho rõ ràng.

Với kinh nghiệm nhiều năm thì Trương Thanh Vân trước nay luôn tính trước làm sau, đồng thời hắn cũng biết chỉ có điều động mới bộc lộ vấn đề, mới có thể thấy rõ mưu đồ, thấy mâu thuẫn, đây cũng là phương pháp biện chứng.

Sau khi mọi người tản ra thì Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông cũng không rời đi ngay, hai người gặp mặt nhau. Tiêu Hàn nhíu mày nói:

– Anh Mạc, anh thấy bí thư Trương của chúng ta thế nào? Có giống như Nhâm Gia Niên hay không?

Mạc Ngôn Đông lắc đầu, hắn nói:

– Không thấy rõ.

Tiêu Hàn hừ một tiếng không nói lời nào, Mạc Ngôn Đông nói:

– Tỉnh ủy đúng là làm việc thừa, đáng lý ra Nhâm Gia Niên đi thì anh sẽ tiến lên, nhưng không ngờ lại ném vị bồ tát này xuống quấy phá. Hơn nữa cấp bậc người ta lại cao, nắm chặt đảng ủy, đây không phải muốn trói chân tay chúng ta sao?

– Đừng nói như vậy!

Tiêu Hàn khoát tay nói:

– Anh cần phải xem xét vấn đề thư ký của bí thư, tôi thấy đây là một đề tài tốt, nếu làm tốt thì chức vị thư ký trưởng của anh cũng phát đạt.

– Tôi thấy điều này nên cho phòng tổ chức tham gia, trước nay Lưu Phái thích gian lận trong nhân sự, anh ấy là người nắm công tác tổ chức, bí thư muốn chọn thư ký sao chúng ta không hỏi ý kiến cho được? Người này sợ rằng không những cho ý kiến suông, hơn nữa còn phát huy hiệu quả vào lúc quan trọng.

Mạc Ngôn Đông nói, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, cũng không vì một câu nói cảm thán nguy cơ của Tiêu Hàn mà chịu ảnh hưởng, rõ ràng là đang tính kế.