Chương 678: Xác Định Phương Hướng.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phó bộ trưởng cục tổ chức trung ương là Uông Vĩnh Huy, tuy là họ Uông nhưng không có quan hệ huyết thống gì với Uông gia. Chẳng qua trên quan trường lấy lợi ích làm trọng, khi lợi ích xung đột thì có quan hệ cũng phủi đi sạch sẽ, mà có lợi ích thì không có gì cũng có quan hệ. Phó bộ trưởng Uông cũng vì nguyên nhân cùng họ với Uông gia mà bây giờ thế hệ con cháu thứ ba của Uông gia đều gọi lão một tiếng chú, cũng vì vậy mà vô tình quan hệ giữa phó bộ trưởng Uông và Uông gia được kéo lại gần với nhau.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không quá rõ ràng tình huống này. Hắn bây giờ đang làm quan ở Hoa Đông, cũng thiếu cân nhắc và xem xét các ngóc ngách trên quan trường thủ đô. Khi được đưa xuống dưới rèn luyện quan trọng nhất là xài được, nếu không có tác dụng và quay về với mặt mũi đầy bụi thì trở thành trò cười cho người khác ở thủ đô.

Trương Thanh Vân được cục trưởng Chiêm đưa lên lầu hai, sau đó quẹo phải mới đến phòng làm việc của phó bộ trưởng Uông. Chiêm Trường Sinh thông báo tình huống ở phòng thư ký, thư ký của phó bộ trưởng Uông còn rất trẻ, hắn dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Trương Thanh Vân một lúc lâu, vẻ mặt có chút cổ quái.

– Tiểu Lý, bộ trưởng Uông còn chưa hết bận rộn sao? Cậu…….

Chiêm Trường Sinh nói.

– Tôi sẽ lập tức vào thông báo!

Thư ký Tiểu Lý nói, sau đó xoay người mà vẫn không quên nhìn qua Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cau mày, cảm thấy người trước mắt có hơi quen thuộc, nhưng khoảnh khắc này lại không biết đã từng gặp mặt ở đâu.

– Cục trưởng Chiêm, vị thư ký Lý này có hơi quen mặt, nhưng lúc này tôi nghĩ không ra…….

Chiêm Trường Sinh cười cười nói:

– Người này là Lý Thiều Vân, có lẽ cậu không biết, vì còn quá trẻ. Nhưng anh của cậu ta lại quen biết cậu, người đó là cục trưởng bộ tài chính Lí Thiều Sơn, các người quen biết nhau chứ?

Trương Thanh Vân lập tức hiểu ra, khó trách người kia nhìn qua có vẻ quen thuộc, nghĩ lại cũng thấy có vài phần giống Lí Thiều Sơn. Chỉ xem ánh mắt vừa rồi của đối phương thì thấy rõ người này biết mình, nhưng chưa từng gặp mặt nhau nên không biết giới thiệu thế nào mà thôi.

Lý Thiều Vân lập tức đi ra rồi dùng giọng khách khí nói:

– Chủ tịch Trương Thanh Vân, bộ trưởng Uông mời anh vào phòng khách, anh ấy sẽ đi qua ngay!

Lý Thiều Vân đưa tay mời rồi mang theo Trương Thanh Vân đến phòng khách.

Phòng khách khá nhỏ, có chút hẹp, ngọn đèn trong phòng có vẻ lạnh, vì tâm tính có chút căng thẳng mà Trương Thanh Vân tiến vào cửa cũng cảm thấy nhiệt độ nơi đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều, hoàn toàn không giống như hiệu quả tốt của điều hòa nhiệt độ.

Trương Thanh Vân ngồi xuống, Lý Thiều Vân nhanh chóng dâng trà cho hắn. Không đến vài phút sau Trương Thanh Vân đã nghe thấy tiếng ho khan, hắn ngẩng đầu lên và thấy một ông lão gầy còm đẩy cửa bước vào. Người này ăn mặc rất tùy ý, là một bộ thường phục khá cổ mà xám.

Nói người này là một ông lão vì mái tóc đã bạc, nhìn qua thì thấy lớn hơn độ tuổi thật rất nhiều. Lão cầm trên tay một quyển tập, ngón tay xương xương mà khá dài, có lẽ vì cuộc sống sung sướng mà làn da trắng nõn, thậm chí còn làm người ta sinh ra một loại cảm giác không được hồng hào khỏe mạnh.

Trương Thanh Vân đứng dậy đang muốn mở miệng thì người này đã ép tay xuống, lão nói ra một câu: “Ngồi” nằng giọng khàn khàn khô khốc, giống như trong cuống họng có đàm, điều này làm người nghe cực kỳ khó chịu.

Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống một lần nữa thì phó bộ trưởng Uông cũng kéo ghế ngồi xuống, nụ cười trên mặt chợt thu lại mà chuyển thành nghiêm túc, cặp mắt trở nên linh động sắc bén. Lão liên tục nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân ở khoảng cách gần mà không mở miệng, điều này làm người ta cảm nhận được áp lực.

– Đồng chí Trương Thanh Vân, hôm nay tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với anh, nội dung nói chuyện phải tuyệt đối giữ bí mật.

Uông Vĩnh Huy mở miệng nói.

Trương Thanh Vân lên tiếng:

– Vâng!

Sau đó vẻ mặt Trương Thanh Vân dần khôi phục lại như thường, tâm tình cũng dần bình tĩnh. Uông Vĩnh Huy nhìn thấy như vậy thì chợt cười một tiếng, lão nói:

– Anh không cần căng thẳng, tổ chức không có ý làm khó anh, lúc này anh chỉ cần thành thật trả lời là được.

Sau đó là Uông Vĩnh Huy hỏi và Trương Thanh Vân đáp lời, tình cảnh cùng cục tổ chức trung ương nói chuyện đã được bắt đầu. Uông Vĩnh Huy hỏi rất nhiều, chủ yếu là cuộc sống và công tác của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông, còn có cả tác phong công tác và bầu không khí chính đàn Hoa Đông.

Uông Vĩnh Huy cũng hỏi rất nhiều tình huống về các thành viên ban ngành của Cảng Thành, lão thậm chí còn hỏi cảm quan của Trương Thanh Vân với bí thư Tần Vệ Quốc.

Trả lời những vấn đề như vậy thường phải cố hết sức, Trương Thanh Vân dù có chuẩn bị tâm lý cũng vã mồ hôi, cảm thấy giống như đang đánh trận.

Cặp mắt của Uông Vĩnh Huy rất sắc bén, lão thường lơ đãng nhìn Trương Thanh Vân, tạo ra áp lực cho đối phương và nhìn kỹ vị cán bộ trẻ trước mặt.

Danh tiếng của Trương Thanh Vân là rất lớn nhưng trước nay Uông Vĩnh Huy chưa từng gặp qua. Vốn cũng không là gì, là phó bộ trưởng cục tổ chức trung ương nên lão đã gặp mặt rất nhiều cán bộ trẻ tuổi và tài giỏi, với chút danh tiếng của Trương Thanh Vân thì khó để lão đặt sâu trong lòng.

Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải chỉ là như vậy, Uông Vĩnh Huy không ngờ chỉ là một cán bộ cấp phó được điều động lên một bước mà tác động đến nhân tâm của quá nhiều người như vậy. Các mặt tin tức ở thủ đô đều tung hô Trương Thanh Vân sẽ quay về, mà tỉnh ủy Hoa Đông thì nhất quyết giữ hắn lại, nhất định không muốn thả người.

Hơn nữa các tỉnh và thành phố khác như Giang Nam, Kinh Tân, Hoàng Hải đều muốn giành lấy người này, ai cũng muốn kéo hắn sang phía mình để đề bạt và điều chỉnh công tác, vì có quá nhiều chú ý như vậy mà sự việc trở nên không tầm thường. Thậm chí vào lúc cuối cùng thì cục tổ chức trung ương phải mở hội nghị đảng ủy để đặc biệt thảo luận về vấn đề này, những người được nhận lễ ngộ như vậy thường là quan lớn cấp tỉnh, mà Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một vị quan cấp sở.

– Đồng chí Trương Thanh Vân, tổ chức đã có suy xét mới trên phương diện công tác tiếp theo của anh.

Uông Vĩnh Huy trầm giọng nói.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trong lòng chợt buông lỏng, cảm thấy khối đá lớn đã bắt đầu được thả xuống. Nói chuyện với Uông Vĩnh Huy làm người ta cảm thấy áp lực quá mạnh, trả lời vấn đề thường nơm nớp lo sợ, đặc biệt cẩn thận. Bây giờ xem ra hắn đã vượt qua cửa ải cuối cùng, cuối cùng cũng đi về phía vấn đề chính.

Vì đã trải qua quá nhiều lời đồn đãi nên Trương Thanh Vân đã có tâm lý rất bình tĩnh, dù tổ chức sắp xếp thế nào thì hắn cũng có thể thản nhiên tiếp nhận. Vì vậy mà bề ngoài Trương Thanh Vân cũng không có sự kích động, vẻ mặt rất bình tĩnh như nước giếng sâu.

Bộ dạng và vẻ mặt của Trương Thanh Vân rơi vào trong mắt Uông Vĩnh Huy, điều này làm lão kinh ngạc. Sau khi xem xét một lúc lâu mà không thấy đối phương có chỗ nào bất phàm, ngược lại đến lúc này lại thấy điểm sáng. Trên quan trường thì lòng dạ của một người sẽ quyết định thành tựu.

Đến lúc này vẻ mặt Trương Thanh Vân rất bình tĩnh, điều này đã nói rõ tâm trí cực kỳ trưởng thành, vì thế mà Uông Vĩnh Huy thầm gật đầu, lão cảm thấy Trương Thanh Vân như vậy mới không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức.

– Cậu xem cái này chưa? Đây là báo cáo về liên hiệp kinh tế giữa ba thành phố trong đó có Cảng Thành, đây là báo cáo của tỉnh ủy Hoa Đông. Nghe nói đây là ý kiến của cậu, có phải không?

Uông Vĩnh Huy nói, Trương Thanh Vân tiếp nhận tài liệu trên tay lão, sau đó đọc qua một lần mà trong lòng chợt kinh ngạc. Tài liệu này hắn rất quen thuộc, đây chính là báo cáo về mối liên hiệp phát triển kinh tế của ba thành phố Cảng Thành, Hoài Dương và Hoàng Hải.

Nhưng điều làm cho Trương Thanh Vân phải kinh ngạc chính là trên báo cáo có rất nhiều ghi chú, một báo cáo vài ngàn chữ mà những ghi chú được viết bằng mực đỏ, chữ viết rất nhỏ như rồng bay phượng múa, có vài chữ không thấy rõ ràng.

Nhưng chỉ nhìn sơ qua thì Trương Thanh Vân thấy bút tích bất phàm, lại nhìn những hàng chữ nhỏ được viết bằng mực đỏ, tuy viết ngoáy nhưng khí thế khó thể khinh thường, chắc chắn người làm ra báo cáo này là không thầm thường.

– Cậu xem đi, phần tài liệu này chính là của bí thư thành phố Hoàng Hải nhờ tôi đưa cho anh, nội dung báo cáo của anh là rất tốt, tìm đúng vị trí, hơn nữa gần đây trung ương còn có chính sách nối kết kinh tế các địa phương. Hoàng Hải vẫn được coi là một khu vực kinh tế trọng điểm, sau này còn phải chỉnh hợp.

Uông Vĩnh Huy nói, lời này có vẻ tùy ý nhưng rất kinh người.

Trương Thanh Vân dù trấn tĩnh nhưng nghe thấy như vậy cũng nhịn không được phải cầm báo cáo đứng lên. Bí thư Lăng ghi chú thích cho báo cáo của mình, hơn nữa lại tặng cho mình một phần, vinh hạnh đặc biệt này làm Trương Thanh Vân cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.

Hoàng Hải là một thành phố rộng và phát triển kinh tế bậc nhất cả nước, cũng là một thành phố nổi danh quốc tế, ngoài thủ đô thì thành phố có thể đại biểu cho cả nước chính là Hoàng Hải. Một bí thư thị ủy như vậy cũng chính là ủy viên bộ chính trị trung ương, độ nặng rất lớn, thậm chí ngay cả Chiêm Giang Huy và Triệu Mai Nam cũng khó thể so sánh với Lăng Tổ Hồng.

Có khá nhiều cán bộ lãnh đạo cao nhất của đảng và chính phủ lúc này thường có kinh nghiệm nhận chức ở Hoàng Hải, mà chức vụ bí thư thị ủy Hoàng Hải cũng coi là một vị trí sáng rực trong quan trường đất nước. Lăng Tổ Hồng có thể xem qua báo cáo cũng đủ làm Trương Thanh Vân cảm động, huống hồ đối phương còn tự tay viết chú thích bổ sung, nhưng lại đưa một phần tài liệu cho Trương Thanh Vân, sao Trương Thanh Vân không kích động cho được?

Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra công tác của mình rất có thể liên quan đến ba thành phố Hoàng Hải, Cảng Thành và Hoài Dương. Trong đó có một thành phố trực thuộc trung ương, một là thành phố cấp hai trong nước, còn một là thành phố cấp tỉnh. Lúc này ba thành phố đang chuẩn bị liên hợp phát triển kinh tế, trong quá trình hợp tác thì cơ chế liên hệ cũng rất khó thông thoáng.

Dưới tình huống đặc biệt này thì vô tình chế ước ra chiều sâu và tiến độ của quá trình liên hợp, Trương Thanh Vân cảm thấy nếu trung ương thật sự coi trọng quá trình này, trước tiên muốn giúp đỡ và thay đổi thì thủ đoạn nhân sự là không thể thiếu.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng căn bản có ý nghĩ, vì vậy mà hắn hầu như đã có quyết định, xem ra mình không được triệu hồi về thủ đô, có thể ở lại Hoa Đông hoặc tiến sang Hoàng Hải nhận công tác.

Quả nhiên sau đó Uông Vĩnh Huy tùy cơ nhắc đến hướng đi của Trương Thanh Vân, lão thẳng thắn bày tỏ vấn đề, lãnh đạo trung ương, tỉnh ủy Hoa Đông và thị ủy Hoàng Hải rất coi trọng báo cáo về liên hợp ba khu kinh tế của Trương Thanh Vân. Sau khi tổng hợp suy xét tình huống thực tế và năng lực công tác của thì quyết định để cho Trương Thanh Vân tham gia vào trong quy hoạch này.

Uông Vĩnh Huy nói:

– Đồng chí Trương Thanh Vân, vấn đề nhận chức cụ thể của anh sẽ có thông báo chính thức, hôm nay tôi chỉ đưa ra các phương án dự phòng, xác định một phương hướng chuẩn. Dù sao bây giờ hạng mục liên kết kinh tế ba thành phố cũng liên quan đến Hoàng Hải và tỉnh Hoa Đông, có những vấn đề phải trưng cầu ý kiến của thị ủy Hoàng Hải và Hoa Đông. Tóm lại một câu, tổ chức nhất định sẽ cho anh sân khấu để biểu hiện tài hoa, đồng thời tổ chức cũng hy vọng anh có thể không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân, sẽ làm tốt công tác được giao.

– Cám ơn tổ chức, cám ơn bộ trưởng Uông!

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt treo nụ cười, hắn đứng dậy nói lời cảm tạ.

Sau khi xác định tốt phương hướng thì Trương Thanh Vân cũng lập tức có suy nghĩ mới, chỉ cần hắn có chức có quyền, có không gian thi triển tài hoa, có thể dựa vào Hoa Đông hoặc Hoàng Hải để làm những việc có tính chất hiện thực, như vậy đã làm hắn thỏa mãn.

Trương Thanh Vân rời khỏi cục tổ chức trung ương vào lúc hai giờ chiều, hắn lấy điện thoại ra xem, có mười cuộc gọi nhỡ. Hắn xem qua các cuộc gọi, cuối cùng có một tin nhắn: “Cục tổ chức trung ương bổ nhiệm bí thư thị ủy Hoài Dương Nhâm Gia Niên làm ủy viên tỉnh ủy, thường ủy Hoa Đông kiêm ủy viên thị ủy, thường ủy, bí thư Cảng Thành”. Bên dưới là một chữ “Chu”.

Tay Trương Thanh Vân hơi run, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại tòa nhà cao ngất ở sau lưng, trong lòng cực kỳ phức tạp. Sau khi nghị luận nhiều ngày thì bây giờ nhân tuyển chức vụ bí thư Cảng Thành đã kết thúc. Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trương Thanh Vân vô duyên, Xa Vĩ cũng không được như ước nguyện. Nhâm Gia Niên là ai? Trước kia Trương Thanh Vân cũng không biết người này.

Trương Thanh Vân cũng không phải một người hay nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn bây giờ lại đang thầm nghĩ, thông báo này không đến sớm chẳng đến muộn, nhưng khi hắn về thủ đô thì mới thông báo, trong vấn đề này có chuyện gì đó hay không?

Đáng lý ra Trương Thanh Vân đợi đến khi nói chuyện xong với cục tổ chức trung ương sẽ quay về Cảng Thành làm tốt công tác xử lý hậu quả, nhưng bây giờ xem ra khỏi cần. Nhâm Gia Niên sẽ lập tức đến nhận chức, người này là cán bộ gốc Hoa Đông, lúc này Cảng Thành là nơi đối phương dụng võ, bây giờ nhân tâm ở Cảng Thành đang di động, cũng dễ dàng để cho đối phương một kỳ ngộ khi đến nhận chức.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới tìm được chỗ đậu xe của mình, sau khi hắn lên xe và buộc dây an toàn thì cũng không chạy đi ngay mà nhìn về phía trước bằng ánh mắt sững sờ. Tuy trong lòng hắn đã sớm có cảm giác nhưng không biết sao vẫn có chút thất lạc.

Trương Thanh Vân ở lại Hoa Đông thì lý tưởng nhất chính là chức vụ bí thư thành phố Cảng Thành, tuy bước tiến hơi lớn nhưng cũng không phải không thể. Tuy trong lòng hắn biết tỷ lệ này là không lớn, nhưng đến khi sự việc xảy ra thì hắn vẫn cảm thấy trở tay không kịp.

Không biết trải qua bao lâu thì Trương Thanh Vân mới nghĩ đến tình hình nói chuyện với Chiêm Giang Huy vào ngày hôm qua, lại nhớ đến tình cảnh nói chuyện với Uông Vĩnh Huy vào lúc vừa rồi, tâm tình của hắn dần bình tĩnh trở lại. Chiêm Giang Huy và bộ trưởng Uông đều ra hiệu cho hắn tin tưởng vào tổ chức, mình cần gì phải lo lắng không đâu?

– Tút, tút!

Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra nhìn thấy một dãy số, hắn lập tức nhấn nút nghe không chút do dự.

– Ba ba, ba ba, đã nói trưa nay đưa con ra ngoài chơi, bây giờ ba đang ở đâu?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của con gái Mạn Mạn.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt ấm áp, tất cả phiền muộn đều tiêu tán, tâm tình rất tốt, hắn nói:

– Bố sẽ về ngay, thế nào rồi? Mẹ đâu rồi? Mẹ con đang ở nhà à?

– Mọi người đã sớm thu dọn đồ đạc và ở trong nhà chờ ba, bây giờ ba về đi.

Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói của Triệu Giai Ngọc, nàng nhận lấy điện thoại rồi khẽ ho một tiếng, sau đó hạ giọng nói:

– Thế nào?

Triệu Giai Ngọc chỉ nói có hai chữ.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:

– Rất tốt, tất cả đều thuận lợi, bây giờ đổi quyết định. Lần này ở lại thủ đô thêm vài ngày, thừa cơ hội này mà thăm hỏi các trưởng bối, liên hệ với bạn bè và anh em, ha ha.

Trương Thanh Vân cười thoải mái, đột nhiên lúc này sinh ra cảm giác như trút đi gánh nặng.

Sau khi Trương Thanh Vân hàng không ở Cảng Thành thì tin thần luôn ở vào trạng thái cứng nhắc, cho đến bây giờ vẫn chưa từng buông lỏng. Bây giờ ban ngành Cảng Thành đã mở tấm màn điều chỉnh, người đứng đầu đã được xác định, trong lòng hắn chợt thiếu một phần cảm giác tham dự.

Tâm tình buông lỏng thì Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân thư thái, hắn đưa tay nhìn giờ rồi không hề do dự mà khởi động xe phóng đi như bay.

Trương Thanh Vân ở lại thủ đô trong ba ngày, trong thời gian này hắn đến thăm hỏi bí thư Hoàng, thăm hỏi Triệu Mai Nam, phần lớn thời gian còn lại đều ở cùng con gái Mạn Mạn và Triệu Giai Ngọc. Khoảng thời gian này giống như trước đó hắn ở cục cán bộ lão thành, cả ngày nhàn nhã tự tại, ngoài vấn đề tìm gặp bạn bè và người thân thì không còn gì khác.

Khác biệt duy nhất chính là khi Trương Thanh Vân ở cục cán bộ lão thành thì sự nghiệp bùng lên những con sóng nhỏ, cuộc sống nhàn nhã của hắn khí đó luôn có rất nhiều người ở sau lưng đùa cợt và nhìn bằng ánh mắt hả hê. Mà bây giờ thì hoàn toàn không giống như trước, Trương Thanh Vân từ Hoa Đông về thủ đô, hoàn toàn là áo gấm về làng.

Bây giờ nếu tổ chức sắp xếp công tác cho Trương Thanh Vân thì chắc chắn sẽ tiến lên, dưới tình thế này thì tất cả thế lực ở thủ đô đều phải nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ và đố kỵ. Trên đầu Trương Thanh Vân quả thật có quá nhiều hào quang, bây giờ có thêm một tầng hào quang cán bộ Hoa Đông, càng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thần bí.

Hoa Đông được người thủ đô gọi là con mãnh thú và dòng nước lũ, mà Trương Thanh Vân có thể đứng vững và bén rễ ở địa phương này, sự việc có gì không đáng nói? Rất nhiều người vắt óc tìm mưu tính kế nhưng Trương Thanh Vân làm việc quá cẩn thận, không bị người ta chụp mũ, người khác cũng chỉ biết mò mẫm mà thôi.

Ngày hôm nay Hầu Toản gọi điện thoại nói rằng nhất định sẽ đến tận nhà thăm hỏi Trương Thanh Vân. Trước đây hắn là cấp dưới của Trương Thanh Vân ở ủy ban cải cách, hắn luôn rất cung kính với Trương Thanh Vân. Hầu như mỗi lần Trương Thanh Vân về thủ đô thì hắn đều muốn tìm gặp, hoặc mời dùng cơm, người này rõ ràng làm tốt hơn Hoàng Diêu rất nhiều.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không để cho Hầu Toản đến tận nhà thăm hỏi, hai người giao hẹn gặp mặt ở một nhà hàng cách ủy ban cải cách không xa. Trương Thanh Vân tự mình lái xe đến, khi đến nơi đã thấy Hầu Toản chờ từ lâu.

– Thế nào? Cục trưởng Trương, chị gái không đến à?

Hầu Toản xuống dưới lầu đón khách, hắn dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân cười cười khoát tay, khi hắn đang định nói chuyện thì ánh mắt chuyển qua một người đang né tránh cách đó không xa, vì vậy mà không khỏi sửng sốt. Hầu Toản nở nụ cười xấu hổ nói:

– Anh không biết anh trai tôi sao?

Trương Thanh Vân nhìn qua thì thấy đó là Hầu Quan Quân, Hầu Toản đến đón khách mà Hầu Quan Quân thì ngồi bất động ở phía bên kia, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bên này, ít nhiều cũng làm người ta cảm thấy xấu hổ, không biết nên tiến lên chào hỏi hay không. Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi tiến lên đưa tay nói:

– Chào anh, lâu rồi không gặp.

– Không dám, mời ngồi!

Hầu Quan Quân nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt, hắn chỉ về chiếc ghế phía trước. Vẻ mặt Hầu Toản chợt biến đổi, hắn khẽ ho khan giống như cảm thấy thái độ của Hầu Quan Quân không thích hợp. Sau đó hắn tiến lên kéo ghế cho Trương Thanh Vân.

Trên mặt Trương Thanh Vân treo nụ cười nhưng trong lòng thầm nhíu mày, không biết hôm nay Hầu Quan Quân, có chuyện gì, trước kia nhìn thấy nhau đều rất vui vẻ, lần này tạm biệt và gặp lại sao có chút quái dị?

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, cơ thịt trên mặt khẽ run rẩy giống như nghĩ đến một khả năng, tâm tình cũng chợt hỏng bét, cảm thấy đau đầu.

– Cục trưởng Trương, dùng chút điểm tâm nhé? Chúng ta đã lâu không gặp, uống vài ly nói chuyện cũng tốt.

Hầu Toản nói, hắn rất nhiệt tình. Trương Thanh Vân lại khoát tay tỏ ý tùy ý sắp xếp, chính mình thì móc thuốc ra châm một điếu, sau đó chuyển một điếu sang cho Hầu Quan Quân.

Hầu Quan Quân có chút sững sốt, Trương Thanh Vân gật đầu với hắn, một lúc sau đối phương mới nhận thuốc. Sau đó hắn sờ túi mà thấy không có bật lửa, Trương Thanh Vân lập tức châm lửa tới, Hầu Quan Quân lúc này mới hít vào một hơi.

– Sao vậy? Tôi thấy bộ dạng của anh lúc này, không phải là thất tình đấy chứ?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Hầu Quan Quân chỉ hừ một tiếng mà không nói lời nào, khóe miệng Hầu Toản ở bên cạnh chợt co rút. Trương Thanh Vân biết mình phán đoán không sai, trong lòng cũng phải thở dài vì Quách Tuyết Phương là người ngoại tộc, quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, quá lý tưởng hóa, đúng là làm cho khoảng cách ngày càng xa vĩ

– Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, theo tôi thì chẳng có vấn đề gì.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn hít vào một hơi thuốc rồi tiếp tục:

– Tôi nói anh đúng là số khổ, không thích người nào mà đụng vào một người phụ nữ có tính tình cổ quái, ôi…….

Hầu Quan Quân không nói lời nào, hắn chỉ sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, không biết trải qua bao lâu thì đột nhiên nói:

– Nghe nói anh lại sắp được thăng chức? Là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách hay là lãnh đạo tỉnh ủy đấy?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn định phủ nhận nhưng Hầu Quan Quân không cho cơ hội ma nói ngay:

– Anh không cần giải thích, tôi thật lòng bội phục anh, Tuyết Phương so sánh giữa tôi và anh, tôi cũng rất cố gắng nhưng kém quá xa. Sự thật là như thế, tôi không trách ai, đã đánh cuộc và chịu thua.

Hầu Quan Quân ho khan hai tiếng:

– Người như anh tuyển người yêu cũng rất khó, hơn nữa Tuyết Phương lại là người mắt cao hơn đầu, cũng có thể chỉ mình anh…….

– Đừng nói nữa.

Trương Thanh Vân cắt ngang lời Hầu Quan Quân:

– Không cần mò mẩm, Quách Tuyết Phương là bạn bè tốt của tôi nhưng không có gì hơn, chẳng có gì khác cả.

– Cậu thì…Đúng là…….

Trương Thanh Vân rung đùi đắc ý mà không biết nói với Hầu Quan Quân sao cho thích hợp, thiên hạ đúng là có quá nhiều chuyện vớ vẩn, điều này làm hắn chẳng biết phải làm sao.

Hầu Toản ở bên cạnh thấy hai người nói như vậy thì cũng không xen vào. Đáng lý ra hắn có lòng tốt muốn hẹn Trương Thanh Vân tụ tập vui vẻ, nhưng khi thấy hai người Hầu Quan Quân và Trương Thanh Vân như vậy thì đúng là rối loạn nhân tâm.

Nhưng có một điều mà Hầu Toản biết rõ, chính là Trương Thanh Vân sắp được đề bạt, đây chính là đòn đả kích cực mạnh cho vị anh trai đẹp đẽ và tài giỏi của mình. Quan lớn cấp phó bộ thì đưa đi đâu cũng là quan lớn, Trương Thanh Vân còn trẻ mà đến vị trí hiện tại, có thể nào không làm cho những người cùng tuổi phải tức giận? Huống hồ Hầu Quan Quân còn có nguyên nhân khác?