Chương 1134: Một Thế Hệ Lãnh Đạo Giang Nam

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khoảng sân nhỏ vào mùa đông, hàng cây vẫn còn xanh ngắt, trong sân quét dọn sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.

Vì khoảng sân nhỏ có vẻ rất đơn sơ nên khung cảnh sạch sẽ chất phác, trong ngoài sân đều có sự tương phản, từ sau khi đến đây ở thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra chỗ này không quá kém. Hắn lắc đầu, trong lòng có cái nhìn mới về Dương Hân. Hắn không xa lạ gì công tác với cán bộ lão thành, hắn cũng đã từng làm qua, quả thật rất mẫn cảm. Trong đảng đều rất tôn trọng các cán bộ lãnh đạo lão thành, quan tâm cựu chiến binh, có truyền thống không bạc đãi cực chiến binh, vì vậy những đải ngộ về cuộc sống, y tế đều có tiêu chuẩn rất cao, không thể nào nói là thấp.

Nhưng dù sao tài nguyên cũng chỉ có hạn, đôi khi cũng không làm được chu đáo, nếu gặp phải vấn đề khó giải quyết mà không cẩn thận thì sợ rằng sẽ dẫn đến nghi vấn và tranh luận. Kết quả xấu nhất là bị người ta chụp mũ, hậu quả nghiêm trọng.

Trương Thanh Vân hôm nay đến thị sát khu cán bộ lão thành, căn bản cũng thấy được tình huống chân thật. Hà Khôn là bí thư Giang Nam, là nhân vật số một ở Giang Nam, dù lão có vấn đề thì quay lại ở trong Giang Nam cũng không nên có thiêu thân làm ra bất kỳ động tác nào.

Nếu làm như vậy thì điển hình là hại mình hại người, chỉ cần là đám người trong cục cán bộ lão thành hay khu cán bộ lão thành không có bệnh thì sẽ chẳng cố ý giải quyết sự việc như vậy. Vì nếu không có cách nói rõ ràng về những đãi ngộ của Hà Khôn sẽ khó thể nào đứng vững chân.

Nhưng nếu vào thời điểm mẫn cảm thì nói ra lại có hương vị khác, Hà Khôn vừa gặp phải vật cản, tuy lão đã về hưu nhưng lại bị trung ương phê bình công khai, mặt khác con trai Hà Tuấn cũng gặp phải khó khăn, làm ăn không hiệu quả, lỗ vốn quay về, lúc này muốn Đông Sơn tái khởi cũng rất khó khăn.

Dưới hoàn cảnh đen đủi như vậy, Hà Khôn quay lại Giang Nam, những chuyện liên quan đến lão tất nhiên sẽ bị người ta khuếch đại, vì vậy xét từ góc độ này thì cán bộ trong cục cán bộ lão thành sẽ phải thận trọng sắp xếp cho Hà Khôn.

Tất nhiên cũng không loại trừ các lãnh đạo cục cán bộ lão thành cũng có chút buông lỏng, cố gắng đẩy đưa sự việc, thử nghĩ xem nếu bây giờ Hà Khôn còn tại vị thì sao xuất hiện tình huống này? Dù là khó khăn cũng không thể nào làm cho bí thư tỉnh ủy chịu uất ức cho được.

Cũng vì như vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân phải có chút cảm thán, Hà Khôn năm xưa có cảnh tượng gì? So với một khoảng sân mộc mạc bây giờ rõ ràng là hai thế giới khác biệt.

Khi Trương Thanh Vân đến thì Hà Khôn đang ngồi trong phòng khách, lão ngồi trên ghế, sau lưng là khá nhiều dụng cụ, tình huống như vậy rõ ràng lão không ngờ sẽ có người đến thăm mình.

Khi Hà Khôn thấy Trương Thanh Vân thì thật sự có chút thất thần, Trương Thanh Vân tiến lên cười nói:

– Bí thư Hà, tôi biết rõ chú ẩn cư trong này, hôm nay đặc biệt đến thăm hỏi.

Hà Khôn nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt sâu sắc, trên mặt không có nụ cười, có thể thấy lão đang giật mình, mặt khác cũng có chút xấu hổ. Dù là thế nào thì hành động chuyên nghiệp lần này cũng nói rõ vai trò của lão là rất tăm tối, hơn nữa nếu xét theo phương diện nào đó thì lão và Trương Thanh Vân nằm ở hai phía đối lập.

Hà Khôn trước nay là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, sau khi về hưu lại đối lập với ban ngành mới ở Giang Nam, đây là điều khó thể tưởng. Hơn nữa lão cũng chẳng phải việc công mà vì tư lợi, là một cực chiến binh công tác cả đời vì đảng, lão xem như khó thể giữ khí tiết tuổi già với Trương Thanh Vân, ý nghĩa thế nào hoàn toàn có thể nghĩ ra.

Trước khi Trương Thanh Vân đến đã có chuẩn bị, hắn biếu Hà Khôn vài món đặc sản, tự mình đặt quà lên bàn. Hai người Chung Lăng và Vương Cương Vân cũng tiến lên cung kính chào hỏi Hà Khôn.

Hà Khôn nhìn đám người mà khoát tay, tỏ ý những nhân viên phía sau đang dọn dẹp ngừng tay, lão nói:

– Các vị, mọi người xem bộ dạng tôi thế này sao có thể tiếp khách? Các anh tùy tiện ngồi đi, Tiểu Thiệu, dâng trà cho khách.

Trong phòng tuy có điều hòa nhưng nhiệt độ cũng không cao, Hà Khôn cảm thấy cơ thể có hơi mát, nhân viên giác hơi lấy những ống thủy tinh trên người lão xuống, sau đó hỗ trợ mặc áo quần. Cuối cùng Hà Khôn mới ngồi vững chãi trên ghế sa lông.

– Bí thư, chú có lẽ còn chưa quen Thanh Giang, vửa rồi cháu thấy hoàn cảnh nơi này quá đơn sơ, cháu đã căn dặn phải sắp xếp cho chú một căn tốt hơn, chủ yếu là sân bãi phải lớn hơn, mặt khác phải gần bên những địa phương tập luyện thể dục thể thao. Khu trưởng Liễu cũng đã hứa sẽ nghĩ biện pháp.

Trương Thanh Vân nói.

Hà Khôn cười nhạt, lão lắc đầu nói:

– Tôi lại thích chỗ này, rất yên tĩnh, nếu nói về độ tuổi thì hoàn cảnh thế này rất thích hợp với tôi, thủ đô quá lạnh, Thành Đô thì quá bận rộn, chỗ này tốt, rất tốt.

Hà Khôn nói vài chữ tốt nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng thấy cảm giác thất lạc và mất tự nhiên, vẻ mặt khá lạnh nhạt.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, trong lòng có thêm vài phần kính phục Hà Khôn. Người này không hỗ danh từng là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, nắm được thả được, tâm tình khoáng đạt, xem ra khoảng thời gian trước cũng có chút khó khăn.

Trương Thanh Vân nói chuyện với Hà Khôn, chủ yếu là giới thiệu những tình huống xảy ra ở Giang Nam trong thời gian vừa qua, giống như cấp dưới báo cáo với thủ trưởng. Thực tế khi nói đến vấn đề kinh tế thì Trương Thanh Vân nói rõ với Hà Khôn về phương án tỉnh ủy và chính quyền đang có cùng ý nghĩ khôi phục kinh tế, đồng thời còn có hiện trạng các quận huyện vào lúc này. Hà Khôn nghe rất chân thành, chốc chốc lại gật đầu, cũng không phát biểu ý kiến. Chung Lăng và Vương Cương Vân ở bên cạnh thấy tình huống như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, lúc này hai người mới biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Hà Khôn là không tầm thường.

Nếu coi quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Hà Khôn là cấp trên cấp dưới, đơn giản đối địch hoặc là chính kiến không phù hợp đều chẳng hợp lý. Đầu tiên phải khẳng định trong quá trình phát triển của Trương Thanh Vân thì Hà Khôn luôn là lãnh đạo tỉnh, sau này Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam thì Hà Khôn cũng là lãnh đạo tỉnh.

Vì vậy xét từ góc độ này, Trương Thanh Vân báo cáo tình huống Giang Nam với Hà Khôn, thật ra đang tỏ rõ sự tôn trọng các đồng chí lão thành. Hơn nữa nếu suy xét quan hệ cá nhân giữa Trương Thanh Vân và Hà Khôn, có thể thấy được vì sao thái độ của hắn lại chuyên chú như thế.

Hà Khôn tất nhiên biết rõ tâm tư của Trương Thanh Vân, cặp mặt lão liên tục đảo qua người hắn, vẻ mặt không biểu cảm nhưng trong lòng cực kỳ xúc động. Trương Thanh Vân là cán bộ mà lão đã từng nhìn lớn lên từ nhỏ, từ khi còn ở phòng giám sát tỉnh ủy, sau này là bí thư huyện ủy Tang Chương, là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam…….

Hà Khôn biết rất rõ về những bước đi này của Trương Thanh Vân, bây giờ chỉ hơn chục năm mà Trương Thanh Vân đã là chủ tịch tỉnh Giang Nam, Hà Khôn thì phải mất ba mươi năm mới từ chức vụ tưởng phòng lên chủ tịch tỉnh, Trương Thanh Vân chỉ mất thời gian một phần ba. Trương Thanh Vân là chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất trong nước, hơn nữa Hà Khôn luôn cảm thấy Trương Thanh Vân không quá chân thực.

Nhưng Hà Khôn cũng phải chứng thực một vấn đề, đó là Trương Thanh Vân ở trên chức vụ chủ tịch tỉnh Giang Nam, hắn thật sự công tác rất tốt, dù là Hà Khôn cũng khó bắt bẻ được vấn đề. Lão là người làm công tác chính trị cả đời, kinh nghiệm phong phú, cực kỳ cao tay, nhưng những biểu hiện của Trương Thanh Vân lại chẳng kém hơn về kinh nghiệm hay cao tay, đồng thời càng thêm quyết đoán, không thể không nói Trương Thanh Vân là một người trời sinh làm chính trị.

– Công tác Giang Nam có bước tiến triển tốt, đây là sự kiện làm người người hưng phấn. Lại nói tiếp, cục diện Giang Nam đến mức này thì tôi nên gánh trách nhiệm, trước nay tôi không làm tốt, để cho các đồng chí phải khó xử.

Giọng điệu Hà Khôn khá bình thản, hơi có chút tiếc hận.

Trương Thanh Vân vội vàng an ủi Hà Khôn, mà Hà Khôn lắc đầu nói:

– Thanh Vân à, đúng sai đều có hậu nhân bình luận, vấn đề này chúng ta không nên tranh luận làm gì.

Hà Khôn dừng lại rồi thở dài một hơi, lão tiếp tục:

– Vấn đề dạy bảo hai đứa con trai của tôi có vấn đề, là sơ sót của tôi, nhưng khi tôi còn tại chức cũng chưa vì bọn họ mà làm ra việc gì, điều này tôi có thể vỗ ngực đảm bảo.

– Tất nhiên, tuy nói như thế nhưng hai anh em Hà Tuấn vẫn là con tôi, những điều kiện mà bọn họ có được đều là sơ sót nghiêm trọng của tôi.

Hà Khôn nói rất chân thành, lời lẽ tràn đầy châm ngôn, mơ hồ không rõ, nhưng Trương Thanh Vân nghe thấy rất rõ ràng. Hắn cảm thấy Hà Khôn đã rất trầm tĩnh, vì vậy không bàn luận mà lựa chọn sự trầm mặc. Cha giúp con, xưa nay luôn là như vậy, Hà Khôn tất nhiên sẽ không ngoại lệ.

Hai anh em Hà Tuấn cũng khôn xem như tội ác tày trời, chẳng qua chỉ có chút tư tưởng đầu cơ trục lợi mà thôi. Nếu xét từ góc độ này thì Hà Khôn đã làm rất tốt, hai tay sạch sẽ. Ngay cả Hoàng Tân Quyền ghét ác như cừu cũng nhiều khi phải châm chước cho con trai, như vậy Hà Khôn có hai đứa con, sao lại thoát khỏi vấn đề cho được?

Trương Thanh Vân có thể nghe ra giọng điệu tự trách trong lời nói thành khẩn và bình thản của Hà Khôn. Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng thấy, mình có bao giờ được ở cùng với người nhà một khoảng thời gian dài? Có vài ngày ở cùng vợ con? Chẳng phải cũng như Hà Khôn sao?

Một người đàn ông vừa là cha vừa là lãnh đạo lớn, điều này là không dễ dàng. Nói tiếp thì Hà Khôn không sai, còn vấn đề về hưu mà còn phải chạy qua chạy lại, đứng ở lập trường cá nhân lão thì không đáng trách, dù sao lão cũng từng là lãnh đạo tỉnh, là bí thư tỉnh ủy.

– Giang Nam sẽ có tương lai tốt nhưng cậu cần phải chuẩn bị nguyên vẹn, cậu phải đưa Giang Nam phát triển dưới tình huốn thật bất ngờ, như vậy mới từng bước đi về phía trước, điều này là cực kỳ quan trọng.

Hà Khôn thản nhiên nói, ngay sau đó lão cười:

– Những điều này không cần phải nhắc nhở, cậu là người thông minh, cậu đã thấy được tất cả.

Trương Thanh Vân trịnh trọng gật đầu, thật ra hắn cũng không quá hiểu ý của Hà Khôn, nhưng hắn vẫn tin lời lão. Thời gian quá gấp, thời giờ không chờ con người, công tác ở Giang Nam không thể chậm trễ dù là một giây, cần phải nhanh chóng tiến về phía trước.